Giải Cấm Túc
Soc 2k
2024-07-08 10:30:11
Hoàng hậu từ từ bước ra đúng lúc các phi tần đang xì xào bàn tán, khi mọi người nhìn thấy hoàng hậu thì lập tức yên lặng và đứng lên đồng thanh hô:
"Thỉnh an hoàng hậu nương nương ".
Hoàng hậu mỉm cười rồi vẫy tay cho mọi người ngôi xuống, bà quan sát xung quanh rồi mỉm cười nói:
"Tĩnh phi hôm nay muội trang điểm thật đẹp, đúng là tuổi trẻ có khác có thể mặc được những mầu sắc nổi bật, có lẽ ta đã già mất rồi ".
Cẩm Tĩnh cười duyên nói:
"Hoàng hậu chỉ chọc thần thiếp, người còn trẻ trung xinh đẹp lắm, thần thiếp đâu dám so sánh cùng với người chứ ".
Mấy phi tần đêu nhao nhao lên hưởng ứng nói:
"Chỉ có hoàng hậu mới nổi bật nhất thôi ".
Tuy đó chỉ là lời nói nịnh bợ nhưng hoàng hậu cũng cảm thấy vui vẻ, buổi thỉnh an hôm nay có vẻ nhẹ nhàng hơn mấy hôm trước.
Lúc trên đường về A Huệ liền hỏi nàng:
"Sao nô tỳ cảm thấy hoàng hậu hôm nay có vẻ rất khác lạ mà vẫn không hiểu khác ở đâu ".
Cẩm Tĩnh gật đầu về sự nhanh nhậy của A Huệ liền mỉm cười nói:
"Đừng nhìn hoàng hậu mỉm cười nhẹ nhàng như vậy mà lầm, bà ta đều chơi tâm kế đó, có thể lại dùng phương pháp khác để hại người chăng, ngươi còn nhớ lần ta ngã xuống hồ nước chứ ".
A Huệ liền nhanh chóng gật đầu nói:
"Nô tỳ làm sao mà quên được, lúc đó nô tỳ đã sợ hãi biết bao cũng may là nương nương không việc gì cả đã tai qua nạn khỏi, nhưng lúc đó hỏi người, người lại không nhớ được gì hết ".
Cẩm Tĩnh lắc đầu nói:
"Đúng là lúc đó ta không biết là ai làm, nhưng mấy ngày nay đến đây thỉnh an ta đã nhìn ra người đẩy ta xuống dưới hồ nước là ai ".
A Huệ vội nhìn trước ngó sau rồi hỏi:
"Nương nương đã nhìn thấy ai rồi sao ".
Cẩm Tĩnh gật đầu nói:
"Là tên nô tài luôn đi theo hoàng hậu, mấy hôm nay ta đã nhớ được ra mặt mũi của hắn ta lúc đẩy ta xuống hồ dữ tợn như thế nào ".
A Huệ vội vàng nói:
"Vậy tại sao người không nói cho hoàng thượng, hoàng thượng yêu thương và chiều chuộng nương nương như thế sẽ ra mặt để đòi lại cồn đạo cho người ".
Cẩm Tĩnh lắc đầu nói:
"Ngươi thật ngay thơ, vụ việc đã trôi qua rất lâu rồi, nhân chứng vật chứng không có gì đối chất thì kiện cái sao chứ, hoàng thượng tin ta thì đã sao.
Nếu hoàng hậu vặn lại e rằng ta lại mang thêm tội danh vu oan giá họa cho chính cung nương nương, đến lúc đó ta càng thê thảm hơn ".
A Huệ cũng giật mình vì sự ấu trĩ không tính trước của mình, thì ra là như vậy, nhưng vẫn không xua đi được sự bất bình vội nói:
“Thế chúng ta phải chịu đựng sao, cũng may là nương nương phúc lớn mạng lớn chứ nếu không …”.
Cẩm Tĩnh cười:
"Ngươi cần phải rèn luyện thêm, trong hoàng cung này không thể sốc nổi cái gì cũng từ từ, chúng ta sẽ dần tìm ra tội lỗi của hoàng hậu rồi tính một thể luôn. Bây giờ gia tộc Hoa thị của hoàng hậu đang như mặt trời mọc ban trưa đâu dễ đánh đổ thế.
Nhưng tuy nhiên cây càng cao thì gió càng lớn, tin ta đi sẽ không lâu đâu gia tộc Hoa thị sẽ phảo trả giá vì sự ngông cuồng này, đến lúc đó không còn gia tộc chống lưng ta thử xem hoàng hậu còn hống hách như thế nào."
A Huệ chỉ gật đầu và thầm bái phục sự nhìn xa trông rộng của nương nương nhà mình.
Từ sau khi rơi xuống hồ tính tình nương nương haonf toàn khác, không hung ác như lúc trước nữa không còn hành động nông nổi mà thay vào đó là sự dịu dàng khôn khéo và nhất là hiểu biết nhiều hơn.
Cẩm Tĩnh trở về Hạ Lan cung rồi nằm ổ trong đó không ra ngoài nửa bước.
Nàng rất sợ lạnh nên với cái thời tiết như thế này nếu không phải chuyện gì bất đắc dĩ nàng sẽ không ra khỏi cung nửa bước.
Thời gian cứ thế trôi đi vậy mà phụ thân cũng đã về được một tháng, tuy nhiên hai phun tử họ lại chưa gặp nhau một lần nào, ngay cả thư từ cũng chỉ có một bức hỏi thăm tình hình sức khỏe.
Còn mươi hôm nữa là đến tết nguyên tiêu, không hiểu thời gian này hoàng thượng bận chuyện gì mà không đến thăm nàng mà cũng chẳng lui tới hậu cung khiến cho nàng cũng cảm thấy lạ lẫm.
Vì lễ tết gần đến một mình hoàng hậu chỉ trì lễ têt vất vả nên đã xin hoàng thượng ân điển giải cấm túc cho Hiền phi để cùng phụ giúp hoàng hậu lo mừng năm mới.
Hoàng thượng cũng thấy thời gian sắp đến nên liền ân chuẩn, có lẽ sau lần này Hiền phi đã học được bài học sâu sắc và không vấp phải lôi cơ bản như thế này.
Khi Cẩm Tĩnh biết chuyện nàng chỉ mỉm cười và không nói gì, đúng như nàng suy đoán Hiền Phi là tay sai đắc lực của hoàng hậu.
Nếu hoàng hậu không động vào nàng thì thôi, nhưng nếu động vào nàng thì trước hết nàng phải bẻ gãy đôi cánh Hiền Phi này trước.
Nhưng thôi thời gian còn dài nàng sẽ từ tư chơi với họ, nàng không tin với trí thông minh của nàng mà thua bọn họ cả.
"Thỉnh an hoàng hậu nương nương ".
Hoàng hậu mỉm cười rồi vẫy tay cho mọi người ngôi xuống, bà quan sát xung quanh rồi mỉm cười nói:
"Tĩnh phi hôm nay muội trang điểm thật đẹp, đúng là tuổi trẻ có khác có thể mặc được những mầu sắc nổi bật, có lẽ ta đã già mất rồi ".
Cẩm Tĩnh cười duyên nói:
"Hoàng hậu chỉ chọc thần thiếp, người còn trẻ trung xinh đẹp lắm, thần thiếp đâu dám so sánh cùng với người chứ ".
Mấy phi tần đêu nhao nhao lên hưởng ứng nói:
"Chỉ có hoàng hậu mới nổi bật nhất thôi ".
Tuy đó chỉ là lời nói nịnh bợ nhưng hoàng hậu cũng cảm thấy vui vẻ, buổi thỉnh an hôm nay có vẻ nhẹ nhàng hơn mấy hôm trước.
Lúc trên đường về A Huệ liền hỏi nàng:
"Sao nô tỳ cảm thấy hoàng hậu hôm nay có vẻ rất khác lạ mà vẫn không hiểu khác ở đâu ".
Cẩm Tĩnh gật đầu về sự nhanh nhậy của A Huệ liền mỉm cười nói:
"Đừng nhìn hoàng hậu mỉm cười nhẹ nhàng như vậy mà lầm, bà ta đều chơi tâm kế đó, có thể lại dùng phương pháp khác để hại người chăng, ngươi còn nhớ lần ta ngã xuống hồ nước chứ ".
A Huệ liền nhanh chóng gật đầu nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nô tỳ làm sao mà quên được, lúc đó nô tỳ đã sợ hãi biết bao cũng may là nương nương không việc gì cả đã tai qua nạn khỏi, nhưng lúc đó hỏi người, người lại không nhớ được gì hết ".
Cẩm Tĩnh lắc đầu nói:
"Đúng là lúc đó ta không biết là ai làm, nhưng mấy ngày nay đến đây thỉnh an ta đã nhìn ra người đẩy ta xuống dưới hồ nước là ai ".
A Huệ vội nhìn trước ngó sau rồi hỏi:
"Nương nương đã nhìn thấy ai rồi sao ".
Cẩm Tĩnh gật đầu nói:
"Là tên nô tài luôn đi theo hoàng hậu, mấy hôm nay ta đã nhớ được ra mặt mũi của hắn ta lúc đẩy ta xuống hồ dữ tợn như thế nào ".
A Huệ vội vàng nói:
"Vậy tại sao người không nói cho hoàng thượng, hoàng thượng yêu thương và chiều chuộng nương nương như thế sẽ ra mặt để đòi lại cồn đạo cho người ".
Cẩm Tĩnh lắc đầu nói:
"Ngươi thật ngay thơ, vụ việc đã trôi qua rất lâu rồi, nhân chứng vật chứng không có gì đối chất thì kiện cái sao chứ, hoàng thượng tin ta thì đã sao.
Nếu hoàng hậu vặn lại e rằng ta lại mang thêm tội danh vu oan giá họa cho chính cung nương nương, đến lúc đó ta càng thê thảm hơn ".
A Huệ cũng giật mình vì sự ấu trĩ không tính trước của mình, thì ra là như vậy, nhưng vẫn không xua đi được sự bất bình vội nói:
“Thế chúng ta phải chịu đựng sao, cũng may là nương nương phúc lớn mạng lớn chứ nếu không …”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩm Tĩnh cười:
"Ngươi cần phải rèn luyện thêm, trong hoàng cung này không thể sốc nổi cái gì cũng từ từ, chúng ta sẽ dần tìm ra tội lỗi của hoàng hậu rồi tính một thể luôn. Bây giờ gia tộc Hoa thị của hoàng hậu đang như mặt trời mọc ban trưa đâu dễ đánh đổ thế.
Nhưng tuy nhiên cây càng cao thì gió càng lớn, tin ta đi sẽ không lâu đâu gia tộc Hoa thị sẽ phảo trả giá vì sự ngông cuồng này, đến lúc đó không còn gia tộc chống lưng ta thử xem hoàng hậu còn hống hách như thế nào."
A Huệ chỉ gật đầu và thầm bái phục sự nhìn xa trông rộng của nương nương nhà mình.
Từ sau khi rơi xuống hồ tính tình nương nương haonf toàn khác, không hung ác như lúc trước nữa không còn hành động nông nổi mà thay vào đó là sự dịu dàng khôn khéo và nhất là hiểu biết nhiều hơn.
Cẩm Tĩnh trở về Hạ Lan cung rồi nằm ổ trong đó không ra ngoài nửa bước.
Nàng rất sợ lạnh nên với cái thời tiết như thế này nếu không phải chuyện gì bất đắc dĩ nàng sẽ không ra khỏi cung nửa bước.
Thời gian cứ thế trôi đi vậy mà phụ thân cũng đã về được một tháng, tuy nhiên hai phun tử họ lại chưa gặp nhau một lần nào, ngay cả thư từ cũng chỉ có một bức hỏi thăm tình hình sức khỏe.
Còn mươi hôm nữa là đến tết nguyên tiêu, không hiểu thời gian này hoàng thượng bận chuyện gì mà không đến thăm nàng mà cũng chẳng lui tới hậu cung khiến cho nàng cũng cảm thấy lạ lẫm.
Vì lễ tết gần đến một mình hoàng hậu chỉ trì lễ têt vất vả nên đã xin hoàng thượng ân điển giải cấm túc cho Hiền phi để cùng phụ giúp hoàng hậu lo mừng năm mới.
Hoàng thượng cũng thấy thời gian sắp đến nên liền ân chuẩn, có lẽ sau lần này Hiền phi đã học được bài học sâu sắc và không vấp phải lôi cơ bản như thế này.
Khi Cẩm Tĩnh biết chuyện nàng chỉ mỉm cười và không nói gì, đúng như nàng suy đoán Hiền Phi là tay sai đắc lực của hoàng hậu.
Nếu hoàng hậu không động vào nàng thì thôi, nhưng nếu động vào nàng thì trước hết nàng phải bẻ gãy đôi cánh Hiền Phi này trước.
Nhưng thôi thời gian còn dài nàng sẽ từ tư chơi với họ, nàng không tin với trí thông minh của nàng mà thua bọn họ cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro