Phế Hậu Hồ Ly Nhất Dạ Yêu

Ta vì chàng mà nghịch thiên hoá kiếp

Lý Sam

2024-07-14 20:03:40

Hơn một tháng trôi qua.

Sâu trong khu rừng phía bắc biên giới Nam Bách Triều.

Sở Nhất Dạ khoác bạch y, trên tay nâng bình rượu quý mà nàng đã ủ rất nhiều năm, từ tốn rót vào chiếc ly sứ.

"Tuyết Kì, cô đang nghĩ gì đấy? Vì sao lại im lặng lâu như vậy?"

Liễu Tuyết Kì hồi thần, ánh mắt có chút khổ sở nhìn nàng.

"Hóa ra lý do mà hôm nay cô đến đây tìm ta là vì nhờ ta giúp cô nhập vào thân xác người phàm để có thể ở bên cạnh nam nhân kia sao?"

Liễu Tuyết Kì là một xà tinh ngàn năm, pháp thuật của nàng ấy rất cao thâm, là bằng hữu tốt của Nhất Dạ.

Nàng gật đầu, lại đút trái ngọt cho Tuyết Kì, cười cười với giọng điệu cầu xin: "Phải, cô là người duy nhất mà ta tin tưởng và có thể giúp được ta trong lúc này, ta biết cô sẽ không bỏ rơi ta một mình đâu có phải không..."

Tuyết Kì nhướng mày, nhìn điệu bộ nài nỉ của Nhất Dạ.

"Cô yêu hắn đến như vậy sao? Vì hắn mà không tiếc nhập vào thân xác người phàm, có biết như vậy là vi phạm thiên quy, nhất định sẽ bị trời phạt không? Ta làm sao có thể đưa cô vào chỗ chết chứ..."

Sở Nhất Dạ ý đã quyết, nàng lắc đầu:

"Ta không sợ báo ứng, vả lại người ta nhập vào không phải là người sống mà là người sắp cận kề cái chết, vì vậy chí ít ta không cảm thấy có lỗi với lòng mình, chỉ là ta vốn còn chưa thể so được với thân phận một tiểu yêu quái, do đó phải đành nhờ đến sự giúp đỡ của đại yêu như cô thôi."

Liễu Tuyết Kỳ rõ hơn ai hết, con hồ ly ương bướng cứng đầu trước mặt nàng một khi đã quyết thì cho dù trời có sập đi chăng nữa nàng ta cũng nhất định không từ bỏ.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cũng không nỡ bỏ mặt Nhất Dạ, cuối cùng chỉ đành thở dài gật đầu.



Đối với Sở Nhất Dạ, Tuyết Kỳ chính là một chỗ dựa vững chắc, xưa kia khi bị cả tộc bỏ rơi, nàng bởi vì yếu đuối mà luôn bị những kẻ khác ức hiếp.

Thế nhưng từ khi có Tuyết Kì bên cạnh, một đại xà tinh uy chấn một phương, với áp lực từ nàng ta, chẳng một kẻ nào dám đến gây phiền phức cho nàng nữa.

Tuyết Kỳ bảo nàng đứng đợi ở gốc cây cổ thụ, sau đó nàng ấy biến mất khoảng nửa canh giờ sau mới quay trở lại.

Nàng ta đã đến âm tào địa phủ, dùng mối quen biết của mình để dò hỏi thông tin từ phán quan, xem xem ở nhân gian có vị cô nương nào phù hợp với điều kiện của Nhất Dạ hay không.

Sau khi trở lại, nàng ta vội kéo tay Nhất Dạ, dùng một chút sức lực liền có thể đưa cả hai từ vùng biên giới phía Bắc xa xôi đi đến chốn kinh thành phồn hoa nhộn nhịp.

Tuyết Kì dẫn nàng đến một phủ đệ rộng lớn, nàng tuy rằng đã thọ vài trăm tuổi nhưng xưa nay chỉ từng sống ở nơi rừng núi hoang vu, có điều nhìn vẻ ngoài nguy nga này liền có thể đoán rằng đây chắc hẳn là nơi ở của một vị quan lớn trong triều đình.

Tuyết Kỳ và Nhất Dạ đứng trên một mái nhà cao chót vót, Nhất Dạ vẫn chưa rõ tiếp theo phải làm gì, bèn hỏi:

"Người mà ta sẽ nhập vào là đang sống ở trong phủ đệ này sao?"

Tuyết Kỳ nhìn một lượt xung quanh, sau đó ánh mắt nàng ta dừng lại trên một cô gái đang đứng ở dưới ngôi thủy đình bên hồ sen.

"Chính là cô ta."

Sở Nhất Dạ ngước nhìn cô gái đó, tuy rằng không phải ngũ quan xấu xí, thế nhưng một bên mặt của nàng ta có một vết bớt xanh vô cùng đáng sợ.

Cô gái đứng trên thanh chắn hàng rào của ngôi thủy đình, ánh mắt vô hồn ngước nhìn mặt nước lênh đênh như thâu tóm cả màn đêm, khó khăn thở dài một hơi.

Sở Nhất Dạ nhìn cảnh tượng này, có chút hốt hoảng.

"Nàng ta định nhảy xuống bên dưới hồ sao? Phải cản lại thôi!"

Tuyết Kỳ đưa tay ra ngăn nàng lại, giọng lạnh lùng:



"Đừng phí sức nữa, số mệnh nàng ta đã tận, chờ đến khi hắc bạch vô thường đến câu hồn đi thì cô có thể nhập vào thân xác của nàng ấy rồi."

Nhất Dạ còn chưa kịp phản ứng thì đằng xa đã vang lên tiếng người kêu cứu.

Ngay sau đó, một đoàn gia đinh trong phủ hốt hoảng chạy đến nhảy xuống hồ sen để đưa nhị tiểu thư lên bờ.

Nhưng không lâu sau đó, cả hai nhìn thấy hắc bạch vô thường cùng với linh hồn của cô gái kia rời đi.

Lúc này, Tuyết Kì và nàng dùng phép che mắt để người khác không thể nhìn thấy, đi đến chỗ đám đông đang láo nháo bên dưới.

"Nàng ta cũng tên là Sở Nhất Dạ, nhị tiểu thư của phủ thừa tướng, từ nhỏ đã có hôn ước với thái tử Diệp Lãnh, người mà cô luôn ngày nhớ đêm mong đấy."

Thật không thể tin được lại có sự trùng hợp cả khuê danh giữa mình và nàng ta đến vậy, phải chăng đây là định mệnh. Nhất Dạ ngước nhìn cô gái đang nằm dưới nền đất, có chút tiếc nuối trong lòng.

Nàng ấy là hôn thê của Diệp Lãnh sao? Điều gì đã khiến nàng phải tự sát chứ? Một vị tiểu thư lá ngọc cành vàng, vốn dĩ nàng ta nên hạnh phúc với cuộc sống của mình mới phải.

Liễu Tuyết Kì nhìn sắc mặt nàng liền có thể đoán ra nàng đang nghĩ gì trong đầu, khẽ nói:

"Nàng ta là bị di nương (mẹ kế) và muội muội của mình bức đến chết."

Nói rồi, Tuyết Kỳ nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt phượng sắc sảo khiến người đối diện dễ dàng bị đánh gục.

"Cô có thể lựa chọn lần cuối, nếu như nhập vào thân xác của nàng ta thì cô phải sống cuộc đời của nàng ta, và khi ở trong thân xác con người, một tiểu hồ ly yếu ớt như cô sau khi sử dụng pháp thuật sẽ giống như bị độc dược tra tấn, đau đớn hơn vạn kim đâm vào người. Hơn nữa nếu như xui xẻo để bề trên phát hiện ra có một yêu quái làm xằng làm bậy trong thân xác con người thì sẽ lớn chuyện, do đó, cô sẽ không được sử dụng pháp thuật một cách tự do như trước nữa."

"Cô đừng lo, ta sẽ không thay đổi lựa chọn của mình đâu."

Sở Nhất Dạ không chần chừ, nàng nhanh chóng nhập vào thân xác của nhị tiểu thư phủ thừa tướng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phế Hậu Hồ Ly Nhất Dạ Yêu

Số ký tự: 0