Ghi Chép Thuê P...
Thuần Khiết Tích Tiểu Long
2024-11-04 23:33:47
Nữ quỷ vốn dĩ không phải là một con quỷ lợi hại, so với cấp bậc lệ quỷ thì cô ta còn kém xa, năng lực cũng không mạnh, cô ta bị đồ vật trong rương hút vào, Tô Bạch cũng không quá kinh ngạc, dĩ nhiên hắn cũng sẽ không tiếc hận hay đau lòng, tuy nói tiền thân nữ quỷ là học tỷ của hắn, nhưng hai người cũng không có quen biết, cũng chưa từng gặp nhau qua, Tô Bạch cũng không phải là người lạm tình.
Điều khiến Tô Bạch kinh ngạc là lão giả kia, thân thủ của ông ta đã đến một trình độ người thường khó có thể lý giải nổi, Tô Bạch thậm chí cảm thấy lão giả này có thể dựa vào phản ứng của mình để tránh né đạn, đây cũng không phải là năng lực được dùng điểm cốt truyện trong Phát Thanh Khủng Bố để đổi lấy mà chính là dựa vào mấy chục năm cực khổ tu luyện, để có được công phu chân thực.
Loại người này, tinh thần tập trung cao độ, ý chí cũng rất mạnh.
Nhưng…Cũng chỉ bởi vì nhìn thấy vật trong chiếc rương đồng kia, ông ta liền bị rút mất linh hồn, chết rồi.
Tô Bạch đưa tay ra, sờ tới nắp rương, sau đó hơi dùng lực, trong này có lẽ có cơ quan. Lúc mở ra tốn rất nhiều thời gian và công sức, nhưng lúc đóng lại, chỉ cần hơi dùng lực, nó liền bắt đầu đóng lại, chất lỏng trong rương cũng dần dần hiện lên, đồng thời một lần nữa bao trùm lên chiếc gương.
Sau khi chắc chắn chiếc rương đã được đóng lại, Tô Bạch mới mở mắt ra, sau đó hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống, lúc giả trang người chết, hắn đã chậm rãi dùng bắp thịt của mình ép nó ra, nhưng hình như bởi vì khôi phục vết thương cần hao tổn một lượng lớn năng lượng, cho nên cảm giác đói bụng kia lại xuất hiện trong người hắn.
Đói, đói, đói!
Hắn thật sự rất đói!
Tô Bạch hít sâu một hơi, thể chất này, ở một mức độ nào đó, nó xác thực rất hữu hiệu, nhưng sau khi vết thương khôi phục, cả người hắn đều đói lả đi, hoàn toàn không phải cảm thụ tốt đẹp gì, đây giống như là một loại tra tấn.
Hắn giống như cái sạc pin dùng một lần, hơn nữa năng lực rất kém cỏi, sau khi mỗi lần dùng xong liền phải nạp pin, nếu không liền bị phế bỏ.
Loại cảm giác này khiến cho Tô Bạch không thích, bởi vì hiện tại, hắn giống như thứ đồ dùng một lần.
Chẳng qua cũng may mắn, hiện tại mặc dù không có túi huyết tương, nhưng nơi này còn có hai thi thể mới tử vong không bao lâu, có lẽ còn mang theo dư vị.
Tô Bạch bò đến chỗ thi thể của lão giả, cúi đầu xuống, đem răng nanh của mình lộ ra, sau đó đâm vào trong cổ lão giả, bắt đầu điên cuồng hút máu.
Trong lòng Tô Bạch cũng hiểu rất rõ ràng, một màn này rất khủng bố, hắn dường như đã từ một bệnh nhân tâm thần với đam mê giết người biến thành một bệnh nhân tâm thần ăn thi thể, nhưng hắn không có cách nào từ chối sự dụ hoặc của máu tươi, không có cách nào!
Đây là …Nguồn gốc của tội lỗi!
Sau khi ăn no nê xong, Tô Bạch dựa vào thi thể ngồi trên mặt đất, trên tóc hắn còn ướt đẫm mồ hôi, cả người Tô Bạch có một loại cảm giác chán chường.
Hắn nghỉ ngơi một lát, ổn định lại cảm giác ăn no quá độ, Tô Bạch đứng lên, hắn nhìn thoáng qua hai thi thể, sau đó lại đi ra ngoài lấy xăng, đổ lên trên người hai thi thể, ngay sau đó hắn lại đổ xăng lên trên chiếc xe kia, châm lửa, thiêu cháy.
Nhiệt độ của ngọn lửa khiến cho Tô Bạch có chút không thích ứng, nhưng có đôi khi lửa chính là thứ tốt, một thứ rất thuận tiện, nó thiêu hủy rất nhiều tội ác, mọi thứ đều vì thế mà tan thành mây khói.
Hắn thử bê chiếc rương đồng lên lại phát hiện nó có chút nặng, muốn bê nó rồi di chuyển là chuyện khó khăn, Tô Bạch dứt khoát bỏ chiếc rương ở trên mặt đất, đi ra ngoài, lái xe mình vào đây, sau đó dùng hết sức, bê chiếc rương để vào trong cốp sau.
“Bịch!”
Nặng nề đóng cốp lại, Tô Bạch chống đỡ lên sau xe, có chút thở dốc.
Tô Bạch cũng không biết tại sao mình lại muốn đem thư này mang đi, rõ ràng nó rất nguy hiểm. nhưng Tô Bạch đã trải qua thế giới chuyện xưa trong Phát Thanh Khủng Bố, thế giới quan của hắn đã thay đổi rất nhiều, đối với loại người như hắn mà nói, càng là đồ vật nguy hiểm liền mang ý nghĩa càng có giá trị.
Trước tiên mang về, sau đó chậm rãi nghiên cứu.
Tô Bạch lên xe, khởi động xe.
Trong chiếc xe thuê này có để một bức tượng tiểu hòa thượng để trang trí, tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực.
Tô Bạch nhìn thoáng qua nó, cũng để tay thành hình chữ thập, mặc niệm.
- An toàn trở về, đừng để tôi lại gặp chốt kiểm tra nồng độ rượu nào nữa!
Sau khi nói xong, ngay cả Tô Bạch cũng bật cười.
Cũng may, trên đường trở về quả đúng là thuận buồm xuôi gió, Tô Bạch dừng xe trước một siêu thị, hắn vào trong đó mua một số đồ dùng hàng ngày, quần áo, giày…Sau đó lại tiếp tục lái xe.
Hắn lái xe lên đường cao tốc, rẽ vào một chỗ khuất, hắn đỗ xe ở nơi này, hai bên đường đều là cây xanh, không có nhiều xe.
Tô Bạch không có ý định thuê khách sạn, cũng không có ý định tìm chỗ đặt chân, dù sao hắn đã mua vé máy bay, tối mai hắn sẽ bay đi, xế chiều mai còn phải đi giao dịch huyết tương.
Hắn dự định về Thành Đô, không có tiếp tục ở lại thành phố này nữa, dù sao chuyện ở trong trường học, bác hai đã nói với hắn, như vậy tất cả cũng không còn vấn đề gì nữa, hắn qua căn nhà ở Thành Đô mà cha mẹ để lại cho hắn, ở đó nghỉ ngơi một thời gian.
Tạm thời có thể cho là chữa bệnh hoặc là né tránh, thực ra, còn có một mục đích thực tế hơn, hắn muốn tìm một nơi mình quen thuộc lại yên tĩnh để qua ứng đối với Phát Thanh Khủng Bố.
Lúc này, di động của Tô Bạch vang lên.
- Alo.
- Tô Bạch, em vừa tham gia tranh tài trở về, em mới biết được chuyện của anh, hiện tại anh khỏe chứ?
- Rất tốt.
- Anh ở đâu, em đến thăm anh.
- Không cần.
- Không cần?
Đầu dây bên kia, cô gái có vẻ hơi tức giận.
- Ừ, chỗ tôi có đang ở có chút vắng vẻ.
- Anh gửi định vị cho em, em đi bắt xe tới, em mua một chút đồ ăn mang đến.
Giọng nữ mang theo sự kiên quyết.
Tô Bạch nhíu mày, do dự một chút, cuối cùng gật đầu.
- Được rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Bạch đem vị trí của mình chia sẻ cho đối phương, sau đó còn gửi cả biển số xe đến, hắn ngồi trong xe, hạ ghế ngồi xuống, cả người nằm trên đó, nheo mắt lại.
Một giấc ngủ này kéo dài khoảng 2 tiếng, 2 tiếng sau, bên ngoài cửa xe có tiếng gõ cửa.
Tô Bạch mở cửa xe, đi ra.
- Tâm trạng anh không tốt, cho nên lái xe ra đây giải sầu sao?
Nữ sinh hỏi.
Tô Bạch khẽ gật đầu.
- Anh đói bụng không?
Trên tay nữ sinh cầm theo hai túi nylon lớn, hai người ngồi ngay ở trên mặt đất ven đường.
Nữ sinh đưa một con vịt quay cho Tô Bạch.
Tô Bạch nhận lấy, cắn một miếng vịt quay, thịt vịt có chút nguội rồi.
- Anh ở bên cạnh em, có phải một chút cảm giác yêu đương cũng không có?
Nữ sinh hỏi.
- Khá tốt.
Lúc này, Tô Bạch quả thật không có tâm tư nghĩ tới phương diện kia:
- Đúng rồi, Tô Tô, tối mai tôi sẽ qua Thành Đô, tôi muốn ở đó nghỉ ngơi một thời gian.
Nghe thấy Tô Bạch nói thế, Tô Tô có chút mất mát, nhưng vẫn gật đầu.
- Anh thực sự cần nghỉ ngơi, chờ nghỉ…
Tô Tô cắn răng, giống như đang giãy dụa điều gì, bởi vì những điều này, một cô gái nói ra có chút không tốt.
- Em đi với anh.
Tô Bạch đưa tay ra xoa đầu cô ta.
Hai người bởi vì một lần ngoài ý muốn mà quen biết, một lần kia, cô ta là người dẫn chương trình, nhưng bởi vì một chương trình thất bại mà một mình trốn trong giảng đường khóc, lúc đó Tô Bạch đang ở trong phòng học đó làm bài, nhìn thấy cô ta khóc, hắn đưa một tập khăn ướt cho cô ta, sau đó cô ta liền tựa vào vai hắn.
Hai người dường như không có chính thức bắt đầu, cũng không giống như người yêu. Nhưng Tô Tô vẫn luôn coi Tô Bạch là bạn trai mình, chỉ là Tô Bạch vẫn luôn lãnh đạm, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, rất cặn bã.
- Em có chút lạnh.
Tô Tô nói.
Tô Bạch thở dài, ôm Tô Tô vào trong ngực.
Tóc Tô Tô còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt, rất mê người.
Một nam, một nữ, cứ như vậy ngồi ở chỗ này, mãi cho đến khi sắc trời dần tối đen.
- Được rồi, tôi đưa cô về.
Thời gian không còn sớm, Tô Bạch vỗ vai Tô Tô.
-Tô Bạch, em rất thích anh.
Tô Tô nói xong câu đó liền lấy hết dũng khí, đem đôi môi đỏ của mình dán lên gương mặt Tô Bạch.
Tô Bạch quay đầu nhìn cô gái này, lúc này ở dưới ánh mắt mông lung, cô gái hết sức mê người.
-Ngoan.
Tô Bạch vươn tay ra, nhéo chóp mũi Tô Tô.
Sau đó, hắn lấy di động ra, mở wechat, click vào khung chat với Sở Triệu.
- Đây là ai?
Tô Tô cảm thấy cuối cùng Tô Bạch cũng đáp lại chính mình, cô ta rất vui vẻ, sau đó càng thêm dùng sức ôm chặt eo Tô Bạch, so với lúc trước lại càng thêm thân mật.
- Đây là một người bạn xấu của tôi, tên là Sở Triệu, làm việc ở đội cảnh sát hình sự, tôi đang nhờ cậu ta tra một số thứ.
- Cái gì?
Tô Tô tò mò hỏi.
- Ghi chép thuê phòng.
Tô Bạch nói thẳng.
Tô Tô sững sờ, cô ta có chút không hiểu lắm.
Tô Bạch cười cười:
- Ghi chép thuê phòng của cô.
Tô Bạch đưa di động cho Tô Tô, sau đó chính mình châm một điếu thuốc lá.
Nhìn thấy những ghi chép này, cả người Tô Tô giống như bị điện giật.
Trong màn đêm, chỉ còn lại ánh sáng chợt lóe lên từ đầu mẩu thuốc của Tô Bạch.
Điều khiến Tô Bạch kinh ngạc là lão giả kia, thân thủ của ông ta đã đến một trình độ người thường khó có thể lý giải nổi, Tô Bạch thậm chí cảm thấy lão giả này có thể dựa vào phản ứng của mình để tránh né đạn, đây cũng không phải là năng lực được dùng điểm cốt truyện trong Phát Thanh Khủng Bố để đổi lấy mà chính là dựa vào mấy chục năm cực khổ tu luyện, để có được công phu chân thực.
Loại người này, tinh thần tập trung cao độ, ý chí cũng rất mạnh.
Nhưng…Cũng chỉ bởi vì nhìn thấy vật trong chiếc rương đồng kia, ông ta liền bị rút mất linh hồn, chết rồi.
Tô Bạch đưa tay ra, sờ tới nắp rương, sau đó hơi dùng lực, trong này có lẽ có cơ quan. Lúc mở ra tốn rất nhiều thời gian và công sức, nhưng lúc đóng lại, chỉ cần hơi dùng lực, nó liền bắt đầu đóng lại, chất lỏng trong rương cũng dần dần hiện lên, đồng thời một lần nữa bao trùm lên chiếc gương.
Sau khi chắc chắn chiếc rương đã được đóng lại, Tô Bạch mới mở mắt ra, sau đó hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống, lúc giả trang người chết, hắn đã chậm rãi dùng bắp thịt của mình ép nó ra, nhưng hình như bởi vì khôi phục vết thương cần hao tổn một lượng lớn năng lượng, cho nên cảm giác đói bụng kia lại xuất hiện trong người hắn.
Đói, đói, đói!
Hắn thật sự rất đói!
Tô Bạch hít sâu một hơi, thể chất này, ở một mức độ nào đó, nó xác thực rất hữu hiệu, nhưng sau khi vết thương khôi phục, cả người hắn đều đói lả đi, hoàn toàn không phải cảm thụ tốt đẹp gì, đây giống như là một loại tra tấn.
Hắn giống như cái sạc pin dùng một lần, hơn nữa năng lực rất kém cỏi, sau khi mỗi lần dùng xong liền phải nạp pin, nếu không liền bị phế bỏ.
Loại cảm giác này khiến cho Tô Bạch không thích, bởi vì hiện tại, hắn giống như thứ đồ dùng một lần.
Chẳng qua cũng may mắn, hiện tại mặc dù không có túi huyết tương, nhưng nơi này còn có hai thi thể mới tử vong không bao lâu, có lẽ còn mang theo dư vị.
Tô Bạch bò đến chỗ thi thể của lão giả, cúi đầu xuống, đem răng nanh của mình lộ ra, sau đó đâm vào trong cổ lão giả, bắt đầu điên cuồng hút máu.
Trong lòng Tô Bạch cũng hiểu rất rõ ràng, một màn này rất khủng bố, hắn dường như đã từ một bệnh nhân tâm thần với đam mê giết người biến thành một bệnh nhân tâm thần ăn thi thể, nhưng hắn không có cách nào từ chối sự dụ hoặc của máu tươi, không có cách nào!
Đây là …Nguồn gốc của tội lỗi!
Sau khi ăn no nê xong, Tô Bạch dựa vào thi thể ngồi trên mặt đất, trên tóc hắn còn ướt đẫm mồ hôi, cả người Tô Bạch có một loại cảm giác chán chường.
Hắn nghỉ ngơi một lát, ổn định lại cảm giác ăn no quá độ, Tô Bạch đứng lên, hắn nhìn thoáng qua hai thi thể, sau đó lại đi ra ngoài lấy xăng, đổ lên trên người hai thi thể, ngay sau đó hắn lại đổ xăng lên trên chiếc xe kia, châm lửa, thiêu cháy.
Nhiệt độ của ngọn lửa khiến cho Tô Bạch có chút không thích ứng, nhưng có đôi khi lửa chính là thứ tốt, một thứ rất thuận tiện, nó thiêu hủy rất nhiều tội ác, mọi thứ đều vì thế mà tan thành mây khói.
Hắn thử bê chiếc rương đồng lên lại phát hiện nó có chút nặng, muốn bê nó rồi di chuyển là chuyện khó khăn, Tô Bạch dứt khoát bỏ chiếc rương ở trên mặt đất, đi ra ngoài, lái xe mình vào đây, sau đó dùng hết sức, bê chiếc rương để vào trong cốp sau.
“Bịch!”
Nặng nề đóng cốp lại, Tô Bạch chống đỡ lên sau xe, có chút thở dốc.
Tô Bạch cũng không biết tại sao mình lại muốn đem thư này mang đi, rõ ràng nó rất nguy hiểm. nhưng Tô Bạch đã trải qua thế giới chuyện xưa trong Phát Thanh Khủng Bố, thế giới quan của hắn đã thay đổi rất nhiều, đối với loại người như hắn mà nói, càng là đồ vật nguy hiểm liền mang ý nghĩa càng có giá trị.
Trước tiên mang về, sau đó chậm rãi nghiên cứu.
Tô Bạch lên xe, khởi động xe.
Trong chiếc xe thuê này có để một bức tượng tiểu hòa thượng để trang trí, tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực.
Tô Bạch nhìn thoáng qua nó, cũng để tay thành hình chữ thập, mặc niệm.
- An toàn trở về, đừng để tôi lại gặp chốt kiểm tra nồng độ rượu nào nữa!
Sau khi nói xong, ngay cả Tô Bạch cũng bật cười.
Cũng may, trên đường trở về quả đúng là thuận buồm xuôi gió, Tô Bạch dừng xe trước một siêu thị, hắn vào trong đó mua một số đồ dùng hàng ngày, quần áo, giày…Sau đó lại tiếp tục lái xe.
Hắn lái xe lên đường cao tốc, rẽ vào một chỗ khuất, hắn đỗ xe ở nơi này, hai bên đường đều là cây xanh, không có nhiều xe.
Tô Bạch không có ý định thuê khách sạn, cũng không có ý định tìm chỗ đặt chân, dù sao hắn đã mua vé máy bay, tối mai hắn sẽ bay đi, xế chiều mai còn phải đi giao dịch huyết tương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn dự định về Thành Đô, không có tiếp tục ở lại thành phố này nữa, dù sao chuyện ở trong trường học, bác hai đã nói với hắn, như vậy tất cả cũng không còn vấn đề gì nữa, hắn qua căn nhà ở Thành Đô mà cha mẹ để lại cho hắn, ở đó nghỉ ngơi một thời gian.
Tạm thời có thể cho là chữa bệnh hoặc là né tránh, thực ra, còn có một mục đích thực tế hơn, hắn muốn tìm một nơi mình quen thuộc lại yên tĩnh để qua ứng đối với Phát Thanh Khủng Bố.
Lúc này, di động của Tô Bạch vang lên.
- Alo.
- Tô Bạch, em vừa tham gia tranh tài trở về, em mới biết được chuyện của anh, hiện tại anh khỏe chứ?
- Rất tốt.
- Anh ở đâu, em đến thăm anh.
- Không cần.
- Không cần?
Đầu dây bên kia, cô gái có vẻ hơi tức giận.
- Ừ, chỗ tôi có đang ở có chút vắng vẻ.
- Anh gửi định vị cho em, em đi bắt xe tới, em mua một chút đồ ăn mang đến.
Giọng nữ mang theo sự kiên quyết.
Tô Bạch nhíu mày, do dự một chút, cuối cùng gật đầu.
- Được rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Bạch đem vị trí của mình chia sẻ cho đối phương, sau đó còn gửi cả biển số xe đến, hắn ngồi trong xe, hạ ghế ngồi xuống, cả người nằm trên đó, nheo mắt lại.
Một giấc ngủ này kéo dài khoảng 2 tiếng, 2 tiếng sau, bên ngoài cửa xe có tiếng gõ cửa.
Tô Bạch mở cửa xe, đi ra.
- Tâm trạng anh không tốt, cho nên lái xe ra đây giải sầu sao?
Nữ sinh hỏi.
Tô Bạch khẽ gật đầu.
- Anh đói bụng không?
Trên tay nữ sinh cầm theo hai túi nylon lớn, hai người ngồi ngay ở trên mặt đất ven đường.
Nữ sinh đưa một con vịt quay cho Tô Bạch.
Tô Bạch nhận lấy, cắn một miếng vịt quay, thịt vịt có chút nguội rồi.
- Anh ở bên cạnh em, có phải một chút cảm giác yêu đương cũng không có?
Nữ sinh hỏi.
- Khá tốt.
Lúc này, Tô Bạch quả thật không có tâm tư nghĩ tới phương diện kia:
- Đúng rồi, Tô Tô, tối mai tôi sẽ qua Thành Đô, tôi muốn ở đó nghỉ ngơi một thời gian.
Nghe thấy Tô Bạch nói thế, Tô Tô có chút mất mát, nhưng vẫn gật đầu.
- Anh thực sự cần nghỉ ngơi, chờ nghỉ…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tô cắn răng, giống như đang giãy dụa điều gì, bởi vì những điều này, một cô gái nói ra có chút không tốt.
- Em đi với anh.
Tô Bạch đưa tay ra xoa đầu cô ta.
Hai người bởi vì một lần ngoài ý muốn mà quen biết, một lần kia, cô ta là người dẫn chương trình, nhưng bởi vì một chương trình thất bại mà một mình trốn trong giảng đường khóc, lúc đó Tô Bạch đang ở trong phòng học đó làm bài, nhìn thấy cô ta khóc, hắn đưa một tập khăn ướt cho cô ta, sau đó cô ta liền tựa vào vai hắn.
Hai người dường như không có chính thức bắt đầu, cũng không giống như người yêu. Nhưng Tô Tô vẫn luôn coi Tô Bạch là bạn trai mình, chỉ là Tô Bạch vẫn luôn lãnh đạm, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, rất cặn bã.
- Em có chút lạnh.
Tô Tô nói.
Tô Bạch thở dài, ôm Tô Tô vào trong ngực.
Tóc Tô Tô còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt, rất mê người.
Một nam, một nữ, cứ như vậy ngồi ở chỗ này, mãi cho đến khi sắc trời dần tối đen.
- Được rồi, tôi đưa cô về.
Thời gian không còn sớm, Tô Bạch vỗ vai Tô Tô.
-Tô Bạch, em rất thích anh.
Tô Tô nói xong câu đó liền lấy hết dũng khí, đem đôi môi đỏ của mình dán lên gương mặt Tô Bạch.
Tô Bạch quay đầu nhìn cô gái này, lúc này ở dưới ánh mắt mông lung, cô gái hết sức mê người.
-Ngoan.
Tô Bạch vươn tay ra, nhéo chóp mũi Tô Tô.
Sau đó, hắn lấy di động ra, mở wechat, click vào khung chat với Sở Triệu.
- Đây là ai?
Tô Tô cảm thấy cuối cùng Tô Bạch cũng đáp lại chính mình, cô ta rất vui vẻ, sau đó càng thêm dùng sức ôm chặt eo Tô Bạch, so với lúc trước lại càng thêm thân mật.
- Đây là một người bạn xấu của tôi, tên là Sở Triệu, làm việc ở đội cảnh sát hình sự, tôi đang nhờ cậu ta tra một số thứ.
- Cái gì?
Tô Tô tò mò hỏi.
- Ghi chép thuê phòng.
Tô Bạch nói thẳng.
Tô Tô sững sờ, cô ta có chút không hiểu lắm.
Tô Bạch cười cười:
- Ghi chép thuê phòng của cô.
Tô Bạch đưa di động cho Tô Tô, sau đó chính mình châm một điếu thuốc lá.
Nhìn thấy những ghi chép này, cả người Tô Tô giống như bị điện giật.
Trong màn đêm, chỉ còn lại ánh sáng chợt lóe lên từ đầu mẩu thuốc của Tô Bạch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro