Hạ Lan tướng quân trở về
Soc 2k
2024-07-08 10:30:11
Hoàng thượng lúc này đang bù đầu vào đống tấu sớ khiến cho Y không thể dứt ra được, mãi đến khuya mới phê tấu sớ xong.
Nhìn thời gian biết không còn sớm nữa nên hoàng thượng không làm phiền nàng nữa đành ở lại Càn Long điện.
Nằm trên giường mà Y chăn chở mãi vì lời nói tưởng như vô tâm của nàng, Y biết đó không phải là vô tình mà nàng nói ra.
Thật ra là quân vương của một nước Y không có sự lựa chọn khác, để cân bằng được mọi thứ thật là không dễ dàng gì.
Thời gian gần đây ám vệ đã điều tra được một loạt những chứng cứ liên quan đến Hoa gia, bọn chúng bây giờ càng làm xằng làm bậy.
Y vừa mới lên ngôi không lâu, đại hoàng tử mới được hai tuổi vậy mà bọn chúng đã hối thúc lập trữ quân không biết mưu tính của bọn chúng là gì.
Mỗi đường đi nước bước của Y bây giờ đều phải tính toán thật kỹ nhưng tuyệt nhiên nàng không hề hiết được.
Nên chính vì thế lúc nàng vô tình nói ra Y chỉ cười chứ không thể phân bua hay giải thích gì, thôi dần dần có lẽ nàng sẽ hiểu.
Không hiểu vì sao trước nay Y chưa bao giờ để ý lời nói của một ai nhưng không hiểu vì sao đối với nàng Y lại phá lệ như thế.
Không có nàng ở bên Y chằn chọc mãi mới ngủ được, cũng may thời gian này có Hạ Lan tướng quân về có thể kiềm chế được thế lực đang dần lớn mạnh của Hoa gia.
Mâu tộc làm phản, soán ngôi đã không còn là điều xa lạ nữa rồi, Y không muốn phải cùng nhi tử của mình tranh đấu nhưng bọn họ lại không nghĩ như thế.
Một đứa trẻ hai tuổi đã bị lôi ra để làm lá chắn, để lợi dụng mà những người đó lại là người thân cận của nhóc, hoàng thượng tâm trạng nặng nề thiếp đi.
Ngày hôm sau Hạ Lan tướng quân dẫn đoàn quân tiến về hoàng thành, đã đứng sát ngay cạnh tường thành.
Tất cả binh lính được sếp thành hai hàng dài vô cùng nghiêm chỉnh, dân chúng đã đứng ở hai bên đường hò reo và chào đón vị dũng tướng của Thục quốc.
Hạ Lan Uy Tuấn dáng vẻ uy nghiêm đang vẫy chào người dân, đi bên cạnh là Phó tướng quân Hạ Mặc Đình khuôn mặt lạnh lùng nhưng vô cùng anh tuấn.
Biết bao nhiêu quý nữ đều si mê vị phó tướng quân kia, nghe nói Hạ Mặc Đình là đích thân Hạ Lan tướng quân nuôi nấng và đào tạo, từ nhỏ đã sống ở Hạ Lan phủ.
Hạ Lan tướng quân không có nhi tử nên hết lòng yêu thương và bồi dưỡng vị Phó tướng quân này, coi như nhi tử mà đối đãi.
Nghe nói trong trận chiến lần này người lập công lớn nhất là Hạ Mặc Đình, một mình Y đã xông vào giữa vòng vây để giết địch, đã chém bay đầu thủ lĩnh bên đó nên quân địch mới tan tác như chim vỡ tổ.
Hạ Lan tướng quân thấy vậy thừa thắng xông lên giết hết toàn bộ nên Thục quốc mới thắng trận nhanh như thế, thật sự là một nhân tài mà.
Nghe đâu đã gần hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa thành gia thất, là người hùng trong tim bao nhiêu thiếu nữ.
Đã biết bao nhiêu bà mối tới hỏi nhưng Y chẳng nhận lời một ai khiến cho Hạ Lan tướng quân và Hạ Lan phu nhân vô cùng buồn phiền.
Ngay lúc này đây hoàng thượng đã đích thân xuống cổng thành để nghênh đón, Cẩm Tĩnh rất muốn đi theo nhưng ngại vì thân phận nên đành phải ở lại.
Hoàng thượng đích thân nghênh đón càng tỏ rõ tấm lòng mình hơn, làm cho sĩ khí quân đội tăng cao.
Sau một hồi nghi lễ Hạ Lan tướng quân trở về phủ của mình, còn binh sĩ thì chia ra đóng quân ở doanh trại.
Mọi người ai cũng tâm trạng vui mừng vì sắp được về thăm gia đình và người thân, lần này đi bọn họ mất gần một năm mới được trở về.
Hạ Lan tướng quân rất lo lắng cho nữ nhi, ông nhận được lá thư của nữ nhi mà lòng bồn chồn lo lắng nhưng không thể trở về ngay được.
Lúc nãy giáp mặt hoàng thượng rất muốn hỏi tình hình của nữ nhi nhưng lain không tiện đành phải ngậm ngùi trở về.
Lúc Hạ Lan Uy Tuấn cùng Hạ Mặc Đình trở về thì tướng quân phu nhân đã chờ sẵn, khi nhìn thấy ông khỏe mạnh đứng đó bà mới nhẹ yên lòng, liền từ từ đi lên giọng dịu dàng nói:
"Tướng quân rốt cục lão gia cũng trở về, thật sự làm thiếp lo lắng quá đi thôi ".
Rồi quay qua Mặc Đình bà cười nói:
"Lần này nghe nói con lập đại công, thật sự thay đổi khá nhiều ta không nhận ra con nữa ".
Hạ Lan Uy Tuấn cười lớn giọng tự hào nói:
"Nó là một tay ta nuôi lớn và chỉ dậy làm sao không thành tài được chứ ".
Rồi như nhớ ra ông vội hỏi:
"Tình hình Tĩnh nhi thế nào rồi, có ổn không, ta nhận được thư con bé nói nó bị hại sảy thai và bị cô lập, ta ở ngoài biên cương thật sự lo lắng cho nó mà không thể trở về được ".
Hạ Mặc Đình cũng giỏng tai chăm chú lắng nghe vẻ lo lắng hiện lên đôi mât của Y.
Phu nhân tướng quân vội trầm tĩnh nói:
"Mọi chuyện đã qua rồi không sao nữa, thiếp vừa đi thăm con bé, thời gian này Tĩnh nhi đã tốt lên,tính cách đã sửa đổi rất nhiều, thiếp gần như không nhận ra ".
Nhìn thời gian biết không còn sớm nữa nên hoàng thượng không làm phiền nàng nữa đành ở lại Càn Long điện.
Nằm trên giường mà Y chăn chở mãi vì lời nói tưởng như vô tâm của nàng, Y biết đó không phải là vô tình mà nàng nói ra.
Thật ra là quân vương của một nước Y không có sự lựa chọn khác, để cân bằng được mọi thứ thật là không dễ dàng gì.
Thời gian gần đây ám vệ đã điều tra được một loạt những chứng cứ liên quan đến Hoa gia, bọn chúng bây giờ càng làm xằng làm bậy.
Y vừa mới lên ngôi không lâu, đại hoàng tử mới được hai tuổi vậy mà bọn chúng đã hối thúc lập trữ quân không biết mưu tính của bọn chúng là gì.
Mỗi đường đi nước bước của Y bây giờ đều phải tính toán thật kỹ nhưng tuyệt nhiên nàng không hề hiết được.
Nên chính vì thế lúc nàng vô tình nói ra Y chỉ cười chứ không thể phân bua hay giải thích gì, thôi dần dần có lẽ nàng sẽ hiểu.
Không hiểu vì sao trước nay Y chưa bao giờ để ý lời nói của một ai nhưng không hiểu vì sao đối với nàng Y lại phá lệ như thế.
Không có nàng ở bên Y chằn chọc mãi mới ngủ được, cũng may thời gian này có Hạ Lan tướng quân về có thể kiềm chế được thế lực đang dần lớn mạnh của Hoa gia.
Mâu tộc làm phản, soán ngôi đã không còn là điều xa lạ nữa rồi, Y không muốn phải cùng nhi tử của mình tranh đấu nhưng bọn họ lại không nghĩ như thế.
Một đứa trẻ hai tuổi đã bị lôi ra để làm lá chắn, để lợi dụng mà những người đó lại là người thân cận của nhóc, hoàng thượng tâm trạng nặng nề thiếp đi.
Ngày hôm sau Hạ Lan tướng quân dẫn đoàn quân tiến về hoàng thành, đã đứng sát ngay cạnh tường thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả binh lính được sếp thành hai hàng dài vô cùng nghiêm chỉnh, dân chúng đã đứng ở hai bên đường hò reo và chào đón vị dũng tướng của Thục quốc.
Hạ Lan Uy Tuấn dáng vẻ uy nghiêm đang vẫy chào người dân, đi bên cạnh là Phó tướng quân Hạ Mặc Đình khuôn mặt lạnh lùng nhưng vô cùng anh tuấn.
Biết bao nhiêu quý nữ đều si mê vị phó tướng quân kia, nghe nói Hạ Mặc Đình là đích thân Hạ Lan tướng quân nuôi nấng và đào tạo, từ nhỏ đã sống ở Hạ Lan phủ.
Hạ Lan tướng quân không có nhi tử nên hết lòng yêu thương và bồi dưỡng vị Phó tướng quân này, coi như nhi tử mà đối đãi.
Nghe nói trong trận chiến lần này người lập công lớn nhất là Hạ Mặc Đình, một mình Y đã xông vào giữa vòng vây để giết địch, đã chém bay đầu thủ lĩnh bên đó nên quân địch mới tan tác như chim vỡ tổ.
Hạ Lan tướng quân thấy vậy thừa thắng xông lên giết hết toàn bộ nên Thục quốc mới thắng trận nhanh như thế, thật sự là một nhân tài mà.
Nghe đâu đã gần hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa thành gia thất, là người hùng trong tim bao nhiêu thiếu nữ.
Đã biết bao nhiêu bà mối tới hỏi nhưng Y chẳng nhận lời một ai khiến cho Hạ Lan tướng quân và Hạ Lan phu nhân vô cùng buồn phiền.
Ngay lúc này đây hoàng thượng đã đích thân xuống cổng thành để nghênh đón, Cẩm Tĩnh rất muốn đi theo nhưng ngại vì thân phận nên đành phải ở lại.
Hoàng thượng đích thân nghênh đón càng tỏ rõ tấm lòng mình hơn, làm cho sĩ khí quân đội tăng cao.
Sau một hồi nghi lễ Hạ Lan tướng quân trở về phủ của mình, còn binh sĩ thì chia ra đóng quân ở doanh trại.
Mọi người ai cũng tâm trạng vui mừng vì sắp được về thăm gia đình và người thân, lần này đi bọn họ mất gần một năm mới được trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Lan tướng quân rất lo lắng cho nữ nhi, ông nhận được lá thư của nữ nhi mà lòng bồn chồn lo lắng nhưng không thể trở về ngay được.
Lúc nãy giáp mặt hoàng thượng rất muốn hỏi tình hình của nữ nhi nhưng lain không tiện đành phải ngậm ngùi trở về.
Lúc Hạ Lan Uy Tuấn cùng Hạ Mặc Đình trở về thì tướng quân phu nhân đã chờ sẵn, khi nhìn thấy ông khỏe mạnh đứng đó bà mới nhẹ yên lòng, liền từ từ đi lên giọng dịu dàng nói:
"Tướng quân rốt cục lão gia cũng trở về, thật sự làm thiếp lo lắng quá đi thôi ".
Rồi quay qua Mặc Đình bà cười nói:
"Lần này nghe nói con lập đại công, thật sự thay đổi khá nhiều ta không nhận ra con nữa ".
Hạ Lan Uy Tuấn cười lớn giọng tự hào nói:
"Nó là một tay ta nuôi lớn và chỉ dậy làm sao không thành tài được chứ ".
Rồi như nhớ ra ông vội hỏi:
"Tình hình Tĩnh nhi thế nào rồi, có ổn không, ta nhận được thư con bé nói nó bị hại sảy thai và bị cô lập, ta ở ngoài biên cương thật sự lo lắng cho nó mà không thể trở về được ".
Hạ Mặc Đình cũng giỏng tai chăm chú lắng nghe vẻ lo lắng hiện lên đôi mât của Y.
Phu nhân tướng quân vội trầm tĩnh nói:
"Mọi chuyện đã qua rồi không sao nữa, thiếp vừa đi thăm con bé, thời gian này Tĩnh nhi đã tốt lên,tính cách đã sửa đổi rất nhiều, thiếp gần như không nhận ra ".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro