Phật Nói - AyeAyeCaptain

Thuyền đêm sông...

AyeAyeCaptain

2025-03-18 08:04:59

Ngoại Bà Kiều ôm thiếu niên và hát thật lâu trong tàu vũ trụ.Địa Cầu đã hoàn toàn biến mất bên kia cửa sổ mạn tàu, Hệ Mặt Trời, chòm sao Orion, dải Ngân Hà... tàu vũ trụ đi sâu vào biển sao, đó là nơi con người chưa từng vươn tới để đặt tên.Cho đến khi tiếng ca không còn, thân hình cứng đơ như pho tượng của thiếu niên và thiếu nữ bắt đầu tiêu tan, tàu vũ trụ cũng hóa thành hàng ngàn mảnh vỡ nhỏ xíu như những vốc bụi và hoàn toàn chìm vào không gian mênh mông.Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa chứng kiến toàn bộ quá trình đó, một lúc lâu sau Triệu Một Hữu lên tiếng: "Có lẽ kết thúc rồi."Tiền Đa Đa đồng tình bằng tiếng trầm trầm.Triệu Một Hữu muốn hút thuốc, anh sờ túi quần, "Anh biến ra một bao Marlboro được không anh Tiền?"Tiền Đa Đa búng tay, một cái khay hiện ra trước mắt họ, trên đó có gà rán hiệu M, Cocacola muối và thuốc lá Marlboro. Triệu Một Hữu rút một điếu thuốc đưa lên miệng, đang định bật lửa thì anh ngẩng lên nhìn Tiền Đa Đa rồi nhoài người sang.Anh ôm anh ta.Tiền Đa Đa khựng lại, hai tay anh ta chậm rãi vòng ra sau lưng anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ."Cứ thong thả." Tiền Đa Đa nói, "Dù chưa thăm dò xong di chỉ 000 nhưng em cứ hút thuốc đi."Triệu Một Hữu biết rõ những gì họ thấy chỉ là tàn dư lượng tử trong di chỉ, thậm chí chúng còn không có khả năng tương tác với họ như một trò chơi 3D ở hiện thực.Quy tắc thứ nhất của di chỉ - di chỉ không phải là mơ.Triệu Một Hữu không thể xác định được hiện thực xuất hiện trong di chỉ có phải hiện thực đã thực sự diễn ra hay không. Ở S45 anh từng được thấy thứ gọi là "sự thật về chiến tranh Orion", nhưng cũng như anh từng vừa gào sốt cà chua vừa chạy như điên trong vòng lặp vô hạn, trong ba nghìn thế giới sinh ra từ lượng tử, ranh giới giữa tỉnh và mê thực sự quá mong manh. Không, phải nói rằng tỉnh và mê luôn cắn nuốt lẫn nhau, đến mức chính bản thân anh cũng suýt bị hòa tan.Không thể suy nghĩ quá nhiều, nhận thức là trở ngại lớn nhất, lý trí là điều kiện để phát điên, cây tri thức không phải cây sinh mệnh, mọi thứ ta thấy đều là hư ảo. Muốn thoát khỏi lối mê chỉ có thể hành động theo bản năng.Bản năng.So với Điêu Thiền hoặc Vai Chính luôn hành động dựa vào lý trí, rõ ràng phần lớn động cơ hành vi của Triệu Một Hữu đều đến từ bản năng.Yêu hận tình thù, tham sân si vọng, muốn sao cũng được.Con người dùng cả đời để tìm cách thoát khỏi bản năng, ép mình vào khuôn khổ, nhưng đứng trước điều không biết, bản năng lại là lớp bảo vệ mạnh nhất của ta.Giống như lúc này, Triệu Một Hữu ý thức được trạng thái tinh thần mình không ổn lắm, lập tức anh quay sang nhìn Tiền Đa Đa, hai mắt sáng rực.Tiền Đa Đa: "... sao thế?""Anh Tiền." Triệu Một Hữu nghiêm túc hỏi, "Em hôn