Phật Nói - AyeAyeCaptain

Quán rượu Bà Gi...

AyeAyeCaptain

2025-03-18 08:04:59

Sau tiếng súng, dường như Triệu Một Hữu không nhớ được gì nữa.Xe cảnh sát lao đến ầm ầm, ánh đèn dò xét quét qua cửa sổ thủy tinh, những cỗ máy giết chóc bu đông như ruồi, ngoài trời mưa bay lạnh buốt. Màu xám trắng, viên đạn vốn là màu xám trắng, nhưng bị máu trong sọ nhuộm thành đỏ tươi.Không biết Điêu Thiền dùng loại súng gì mà có thể bắn cho đầu nó nổ tung như vậy, máu tươi văng đầy mặt Triệu Một Hữu, máu của người nhân bản cũng tanh vậy hả? Mùi máu như lưỡi dao găm vào cổ họng anh, khiến anh muốn ọe. Có tiếng bước chân chạy vội vã trong hành lang bên ngoài. Hình như có ai đập vỡ kính, anh thấy được mưa.Đây không phải lần đầu tiên anh thấy mưa.Trong trí nhớ hỗn độn của anh hình như cũng từng có cảnh tượng giống thế này, ở cao ốc Thủy Ngân anh gặp được người nhân tạo dẻo dai mạnh mẽ, người đó lao về phía anh như trống nổi, như lưỡi mác. Họ cùng tông vỡ vách kính để phi vào không trung, ánh trăng như trở thành chất muối tẩy rửa, mảnh kính vỡ trút xuống như mưa cùng kim cương giấu trong xương sườn.Ngày hôm đó trời đâu có mưa, thế thì chất lỏng rớt trên mặt anh là cái gì?Mặn, hay là nước mắt?Một giây trước khi lại mất đi ý thức, Triệu Một Hữu đã nghĩ hóa ra người nhân tạo cũng có nước mắt....Khi tỉnh lại lần nữa, Triệu Một Hữu thấy cá vàng.Dạo này anh phải trải qua hơi nhiều thứ, chết rồi sống, sống rồi hôn mê, mỗi lần tỉnh lại đều cảm giác như vừa qua một giấc mơ dữ. Thậm chí anh hơi bị ngại mở mắt ra, trời mới biết lại là khung cảnh kỳ khôi gì đang chờ đón mình.Nhưng lần này hình như hơi khác, Triệu Một Hữu nhìn những con cá cảnh nhiệt đới xúng xính bơi qua trước mắt, quanh anh có cả đá núi lửa và tiểu cảnh cây lá đỏ, trong góc là đường ống nước với đầu sục oxy... Nếu anh không nhầm thì...Mẹ kiếp anh đang ở trong một bể cá.Có tiếng nhạc khe khẽ truyền đến trong nước, Triệu Một Hữu nghe thấy quen quen, anh tập trung lắng nghe một lát thì nhận ra đó là "Fly me to the moon".Giai điệu càng rõ ràng, anh càng nhìn thấy rõ khung cảnh xung quanh hơn.Trước bức vách bằng gỗ sồi có một kệ bày máy quay đĩa cổ điển, tỏa ra ánh sáng màu vỏ chanh. Trong phòng không bật nhiều đèn lắm nên anh chỉ thấy được mờ mờ hàng ghế bên cửa sổ, cửa sổ là loại cửa trượt có treo rèm bằng nhung thiên nga và cả loại rèm lá màu xanh lục, còn có những cái tách cà phê khảm men.Có tiếng rắc rắc, người phụ nữ đứng sau quầy đang xẻ đá.Triệu Một Hữu biết đây là đâu rồi.Nếu không phải là cảnh 3D... thì đây chính là quán rượu Bà Già ở tầng 330.Triệu Một Hữu thử gọi: "... Bà Già à?"Bà chủ ngừng tay, quay lại nhìn, "Chú tỉnh đấy à."Triệu Một Hữu có rất nhiều câu muốn hỏi, ví dụ tại sao anh lại ở đây, Điêu Thiền đâu rồi? Nhưng người phụ nữ không cho anh cơ hội nói, "Dùng một ly nhé?"Khách mà từ chối lời mời của bà chủ thì bất lịch sự quá, nhất là ở quán Bà Già. Triệu Một Hữu không biết bà này đang ủ mưu gì nên anh đành đáp: "Vậy cho tôi một ly."Bà chủ cũng không hỏi anh muốn uống gì, bà ta rửa tay, ướp lạnh cái ly rồi lấy ra Vodka và Grand Marnier, thêm vài giọt chanh và nước nam việt quất. Sau đó là một màn lắc bình pha chế rào rào, cuối cùng rót vào cái ly miệng loe.Cocktail đã sẵn sàng, bà chủ đẩy cái ly về phía trước, bộ đồ trên người biến hóa thành một chiếc váy múa màu bạc theo cử động của bà ta. Bà ta mỉm cười với đôi môi tô son đỏ trông vô cùng quyến rũ, "Mời viện trưởng thưởng thức cocktail "Đại Đô Thị"."Quả là một ly rượu phù hợp với hoàn cảnh, màu sắc rất dễ khiến người ta ảo tưởng về những chuyện trăng gió lẳng lơ trong một thành phố. Triệu Một Hữu đang định cảm ơn thì chợt nhận ra bà chủ vừa nói gì, "Bà gọi tôi là gì?"Cô ta không đáp mà lấy một chai Whisky lúa mạch đen, rót thêm Vermouth và Campari rồi bỏ đá vào khuấy. Cuối cùng là nặn vỏ cam tạo thành một lớp sương mờ bay bay.Cô ta nâng ly rượu mới pha lên, cụng với "Đại Đô Thị", hai cái ly va vào nhau nghe lanh canh.Triệu Một Hữu biết món đồ uống này, tên nó là "Bạn cũ"."Lâu lắm không gặp, viện trưởng." người phụ nữ uống cạn ly rượu rồi quệt miệng, cách cô ta làm động tác này thật là phóng khoáng và yểu điệu. Triệu Một Hữu buột miệng hỏi, "Bà là ai?"Cô gái đưa tay ra như đang chùi lớp sương mù trước mắt anh, dáng vẻ và giọng nói ảo ảnh biến mất, lần đầu tiên Triệu Một Hữu nhìn thấy hình hài thực sự của chủ quán rượu Bà Già.Người đó cỡ tuổi giữa thiếu niên và thanh niên nhưng chắc chắn không phải là con gái, cậu ta mặc một chiếc áo dài trắng, tự dưng Triệu Một Hữu cảm thấy trông cậu ta rất quen. Một lát sau anh mới nhớ ra đây chính là đồng phục của viện nghiên cứu Cố Đô năm xưa.Triệu Một Hữu thấy cậu ta đeo một miếng bảo hộ trong suốt trên miệng, đặc điểm này đã mở khóa ký ức anh, đúng là lâu lắm rồi họ mới gặp nhau, trách nào anh không thể nhận ra cậu ta.Bởi vì anh đã kịp thấy hình hài đứa nhỏ này khi lớn lên đâu."Cậu là... Tiểu Yêu à?"Cậu ta mỉm cười: "Con đây, viện trưởng."Lát sau."Con biết chú muốn hỏi rất nhiều thứ, mình đi từ từ từng chuyện nhé." Tiểu Yêu kéo một cái ghế cao lại để ngồi xuống, "Con nghĩ ta nên bắt đầu từ thí nghiệm dung hợp nhỉ?""... thì ra lớn lên con trông thế này." Triệu Một Hữu vẫn lẩm bẩm.Tiểu Yêu hơi ngạc nhiên, nó híp mắt để lộ cái vẻ trẻ con, "Vâng nè, chú thấy thế nào?"Triệu Một Hữu: "Con bao nhiêu tuổi rồi? Con đổi cơ thể nhân tạo à? Có bồ chưa? Là người thế nào thế? Hai thằng cha con có biết gì không?"Không đợi Tiểu Yêu trả lời, Triệu Một Hữu lại hỏi: "Quán Bà Già là của con à? Thu nhập có khá không? Có đủ ăn xài không? Có định kết hôn không? Ê con có nghiện thuốc lá không đó?"Tiểu Yêu: "..."Còn bao nhiêu chuyện bí ẩn ngổn ngang nhưng tự dưng gặp được thằng bé người quen cũ, dù bây giờ nó không bé lắm, phản ứng đầu tiên của Triệu Một Hữu vẫn là phải làm cho ra dáng chú đã.Kể cả anh bây giờ cũng chỉ là một gã tay trắng nghèo rớt mùng tơi, trước mắt còn trong trạng thái Schrödinger không rõ là ở góa hay bị cưỡng chế ly hôn, không nhà không xe không cha không mẹ, rượu chè thuốc lá nghiện nát nước không thiếu món nào, tóm lại là hoàn toàn không có cái uy của một thằng chú."À phải rồi, con thì thiếu gì bồ bịch." Triệu Một Hữu chợt nhớ lại những tin đồn về "Bà Già" ở tầng 330, và bao lần bà ta chọc ghẹo chính anh nữa, "Ê thằng này mày ghê gớm thật, bao lần mày ghẹo chú với Điêu Thiền rồi hả, cha mày có biết mày bất trị vậy không?""Từ từ, từ từ nào viện trưởng." Tiểu Yêu cười khổ, "Mình nói chuyện chính đã.""Con nít con nôi biết cái gì." Triệu Một Hữu hùng hồn đáp, "Chú mày hỏi toàn chuyện chính cả đấy."Cảnh này thật là gợi hoài niệm, tự dưng Tiểu Yêu nghĩ đến năm đó ở Cố Đô Triệu Một Hữu cũng có thể dẫn dắt cả phòng họp đi tận đẩu đâu, cuối cùng thường là gã bị sút ra khỏi phòng.Hồi đó cha nó xử lý viện trưởng thế nào nhỉ?À phải rồi, nếu là Liễu Thất Tuyệt thì gã sẽ làm như điếc, cứ lờ đi để nói chuyện công việc thì tự người này sẽ bị dắt theo.Nghĩ vậy, Tiểu Yêu liền hắng giọng nói ngay vào điểm chính: "Viện trưởng này, chú có biết thí nghiệm dung hợp nguy hiểm như thế nào không?"Quả nhiên, Triệu Một Hữu nín tịt luôn."Chuyện này phải lật lại từ nhiều năm trước." Tiểu Yêu ngẫm nghĩ để tìm một điểm bắt đầu câu chuyện, cậu ta quyết định chọn điểm xuất phát trong ký ức của Triệu Một Hữu, "Khi đó cha con xin chuyển sang Nam Cực rồi trở thành nhóm người sống đầu tiên tham gia vào thí nghiệm dung hợp. Lúc khởi đầu tỉ lệ tử vong của vật thí nghiệm rất cao, may mà cha con vẫn sống sót.""Không lâu sau đó viện phó cũng đến Nam Cực, nhưng bà Điêu lại mang chú ấy ra trao đổi gì đó với chính phủ, cuối cùng viện phó cũng bị phía Nam Cực khống chế. Chuyện sau nữa thì chú cũng nhớ được rồi, chú ấy khích cho chú kích nổ bom lượng tử.""Dù đến phút gay cấn nhất viện phó đã lấy lại được ý thức để chạy đến định ngăn chú lại nhưng sự tình không thể cứu vãn, cuối cùng phía Nam Cực vẫn cho bom nổ thành công.""Lúc đó hầu hết mọi người có mặt ở Cố Đô đều bị ảnh hưởng bởi từ trường sinh ra trong vụ nổ và có được năng lực ra vào trường vực lượng tử. Về sau họ thành "nhà khảo cổ".""Con bảo "hầu hết" mọi người à." Triệu Một Hữu hỏi, "Thế còn con và bé chồng thì sao?""Vừa rồi chú hỏi con bao nhiêu tuổi rồi đó, dù có chỉnh sửa một chút nhưng nhìn con không lớn hơn hồi đó mấy phải không?" Tiểu Yêu nói, "Lúc bom nổ con với ba con đang làm thí nghiệm trong lòng đất, bên dưới Cố Đô có gì chú biết rõ mà."Triệu Một Hữu nhớ rõ, họ từng xây một kho lạnh khổng lồ dưới lòng Cố Đô."Lúc ấy phòng thí nghiệm ngầm cảm ứng được vụ nổ bên trên, ba con phản ứng rất nhanh nên ổng nhét luôn con vào khoang ngủ đông."Vậy thì có thể giải thích được, khoang ngủ đông bên dưới Cố Đô được chế tạo với kỹ thuật đông lạnh tiên tiến, người nằm trong đó sẽ bắt đầu trạng thái ngủ đông. "Nói vậy là con mới được rã đông không lâu à?""Con tỉnh cũng khá lâu rồi, chú còn nhớ lần đầu mình gặp nhau ở quán này không?"Triệu Một Hữu nhớ chứ, nhưng anh không dám chắc những thứ trong đầu mình lúc này có phải là thật hay không nữa, "Trước mắt chú nhớ được là khi chú làm bác sĩ khoa cấp cứu ở bệnh viện tầng 33."Tính chi li ra thì đó là cuộc đời thứ hai từ dưới đếm lên của anh."Chú nhớ đúng rồi." Tiểu Yêu cười cười, "Đó đúng là lần đầu tiên mình gặp lại sau khi con được đánh thức."Triệu Một Hữu cảm thấy một trong những lý do khiến ký ức của anh loạn hết lên là vì qua mỗi cuộc đời, hay có thể gọi là mỗi lần luân hồi não anh đều bị ghi lại, ghi lại này tức là nhét một đống thông tin giả vào đầu anh, nhờ đó rút ngắn tối đa thời gian thực hiện thí nghiệm. Giống như cuộc đời làm bác sĩ mẹ mìn ở tầng 20 của anh, thật ra anh mới chỉ sống ở đó hơn mười ngày nhưng sau khi bị ghi lại, não anh sẽ tự động có ký ức rằng anh là trẻ mồ côi được viện Di Hồng nhặt về nuôi dưỡng, và anh có một người chị rất thân tình."Con tỉnh lại khá lâu rồi à." Triệu Một Hữu suy luận, "Nếu vậy thì lần luân hồi làm bác sĩ khoa cấp cứu ở tầng 33 của chú kéo dài lắm hả?""Phải rồi, theo thông tin con được biết thì đó là lần thí nghiệm dài nhất... nghe nói toàn bộ cuộc đời chú trong thí nghiệm đó đều đã xảy ra thật.""Thông tin này rất đáng tin cậy, vì từ khi con gặp chú lần đầu ở quán Bà Già đến giờ thực tế cũng đã mười mấy năm rồi."Trong cuộc đời Triệu Một Hữu làm bác sĩ khoa cấp cứu ở bệnh viện tầng 33, anh đến quán rượu Bà Già lần đầu khi mới mười mấy tuổi. Nếu sau này mọi chuyện đều là thật thì đúng là đã qua mười mấy năm.Nói đến đó, Triệu Một Hữu lại nhớ ra một việc, "Có cái này chú rất hoang mang.""Chú cứ nói.""Nếu mọi đợt luân hồi chú đều ở trong Đại Đô Thị thì phải có ai nhớ được chú chứ? Gương mặt chú đâu có thay đổi, mà xem ra chính quyền Đại Đô Thị không hề lo ngại có người nhận ra chú từ đợt luân hồi trước, chẳng lẽ tất cả đều là diễn viên quần chúng à?" Đầu tư gì mà khủng vậy?"Đó chính là cái con đang định nói đấy, về sự nguy hiểm của thí nghiệm dung hợp." Tiểu Yêu nói chậm rãi hơn, "Chắc chú còn nhớ hạng mục kiến trúc văn hóa chính quyền bắt đầu hồi đó chứ?"Đương nhiên là Triệu Một Hữu nhớ rồi, quên làm sao được. Họ thực hiện nó đến tận bây giờ, ngay lúc này tầng thượng vẫn đang thi công tượng Phật.Phải rồi. Đột nhiên anh nhận ra thời điểm khởi công tượng Phật và bắt đầu thí nghiệm dung hợp gần như trùng với nhau."Những tượng Phật đó liên quan gì đến thí nghiệm dung hợp?""Đúng là chú cũng nhận ra rồi." Tiểu Yêu nói, "Thí nghiệm dung hợp và công trình tượng Phật có chung một nguồn gốc, chúng đều đến từ phần dữ liệu khôi phục được từ trung tâm Phật Đà.""Chính là kỹ thuật lượng tử.""Những tượng Phật đó phát ra một mạng lưới từ trường rất đặc biệt bao trùm toàn bộ Đại Đô Thị, khác với bom lượng tử, nó không biến Đại Đô Thị thành di chỉ mà lại khiến nó trở thành một "cánh cổng".""Chú cũng thấy đấy, tất cả lối vào trường vực lượng tử đều nằm bên trong Đại Đô Thị."Trong tòa thị chính có một cái thùng rác bằng vàng, đút đầu vào miệng