anh được không?"Tự nhiên Tiền Đa Đa mỉm cười, anh ta rút điếu thuốc trên tay Triệu Một Hữu để ngậm vào miệng, châm lửa, rít một hơi. Sau đó anh ta tiến tới, dán vào đôi môi Triệu Một Hữu.Hạt hương liệu bùng nổ, môi lưỡi quện lấy nhau trong mùi hương bạc hà nồng đượm, họ trao nhau một bụm khói thuốc cay xè.Nicotin khiến người ta tỉnh trí, Triệu Một Hữu nhìn quanh, thiếu niên và thiếu nữ đã hoàn toàn biến mất, phần lớn kết cấu tàu vũ trụ đã phân rã tan nát như một con tàu cạn nhiên liệu, đã trôi dạt cả trăm năm trong không gian.Anh và Tiền Đa Đa đang ở trong phòng điều khiển, một nửa vách ngoài đã vỡ, theo lý thuyết thì hiện họ đang trong môi trường chân không, mà họ không hề thấy khó thở.Họ ngồi xuống cạnh bức vách đã vỡ, chia nhau ăn gà rán và uống Cocacola muối. Triệu Một Hữu hút hết một điếu thuốc lá rồi đột nhiên bảo: "Anh Tiền này, lúc ra khỏi di chỉ của phu nhân Hồ Điệp em có mơ."Tiền Đa Đa ừ một tiếng: "Anh nhớ rồi.""Trong mơ em nghe thấy tiếng hát." Triệu Một Hữu nói, "Đó là giai điệu em chưa bao giờ nghe.""Không sao." Tiền Đa Đa chia nửa miếng gà rán cho anh rồi dùng cà-vạt của Triệu Một Hữu để chùi dầu trên tay, "Nằm mơ cũng là một loại di chứng của di chỉ, cảnh trong mơ phần lớn ta chưa gặp bao giờ, từ từ sẽ quen thôi."Triệu Một Hữu ngừng một lát rồi tiếp, "Lúc đầu em cũng nghĩ tiếng hát đó là em tưởng tượng ra.""Cho đến khi thiếu niên nhân tạo bên cạnh Ngoại Bà Kiều hát bài hát đó... nó giống hệt giai điệu bài hát em nghe thấy trong mơ."Tiền Đa Đa khựng lại, "Bài nào?"Triệu Một Hữu: "Chính là bài "Cầu bà ngoại" đó."Trong giấc mơ trong nước đó, anh mặc bộ áo cà sa không biết tên đi vào núi, anh thấy vô số nhạc cụ dưới hồ, cánh hoa theo nước phun ra từ ống đàn của dàn đại phong cầm để diễn tấu lên một khúc ca đã mất.Tiền Đa Đa như là sửng sốt, rồi anh ta lập tức tháo thắt lưng Triệu Một Hữu. Triệu Một Hữu vội vàng giơ tay dụi điếu thuốc vào bàn điều khiển, "Anh làm gì thế anh Tiền?""Anh sợ em sắp bị hòa tan." Tiền Đa Đa nói, "Một khi ý thức của nhà khảo cổ dung hợp với trường vực lượng tử, di chỉ sẽ phỏng chiếu hình ảnh trong trí nhớ của em.""Chắc không có đâu." Triệu Một Hữu cảm nhận lại trạng thái tinh thần mình, anh thấy cũng khá ổn, không có sốt cà chua, không muốn cởi truồng chạy nhong nhong, không muốn nhận mấy đứa anh em làm mẹ, anh yêu Tiền Đa Đa... ừ đúng, quá bình thường."Để cho an toàn, nên củng cố kết nối một chút." Tiền Đa Đa ngồi lên người Triệu Một Hữu, anh ta cởi dây cột tóc, suối tóc dài tung ra như tơ lụa phủ trên hai người, anh ta chịn trán lên trán Triệu Một Hữu, "Cảm nhận anh đi."Từ khi ở di chỉ S86 Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa chưa từng làm việc này trong hoàn cảnh bình thường. Bị truy sát, đang mang thai giả, chạy trối chết trong vòng lặp vô hạn, lần giản dị nhất chắc là hôm ở trong phòng tắm nhà an toàn của Vai Chính. Cá vàng Tiền Đa Đa mang về chết ngắc, ánh sáng mặt trời giống như những con ve trắng, hai đứa quần nhau long trời lở đất trong chất dịch kết nối với điện cực, Vai Chính đạp cửa bên ngoài. Cuối cùng lúc dọn dẹp bãi chiến trường anh ta nhìn anh rồi lắc đầu ngán ngẩm, ánh mắt anh ta như kiểu đang bảo Triệu Một Hữu mày đúng là ngầu lòi mắt.Triệu Một Hữu cũng cảm thấy mình ngầu lòi thật, kể cả việc làm tình giữa vũ trụ bao la hay là cua được Tiền Đa Đa. Anh chưa gặp nhiều nhà khảo cổ lắm nhưng tất cả bọn họ đều có vẻ kính nể hoặc kiêng dè Tiền Đa Đa, dường như người này là một hòn tịnh ngọc không thuộc về phàm trần. Chỉ có anh biết rằng Tiền Đa Đa điên vãi chưởng, thậm chí anh ta còn có những sở thích hơi bị quái dị với chuyện này, nhiều khi đang làm nửa chừng anh ta sẽ mượn năng lực của anh để biến thành phụ nữ, bộ đồ tây ôm dáng thiếu điều bục chỉ vì đường cong.Đạo mạo điềm tĩnh và ham hố bạo lực, thanh tao thần thánh và tồi bại đĩ thõa.Thân thể mê mải quấn quýt lấy nhau, giữa bể dục mà bản năng hoàn toàn thống trị, lý trí hay điên cuồng đều không tồn tại, chỉ có hơi ấm thuần túy như mặt trời.Không biết qua bao lâu, Tiền Đa Đa châm một điếu thuốc, khi cất tiếng nói anh ta còn chưa thôi thở dốc, "... Chắc là không sao đâu.""Em không sao thật mà, anh Tiền." Triệu Một Hữu nhón lấy điếu thuốc, đột nhiên anh như ngộ ra, có khi nào cái "kết nối cơ thể để liên thông với tinh thần" của Tiền Đa Đa chỉ là lý thuyết làm màu không?Dù nghe hơi khác thường nhưng với cái kiểu không điên nhất chỉ có điên hơn, điên ngang ngửa với sát thần của người yêu anh thì cũng có thể lắm.Triệu Một Hữu nghĩ nghĩ, nhưng mà gan anh không to mấy, nên anh quyết định giữ ý tưởng này trong lòng vậy thôi.Tiền Đa Đa đi chân trần dạo quanh phòng điều khiển không còn lại gì nhiều sau khi bị tan rã, anh ta ngẫm nghĩ rồi bảo, "Không phải tự dưng mà phòng điều khiển này vẫn còn, có thể đây là manh mối cho chúng ta tiếp tục thăm dò di chỉ."Từ khi tiến vào di chỉ 000 ngoài viện bảo tàng khó hiểu và được chứng kiến một màn vui buồn dài cả trăm năm, tạm thời họ chưa gặp phải tình huống nào quá nguy hiểm. Dù Triệu Một Hữu từng bị kẹt trong vòng lặp sốt cà chua nhưng theo đánh giá của Tiền Đa Đa thì như vậy chưa có gì đáng kể, quá lắm thì hơi mắc cười thôi. Mức độ nguy hiểm này thậm chí còn kém một vài di chỉ cấp S.Chắc chắn phải có lý do nào đó khiến di chỉ 000 bị đặt ở vị trí cao nhất.Thế nghĩa là nguy hiểm thực sự vẫn chưa xuất hiện.Tiền Đa Đa dạo một vòng quanh phòng, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm bàn điều khiển, tàu vũ trụ đã tan rã, về lý thuyết thì bàn điều khiển này phải bị vô hiệu hóa... thế mà lúc này trên màn hình chính lại lấp lóe màu xanh.Anh ta bước tới, nhìn bảng điều khiển, sau một lúc trầm ngâm anh ta bật mấy nút chốt.Triệu Một Hữu nhận ra sau khi Tiền Đa Đa bật nút sao trời bên ngoài tàu vũ trụ bắt đầu chuyển động.Chuyện gì thế này?"Đừng nói gì với anh vội." Tiền Đa Đa cũng ý thức được điều bất thường, anh ta tập trung cao độ, như có một ít lượng tử luồn vào sóng não anh ta từ cõi hư không, dẫn dắt anh ta thao tác trên bàn điều khiển. Sao trời bên ngoài tàu vũ trụ bắt đầu xoay tròn như những điểm sáng bị thao túng, chớp tắt, dần dần hội tụ lại quanh thân tàu rồi trở thành một ngân hà lung linh.Ngân hà di động đó bao quanh họ, tàu vũ trụ bị quây kín, từ góc nhìn của Triệu Một Hữu họ đang bị trùm trong một bức tường thể lỏng kéo dài về hai đầu, như một hành lang bằng thủy ngân không có điểm tận cùng.Chất lỏng đột nhiên đông kết lại, màu bạc không còn lưu động nữa, giống cái gì nhỉ?Giống gương.Một hành lang gương.Triệu Một Hữu chợt cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, phải rồi, hành lang gương, từ khi anh trở thành nhà khảo cổ hình như mọi di chỉ anh từng qua đều có hành lang gương. Ở di chỉ A173, qua một hành lang gương anh đến được đường biên giới di chỉ, ở di chỉ S45, đoàn tàu chạy trong đường tàu điện ngầm bên dưới Thành phố lý tưởng bỗng nhiên trở thành một hành lang gương, ở di chỉ S86 bọn anh đã từng đi qua một hành lang gương để vào một phòng thay đồ...Còn cả Đường hầm rượu Rum.Triệu Một Hữu nhớ lại, khi Đường hầm rượu Rum dịch chuyển cao tốc giữa các di chỉ, nó đi vào một không gian giống tổ côn trùng, trong đó ánh sáng bồng bềnh mà đặc quánh, giống một hành lang gương.Rốt cuộc Đường hầm rượu Rum đã được tạo ra như thế nào?Trong vô số di chỉ, "hành lang gương" có ý nghĩa thế nào?Khi Triệu Một Hữu đang suy nghĩ hết công suất, Tiền Đa Đa đột nhiên rụt tay lại, Triệu Một Hữu muốn hỏi Tiền Đa Đa thế nào rồi thì đột nhiên có tiếng ầm ầm trong hành lang gương, họ cùng nghe thấy tiếng còi hơi.Còi báo hiệu tàu hỏa vào ga.Triệu Một Hữu không kịp nghĩ gì cả, anh lao đến kéo Tiền Đa Đa ra sau lưng, ngay sau đó anh bị cơn gió từ con tàu chạy qua táp tối mắt.Trong khoảng không như bị bao bọc bởi chất bạc này thật sự có tàu hỏa vào ga.Đoàn tàu chậm rãi dừng lại, cửa toa mở ra, bậc thang tự động thả xuống trước mặt Triệu Một Hữu như một lời mời từ hố đen.Triệu Một Hữu quay sang nhìn Tiền Đa Đa, hai đứa cùng thấy sự ngờ vực trong mắt nhau.Có gió, không khí thổi qua rèm cửa.Đây là một đoàn tàu chạy bằng hơi nước rất lâu đời rồi, khi nó chạy ta có thể nghe được tiếng còi hụ, trong toa tàu có những băng ghế dài bọc đệm nhung viền xanh, bên cạnh có một cái bàn ăn thấp, trên lớp khăn trải bàn màu trắng là lọ cắm hoa hồng trà đang nở rộ.Từ kết cấu đến lối bài trí con tàu này đều giống hệt đoàn tàu trong Đường hầm rượu Rum.Triệu Một Hữu giật giật khóe miệng, ánh mắt anh bày tỏ câu hỏi: Có lên không, anh Tiền?Tiền Đa Đa móc ra một điếu thuốc, ném vào trong toa. Ngoài tiếng điếu thuốc rơi rất khẽ thì không có gì xảy ra.Tiền Đa Đa mím môi, cuối cùng anh ta gật đầu, "Lên đi."Hai đứa lên ngồi trên băng ghế, lập tức còi hơi rú lên, đoàn tàu lại lăn bánh.Họ di chuyển như bay trong hành lang gương, xung quanh chỉ tuyền màu trắng bạc, rõ ràng là Tiền Đa Đa đang ngẫm nghĩ gì đó, cuối cùng anh ta lên tiếng: "Anh tạo ra Đường hầm rượu Rum bằng năng lực của mấy nhà khảo cổ, theo thứ tự là "dịch chuyển", "kết nối" và "gia tốc". "Kết nối" xâu chuỗi nhiều di chỉ, "dịch chuyển" để dựng đường hầm, "cuối cùng dùng "gia tốc" để rút ngắn dòng chảy thời gian lượng tử giữa các di chỉ."Triệu Một Hữu: "Sao tự nhiên anh lại nghĩ đến chuyện làm đường hầm đó hả anh Tiền?""Phương pháp này nằm trong "Sổ tay Sơn Hải"." Tiền Đa Đa nói, "Anh có được một bản thiếu của nó, trong đó ghi lại ý tưởng của một nhà khảo cổ đã qua đời, bản vẽ đoàn tàu được kẹp ở phần ghi chú cuối cùng."Không đợi Triệu Một Hữu hỏi, anh ta nói luôn: "... văn bản này qua tay chính quyền Đại Đô Thị rồi mới đến tay anh."Nếu vậy thì có quá nhiều thứ cho họ múa bút sáng tác trong đó.Thậm chí "nhà khảo cổ đã qua đời" đó có thật hay không còn phải xét.Rõ ràng là Tiền Đa Đa cũng hiểu như vậy, hình như anh ta thở dài.Mái tóc dài của Tiền Đa Đa xõa tung trong gió, Triệu Một Hữu đứng nhìn một lát rồi đưa tay chải tóc giúp anh ta, "Đừng tự ép mình quá, anh Tiền à.""Anh ít khi chừa đường lui cho mình." Tiền Đa Đa ngước mắt lên, "Trước khi gặp em là vậy.""Cho nên ấy, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết." Triệu Một Hữu mỉm cười, "Em đoán con tàu này cũng không chạy mãi đến lúc mình chết già đâu, đợi xem nó sẽ dừng ở đâu đã.""Sao em biết nó sẽ không chạy mãi?"Triệu Một Hữu lòng không chí lớn, cuộc đời anh chẳng mong muốn gì nhiều, mà số phận đã cho anh gấp trăm ngàn lần anh muốn rồi nên trước mắt có là núi đao biển lửa cũng không có gì đáng cho anh sợ hãi."Nó chạy đến tận thế cũng được." Triệu Một Hữu lại giở cái giọng ngông nghênh được ăn cả ngã thì thôi, "Cùng lắm thì coi như mình tuẫn tình."Thế lại viên mãn quá.Không biết nên tiếc hay nên mừng, hóa ra Triệu Một Hữu đoán đúng thật. Đoàn tàu chạy rất lâu trong đường hầm rồi dần dần giảm tốc độ, cuối cùng nó dừng bánh.Cửa toa mở ra một sân ga giống như mọi sân ga trên thế giới, hai người đều không cảm thấy có gì nguy hiểm. Họ xuống tàu, thấy một điểm sáng trắng lóe lên từ nơi không xa lối ra."Đi thôi, anh Tiền." Triệu Một Hữu kéo tay Tiền Đa Đa, anh nhởn nhơ cứ như đi chơi ngoại thành.Họ cùng tới lối ra, ánh sáng trắng dần bao trùm lấy họ, đột nhiên Triệu Một Hữu nghe thấy tiếng chuông...Tiếng chuông cổ âm vang.Còn cả tiếng người ồn ào.Bên kia lối ra là một bãi đất trống với rất nhiều người, phần lớn họ đi giày da, mặc đồng phục nhà khảo cổ. Ánh mắt mọi người đều có vẻ ngơ ngác, có người châu đầu ghé tai nói chuyện, có người nhìn quanh, có người dựa vào người bên cạnh mà ngủ gật, có người thì ra vẻ thích nghi bằng cách ngồi xuống đất, ung dung chơi đàn ác-cooc-đê-ông.Triệu Một Hữu nhìn ra xa hơn, hình như họ đang ở trước cổng một tòa thành cổ, gần đó là gác chuông. Vẫn có người xuất hiện từ lối ra, như thể mỗi lần chuông vang lên đều báo hiệu một đoàn tàu sắp vào ga. Triệu Một Hữu chợt sững người... anh nhìn thấy Vai Chính."Triệu Mạc Đắc?" Liễu Thất Tuyệt cũng đã thấy anh, anh ta bước tới, nhỏ giọng hỏi, "Chuyện gì thế này? Bọn mày đi 000 rồi mà?""Vâng." Triệu Một Hữu hất đầu sang Tiền Đa Đa bên cạnh, "Nhưng đang ở trong ấy thì gặp đoàn tàu này, xuống tàu thì đến đây, anh thì sao?""Anh đang ở A173, đang đi loanh quanh thôi." Vai Chính đáp, "Cũng tự nhiên thấy một đoàn tàu."Tiền Đa Đa nhắm mắt lại rồi đột nhiên nói, "Tôi nghe thấy mọi người đang nói họ cũng gặp tình huống như chúng ta, đều đang ở trong di chỉ thì gặp đoàn tàu này.""Trước kia chưa bao giờ có chuyện này ạ?" Triệu Một Hữu hỏi."Sao có được." rõ ràng Vai Chính cũng bị bất ngờ.Rất nhanh sau đó họ gặp được cả đống người quen, những người từng xuất hiện ở bữa liên hoan hôm trước, người nhà nước, cặp sinh đôi, thanh niên vác bình dưỡng khí, cả người ngồi xe lăn cầm theo giá truyền dịch, tất cả đều có vẻ ngơ ngác, "Tại sao nhà khảo cổ trong các di chỉ đều đến chỗ này?"Đây đâu phải một hội nghị được định sẵn của các nhà khảo cổ, có người cảnh giác đã đeo mặt nạ vào.Tiền Đa Đa nhìn quanh một lượt, "Hầu như mọi nhà khảo cổ đều ở đây."Đột nhiên Triệu Một Hữu cảm thấy bất an, nếu vậy thì Điêu Thiền đâu?Không đợi anh kịp làm gì, có người trong đám đông đã lớn tiếng nói: "Tiền Đa Đa đấy!""Cậu Liễu nữa kìa!"Trừ với những người bạn chung chí hướng, hầu hết các nhà khảo cổ đều không lộ diện trước đồng nghiệp, lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Tiền Đa Đa và Liễu Thất Tuyệt, "Thưa ngài Tiền.", có người đứng ra nói, "Ngài có biết tình huống này là thế nào không?""Em đừng ra mặt." Tiền Đa Đa nhỏ giọng nói với Triệu Một Hữu, "Để anh."Lúc này có thể phân biệt rất rõ vị trí của mọi người trong đám đông, Triệu Một Hữu nhìn qua rồi nhận định, ở đây có khoảng 200 người, hẳn là tổng số nhà khảo cổ của Đại Đô Thị. Họ đứng thành từng nhóm lớn nhỏ, ngoài người dẫn đầu hầu hết nhà khảo cổ đều đeo mặt nạ.Vai Chính đứng cạnh Triệu Một Hữu, hai tay đút túi, vẫn cái điệu bộ coi trời bằng vung mọi khi.Tiền Đa Đa bước lên trước, anh ta đứng giữa đám đông và móc hộp thuốc lá ra."Chúng ta đều lên một đoàn tàu để đến đây." Anh ta nhìn người lớn tuổi vừa bắt chuyện với mình, "Trước mắt chỉ biết đến vậy thôi.""Tôi nghe nói gần đây ngài Tiền bị chính phủ truy nã." Người lớn tuổi nhìn anh ta với vẻ ngờ vực, "Xin hỏi có chuyện đó không?"Vai Chính cao giọng với ông ta, "Có thì sao? Mẹ kiếp thằng nào muốn làm chó săn cho chính phủ hả?"Giới khảo cổ đầy người điên, nhưng tuyệt nhiên không có ai ngu hết. Không biết mình đang ở trong di chỉ nào, đương nhiên lúc này chẳng ai định trở mặt với Tiền Đa Đa.Từ góc nhìn của Triệu Một Hữu, những người đứng đầu các nhóm nhỏ bắt đầu xúm vào trao đổi một lúc, rồi tự dưng ông già kia quay ra chắp tay với Tiền Đa Đa, những người xung quanh cũng làm theo ông ta.Tiền Đa Đa bắt đầu chia thuốc lá."Chuyện gì thế?" Triệu Một Hữu huých Vai Chính."Nhân tình của mày chuẩn bị làm màu đấy." rõ ràng đây không phải lần đầu Vai Chính gặp cảnh này, "Luật bất thành văn trong giới khảo cổ, gặp chuyện bất minh, họ Tiền đi trước. Điều kiện là tất cả mọi người phải trao năng lực cho anh ta."Nói xong anh ta nhanh tay túm Triệu Một Hữu lại, "Đứng im, năng lực của Tiền Đa Đa không đùa được đâu mày, anh ta làm màu thì được chứ mày mà thử là bay màu luôn đấy.""Anh nói thì dễ lắm." Triệu Một Hữu lầm bầm, "Ảnh có phải người yêu anh đâu!""Chính vì đấy là người yêu mày." Vai Chính lãnh đạm nói, "Nên mày mới phải tin tưởng tuyệt đối vào anh ta.""...""Mày phải tập quen với việc này đi." Vai Chính vỗ vai anh, "Đừng như anh, đến khi ông nhà anh mất rồi mới chịu hiểu."Mượn thuốc xong, Tiền Đa Đa chực đi lên dẫn đầu nhưng anh ta chợt khựng lại rồi lui về, làm như muốn trao đổi gì đó với Vai Chính, nhân lúc ấy anh ta lặng lẽ tuồn cho Vai Chính một điếu thuốc."Đây là "chiết cành"." Tiền Đa Đa nói nhỏ, "Tôi hút trước rồi.""Được lắm, có tiến bộ." Vai Chính nhận điếu thuốc, có vẻ hơi ngạc nhiên, "Biết tiếc mạng rồi cơ đấy."Nếu Tiền Đa Đa bị thương quá nặng, có điếu thuốc này mọi người ở đây đều có thể chia sẻ với anh ta.Triệu Một Hữu hấp tấp định giật điếu thuốc xong bị Vai Chính đập cho một phát, "Từ từ đã thằng này, chưa phải chán sống thèm chết thế."Nếu đây là hiện thực có khi Triệu Một Hữu đã xắn tay áo lên chơi khô máu với Vai Chính rồi, trong hiện thực nắm đấm của anh không đánh chết được thì cũng phải cho thằng cha này hấp hối. Nhưng đây là trong di chỉ, anh mới vào nghề ít lâu, năng lực của Vai Chính hơn anh mười nghìn dặm, anh chơi không lại.Với lại tình huống chưa rõ cũng không nên đấm nhau nội bộ, Triệu Một Hữu hứ một tiếng, đành phải đứng nhìn Tiền Đa Đa đi đến trước cổng thành to lớn.Anh siết chặt nắm đấm.Tiền Đa Đa giơ tay lên, như không phải mất sức nhiều lắm cánh cổng lớn đã bị đẩy ra "kẹt kẹt".Tiếng chuông ngân dài.-----------------------------Du's: ù mẹ cái độ ngầu của anh Tiền mình nó ở cái tầm í... mà éo hiểu sao anh mê Tây Thi zị =)))) nó xài xể anh quá chừng anh ơi =)))) sao nhỉ sao nhỉ, sao ảnh lại mê Tây Thi nhỉ, quý zị nói xem tại sao ảnh lại mê?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phật Nói - AyeAyeCaptain

Số ký tự: 0