rác có thể tiến vào di chỉ A79; tầng giữa có một cái giếng, chính phủ tuyên bố giếng toàn nước thải nhưng thật ra trong đó có một giống cá mặt người, ăn sống nó có thể vào được di chỉ S24; muốn vào di chỉ A173 phải nhảy xuống từ tầng 777, lối vào di chỉ S86 là một quán rượu, muốn vào di chỉ S45 phải đàn một bản nhạc bằng cây đàn dương cầm ở viện bảo tàng..."Thành phố này đang dần trở thành một cánh cửa, một con đường, một cầu nối giữa trường vực lượng tử và chiều không gian hiện thực.""Từ trường của tượng Phật có rất nhiều tác dụng, ví dụ như mở ra di chỉ, đồng thời nếu đưa vào đó một loại sóng điện đặc thù họ có thể can thiệp làm nhiễu sóng não của con người trên quy mô lớn. Vừa rồi chú hỏi vì sao gương mặt chú không hề thay đổi, đó là vì chính quyền không hề lo ngại có người sẽ nhớ về chú sau mỗi lần luân hồi. Họ chỉ cần khởi động từ trường giữa hai đợt thí nghiệm thì ký ức của mọi người không liên quan đều sẽ bị xóa sạch."Triệu Một Hữu ngẫm nghĩ về những gì Tiểu Yêu vừa nói, "Con bảo từ trường từ tượng Phật có thể mở ra di chỉ nghĩa là sao?""Số lượng di chỉ không hề bất biến, ngược lại chúng đang không ngừng tăng thêm." Tiểu Yêu nói, "Chú còn nhớ di chỉ 000 chú đã vào không?"Triệu Một Hữu đáp ừ, "Chú đã thấy Cố Đô ở đó.""Thật ra trong rất nhiều thí nghiệm luân hồi trước chú đều đã vào di chỉ 000. Có lúc bên trong di chỉ là Thành phố lý tưởng, có lúc là Nhà hàng Sao Mộc, có lúc là dinh thự của phu nhân Hồ Điệp..." Tiểu Yêu đưa ra rất nhiều ví dụ, "Chú nhận ra rồi phải không, đó đều là những di chỉ đã được đánh số."Đúng vậy... Thành phố lý tưởng là di chỉ S45, Nhà hàng Sao Mộc là di chỉ A99, phu nhân Hồ Điệp là di chỉ S86.Triệu Một Hữu: "Tại sao lại phải đổi số?""Bởi vì di chỉ 000 chỉ là một cách gọi thôi, nếu coi Đại Đô Thị là một cánh cửa thì chú và ngài Tiền chính là chìa khóa. Cách mở cửa chính là đi thang máy từ tầng chót Đại Đô Thị lên tầng 990.""Mỗi lần chú và Tiền Đa Đa thăm dò di chỉ 000 thật ra chính là quá trình mở ra một di chỉ mới thông qua cánh cửa.""Mà trong lần luân hồi tiếp theo của chú di chỉ đó đã được đánh số."Dù là Triệu Một Hữu cũng phải mất thời gian để tiêu hóa lượng thông tin phức tạp như vậy, Tiểu Yêu giải đáp rất nhiều mối nghi ngờ của anh, những logic rời rạc bắt đầu chắp nối lại với nhau. Nhưng có một điểm mấu chốt vẫn chưa được bổ khuyết, "Tại sao con lại biết những điều này hả Tiểu Yêu? Thông tin có đáng tin cậy không? Con có phải nhà khảo cổ không?""Con không phải nhà khảo cổ, năm đó con được đông lạnh rất đúng lúc nên không phải chịu ảnh hưởng của từ trường bom lượng tử." Tiểu Yêu trả lời tuần tự từng câu hỏi, "Về nguồn gốc thông tin thì chú cũng đoán được mà, đều từ ba và cha con cả.""Khi đó họ đều trở thành đối tượng thí nghiệm, sau này họ vào đội ngũ nhà khảo cổ, họ thu thập được rất nhiều thông tin trong quá trình thí nghiệm dài dằng dặc. Cuối cùng mười mấy năm trước họ quyết định rã đông con... bởi vì thí nghiệm dung hợp sắp thành công rồi."Nói đến đây tự dưng Tiểu Yêu đổi giọng: "Chú có thắc mắc tại sao cuộc đời làm bác sĩ khoa cấp cứu ở tầng 33 của chú lại kéo dài vậy không?"Triệu Một Hữu: "Tại sao?""Vì nhân cách của ngài Tiền sắp hoàn thiện rồi." Tiểu Yêu đáp, "Nhưng càng gần 100% thì càng khó nhích lên, nên cần phải thúc đẩy bằng hiện thực càng chân thực càng tốt."Triệu Một Hữu nín lặng."Chú cũng biết thí nghiệm dung hợp là thế nào rồi đấy, một mặt nó cố gắng dung hợp con người với từ trường lượng tử để tạo ra nhà khảo cổ thăm dò trường vực, mặt khác nó kỳ vọng sóng não của chú và ngài Tiền hòa vào nhau, để cuối cùng anh ta có thể sử dụng bộ não của chú.""Sau mấy ngàn thí nghiệm luân hồi, nhân cách của ngài Tiền đã hoàn thiện hơn 99%, cha con đoán chỉ cần nhiều nhất là hai lần thí nghiệm nữa anh ta sẽ hoàn thiện toàn diện. Đến lúc đó anh ta sẽ cướp não của chú.""Ngài Tiền bây giờ thật ra bao gồm hai phần, một là bản gốc Tiền Đa Đa chú tạo ra năm đó, một nữa là Phật Đà đang dần dần dung hợp với anh ta qua tiến trình hoàn thiện nhân cách. Nếu đợi anh ta dung hợp hoàn toàn với Phật Đà, lại có thêm bộ não của chú thì không ai biết được anh ta sẽ thành thứ gì.""Trong các vòng luân hồi, cha con đã thử rất nhiều cách mà không thể ngăn được thí nghiệm dung hợp. Quyền kiểm soát tối cao ngài Tiền nằm trong tay chính quyền, lại thêm hàng rào bảo vệ cực kỳ cẩn mật, từ tầng 900 trở lên có thể nói là không thể xâm nhập được. Cuối cùng cha con vạch ra một kế hoạch, cha con tin rằng cách duy nhất để kết thúc câu chuyện điên cuồng này là can thiệp vào những vòng luân hồi cuối cùng.""Nên cha và ba con quyết định rã đông con, vì họ cần con giúp.""Đợi đã." Triệu Một Hữu không nhịn được nói chen vào, Tiểu Yêu càng giải thích càng làm anh nghi hoặc hơn, nhưng giờ có một điểm mấu chốt anh phải hỏi ngay, "Nhân cách của Tiền Đa Đa đã hoàn thiện 100% rồi, con biết chưa?""Con biết." vậy mà Tiểu Yêu lại gật đầu, "Chú vừa trao lời thề hôn nhân với ngài Tiền còn gì? Viện phó cũng có mặt đấy thôi.""... con biết hết hả? Thế Điêu Thiền đâu rồi? Sao chú lại từ tầng 900 về quán Bà Già được?" Triệu Một Hữu xổ ra một tràng câu hỏi, "À nữa, nếu nhân cách Tiền Đa Đa đã hoàn thiện 100% thì não chú cũng bị anh ta bứng luôn rồi chứ?"Trước đống câu hỏi của Triệu Một Hữu, Tiểu Yêu lại đẩy ly Đại Đô Thị đến trước mặt anh, "Chú chưa uống ly rượu con pha cho chú nè, viện trưởng."Triệu Một Hữu đang định hỏi có thuốc lá không nhưng thấy ly rượu, anh lại vô thức đưa tay ra.Và anh chẳng đưa được cái gì hết.Bấy giờ Triệu Một Hữu mới nhận ra... nãy giờ anh bị thu hút bởi quá nhiều thông tin nên anh không hề để ý rằng... mình không hề có tay.Thậm chí anh còn không có cả cơ thể.Một con cá vàng bơi qua trước mắt anh. Triệu Một Hữu "nhìn" quanh, xung quanh anh có đá núi lửa và tiểu cảnh thủy sinh, có một hình bóng phản chiếu trên vách kính.Anh đang ở trong bể cá.Chính xác là không phải "Triệu Một Hữu" đang ở trong bể cá, bởi vì anh đâu có cơ thể. Hình ảnh phản chiếu trên vách bể chỉ có mỗi một bộ não.Triệu Một Hữu bây giờ chỉ có mỗi bộ não.Có rất nhiều sợi dây mảnh gắn vào não anh, đầu bên kia chúng nối với một đống màn hình có thể vừa chiếu hình vừa phát tiếng, giọng anh thật ra đều phát ra từ đó.Dù là Triệu Một Hữu cũng phải kinh hoàng trước hiện thực này. Mãi một lúc lâu sau anh mới nói được: "... mẹ kiếp chuyện gì thế này?"Rõ ràng là Tiểu Yêu rất hí hửng đợi xem cảnh này, tổ cha nó cái mặt nó bây giờ đích thị là con đẻ của Liễu Thất Tuyệt và Điêu Thiền, "Chú còn nhớ di chỉ đầu tiên chú vào trong lần luân hồi trước nữa không?"Triệu Một Hữu ngẫm hồi lâu mới nhớ ra... anh lấy được một cái đầu đĩa từ năm 1999, trời xui đất khiến anh vào được trường vực lượng tử. Nhưng chuyện xảy ra ở đó thực sự hoang đường đến mức sau đó anh đã quên biến luôn...Từ từ."A, chú nhớ rồi đúng không." Tiểu Yêu nhìn những chỉ số sóng não trên màn hình, "Trong lần luân hồi trước trước, chú là nhà khảo cổ có năng lực "biến hình", nhưng ngoài năng lực đó chú còn có thể chất rất đặc biệt.""Chú không chết dù có bị tổn thương não trong di chỉ.""Điều thứ hai trong quy tắc của di chỉ, không được để não bị thương. Quy tắc này luôn đúng trong mọi thí nghiệm luân hồi, cho đến lần trước trước chú đã phá vỡ nó. Đến nay tầng 900 vẫn chưa tìm được nguyên nhân. Mà thật ra lý do rất đơn giản, đó là quy tắc vốn chưa hề bị phá vỡ.""Trong lần luân hồi trước trước bộ não của viện trưởng bị thương nhiều lần mà chú vẫn bình an vô sự... bởi vì đó không phải là bộ não thật của chú."Triệu Một Hữu lấy được một cái đầu đĩa từ năm 1999, trời xui đất khiến anh vào được trường vực lượng tử. Trong di chỉ, anh bị một đám người bịt mặt bắt cóc... họ đổi mất não của anh."Lúc viện phó vào cứu chú là kế hoạch của cha con đã bắt đầu rồi. Viện phó đã diễn một vở kịch dưới sự giám sát của chính quyền, khiến họ tưởng dù chú bị thương não trong di chỉ thì ở hiện thực vẫn không sao.""Mà thật ra từ lúc bắt cóc chú, mọi người đã đổi mất bộ não thật của chú rồi."Một lúc lâu sau giọng Triệu Một Hữu mới vang lên từ trong loa: "... vậy từ đó về sau, chú dùng não ai?""Bộ não mọi người đổi cho chú thật ra cũng là não của chú thôi.""Nghĩa là sao?"Tiểu Yêu cười, "Chú quên năng lực của cha con ạ?"Năng lực nhà khảo cổ của Liễu Thất Tuyệt.Tạo vật.---------------------------------Du's: Ù mẹ cái team trùm cuối này nó quá đông và nó quay trùm mền aka anh Triệu tình thánh như chong chóng =)))))))))))))))))))))) mà vẫn phải nói một câu, vì anh xứng đáng vcl í cái đồ mê giai =))))))Và chương này có người chị em bên Tấn Giang cmt là tự dưng nhớ ra hồi anh Triệu đến quán Bà Già đón giao thừa cũng thấy cái bể cá mới, xong có ông kia xỉn còn ói zô trỏng =)))))))))))))))))))))))) mé nó nghĩ mà mất zệ sinh giùm, vâng đương nhiên lúc đó trong bể không có não ảnh đâu nhưng chắc vẫn là cái bể đó cá đó quá =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phật Nói - AyeAyeCaptain

Số ký tự: 0