Bí mật thân thế (6)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
Nơi nào cũng đều là âm thanh kêu la, người bị thương đau đớn hét thành
tiếng, ngựa bị dọa sợ hí vang trời. Quả thực loạn thành một đám bát
nháo.
Bởi vì tên thủ hạ của Thái Tử đấu đá lung tung, khiến cho toàn bộ chỗ này trở nên hỗn loạn, mất kiểm soát.
Lúc này, bính lính phòng thủ thành nhanh chóng lao ra, nhảy vào đám người, cố gắng khống chế lũ ngựa.
Nhưng ngựa bị hoảng sợ sao có thể dễ dàng khống chế được? Trong lúc nhất thời, bọn họ lại làm cho mọi chuyện loạn càng thêm loạn.
Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc trong lòng, trêu ghẹo hỏi: “Lạc nha đầu thích xem loại kịch náo nhiệt như này?”
Hóa ra muốn chọc nàng cười xem ra cũng không khó.
Tô Lạc tức giận mà trợn mắt liếc hắn một cái.
Quả nhiên, nếu hy vọng người nam nhân này sẽ ra tay dẹp yên sự tình kia như chúa cứu thế hạ phàm cứu vớt toàn nhân loại thì không bằng tự mình đi giải quyết còn hơn.
“Sao lại nhìn bổn vương như vậy?” Nam Cung Lưu Vân sờ khuôn mặt tuấn mỹ của chính mình, khó hiểu hỏi.
“Bởi vì ngươi đẹp.” Tô Lạc tức giận mà trợn mắt, liếc xéo hắn.
“Ngươi thích thì tốt.” Nam Cung Lưu Vân tươi cười rạng rỡ.
“Nếu ta không thích thì sao?” Tô Lạc cười khanh khách, nhìn hắn.
“Nếu ngươi không thích… Dù sao ta cũng không cần giữ mặt mũi thể diện cho lắm, cứ lì lợm, la liếm không buông, quấn lấy ngươi, bắt ngươi phải gả cho ta.” Nam Cung Lưu Vân đắc ý vô cùng. Nói tới nói lui, hắn đều có thể chiếm hết tiện nghi nha.
Đầu óc xử lý tình huống thật tốt. Tô Lạc bĩu môi. Nàng quả thực lười đi đôi co với hắn, tầm mắt lại hướng về quang cảnh hỗn loạn bên ngoài.
Cỗ xe ngựa của phủ Thái Tử gây ra tình cảnh này cũng không chạy đi đâu được.
Giữa đống hỗn loạn, việc mấy con ngựa đấu đá nhau cũng bắt đầu xảy ra.
Ngựa của phủ Thái Tử đều được chọn lựa kỹ càng, đi suốt trăm dặm mới tìm được một con, tất cả đều nhìn rất hoàn mỹ.
Đương nhiên, sức chiến đấu của chúng cũng tốt nhất so với đám ngựa kia.
Cho nên, trong bầy ngựa đang náo loạn, bốn con ngựa kéo thùng xe phủ Thái Tử không gắn với nhau mà chia ra, chạy thành hai hướng.
Hậu quả là toàn bộ thùng xe đều chịu không nổi, nghiêng sang đông, lắc sang tây.
Trong lòng xa phu kinh hãi, hung hăng quất roi ngựa.
Nhưng hành động đó không có tác dụng gì.
Bốn con ngựa đang hoảng sợ căn bản không thèm chú ý tới hắn, cứ tung vó chạy như bay về bốn phương tám hướng.
Ở giữa đám đông hỗn loạn chạy đông chạy tây kia, vị xa phu kiêu ngạo ương ngạnh không ngừng dùng roi mà quất tới tấp những người xung quanh.
“Tránh ra, tránh ra, tránh ra nhanh lên. Các ngươi có biết người ngồi bên trong xe là ai không hả? Lỡ làm người bị thương rồi thì các ngươi có một trăm cái đầu đều không đủ để chém đâu, tránh ra mau! Nhanh dẹp đường đi!”
Xa phu cứ một bên quất roi ngựa, một bên tức giận mắng chửi.
Thái độ vẫn như cũ kiêu ngạo ác liệt, nhưng có thể nghe thấy trong lời nói tức muốn hộc máu của hắn ẩn chứa nỗi sợ kinh hoàng, thất thố.
Mỗi hành động của hắn lại khiến cho xung quanh càng rối loạn hơn, tình hình xem ra hỗn độn cực kỳ.
Bởi vì là xe ngựa của phủ Thái Tử nên tất cả binh lính phòng thủ thành dù tức giận nhưng cũng không dám nói gì. Việc bọn họ có thể làm là đuổi những chiếc xe ngựa khác dẹp sang hai bên.
Nhưng bởi vì tình hình quá hỗn loạn, binh lính phòng thủ thành không những không làm được gì, ngược lại bọn họ còn bị thương.
Nhìn thấy đám người kia không ngừng kêu la inh ỏi, bị ngựa giẫm đạp dưới chân, trong mắt Tô Lạc hiện lên một tia tức giận.
Nàng nghĩ sự tình đã trở nên như vậy thì phải nhanh xuống xe thôi.
Chuyện này vốn là tai bay vạ gió, những người dân thường kia đều là bị hạ nhân của phủ Thái Tử làm liên lụy.
Tô Lạc nhìn chằm chằm xe ngựa của phủ Thái Tử, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Nhưng hiện tại điều quan trọng nhất là phải trấn an những con ngựa đang sợ hãi đó.
Vì thế, Tô Lạc lén lút cúi sát người vào lưng Long Lân Mã, nhẹ nhàng ghé vào bên tai nó thì thầm vài tiếng.
Long Lân Mã tự giác hơn Nam Cung Lưu Vân nhiều. Nó được Tô Lạc phân phó xong, chuẩn bị một chút, hít sâu một hơi rồi hướng thẳng tới đám người kia mà hí vang, thanh âm lớn đến rung trời lở đất.
Long Lân Mã vừa cất tiếng, những con ngựa điên cuồng kia giống như chợt tìm thấy được chủ nhân, cả đám tức khắc đều yên tĩnh, trong miệng còn phát ra tiếng hí nhỏ xíu, vẻ mặt tràn ngập hoảng sợ.
Bởi vì tên thủ hạ của Thái Tử đấu đá lung tung, khiến cho toàn bộ chỗ này trở nên hỗn loạn, mất kiểm soát.
Lúc này, bính lính phòng thủ thành nhanh chóng lao ra, nhảy vào đám người, cố gắng khống chế lũ ngựa.
Nhưng ngựa bị hoảng sợ sao có thể dễ dàng khống chế được? Trong lúc nhất thời, bọn họ lại làm cho mọi chuyện loạn càng thêm loạn.
Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc trong lòng, trêu ghẹo hỏi: “Lạc nha đầu thích xem loại kịch náo nhiệt như này?”
Hóa ra muốn chọc nàng cười xem ra cũng không khó.
Tô Lạc tức giận mà trợn mắt liếc hắn một cái.
Quả nhiên, nếu hy vọng người nam nhân này sẽ ra tay dẹp yên sự tình kia như chúa cứu thế hạ phàm cứu vớt toàn nhân loại thì không bằng tự mình đi giải quyết còn hơn.
“Sao lại nhìn bổn vương như vậy?” Nam Cung Lưu Vân sờ khuôn mặt tuấn mỹ của chính mình, khó hiểu hỏi.
“Bởi vì ngươi đẹp.” Tô Lạc tức giận mà trợn mắt, liếc xéo hắn.
“Ngươi thích thì tốt.” Nam Cung Lưu Vân tươi cười rạng rỡ.
“Nếu ta không thích thì sao?” Tô Lạc cười khanh khách, nhìn hắn.
“Nếu ngươi không thích… Dù sao ta cũng không cần giữ mặt mũi thể diện cho lắm, cứ lì lợm, la liếm không buông, quấn lấy ngươi, bắt ngươi phải gả cho ta.” Nam Cung Lưu Vân đắc ý vô cùng. Nói tới nói lui, hắn đều có thể chiếm hết tiện nghi nha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu óc xử lý tình huống thật tốt. Tô Lạc bĩu môi. Nàng quả thực lười đi đôi co với hắn, tầm mắt lại hướng về quang cảnh hỗn loạn bên ngoài.
Cỗ xe ngựa của phủ Thái Tử gây ra tình cảnh này cũng không chạy đi đâu được.
Giữa đống hỗn loạn, việc mấy con ngựa đấu đá nhau cũng bắt đầu xảy ra.
Ngựa của phủ Thái Tử đều được chọn lựa kỹ càng, đi suốt trăm dặm mới tìm được một con, tất cả đều nhìn rất hoàn mỹ.
Đương nhiên, sức chiến đấu của chúng cũng tốt nhất so với đám ngựa kia.
Cho nên, trong bầy ngựa đang náo loạn, bốn con ngựa kéo thùng xe phủ Thái Tử không gắn với nhau mà chia ra, chạy thành hai hướng.
Hậu quả là toàn bộ thùng xe đều chịu không nổi, nghiêng sang đông, lắc sang tây.
Trong lòng xa phu kinh hãi, hung hăng quất roi ngựa.
Nhưng hành động đó không có tác dụng gì.
Bốn con ngựa đang hoảng sợ căn bản không thèm chú ý tới hắn, cứ tung vó chạy như bay về bốn phương tám hướng.
Ở giữa đám đông hỗn loạn chạy đông chạy tây kia, vị xa phu kiêu ngạo ương ngạnh không ngừng dùng roi mà quất tới tấp những người xung quanh.
“Tránh ra, tránh ra, tránh ra nhanh lên. Các ngươi có biết người ngồi bên trong xe là ai không hả? Lỡ làm người bị thương rồi thì các ngươi có một trăm cái đầu đều không đủ để chém đâu, tránh ra mau! Nhanh dẹp đường đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xa phu cứ một bên quất roi ngựa, một bên tức giận mắng chửi.
Thái độ vẫn như cũ kiêu ngạo ác liệt, nhưng có thể nghe thấy trong lời nói tức muốn hộc máu của hắn ẩn chứa nỗi sợ kinh hoàng, thất thố.
Mỗi hành động của hắn lại khiến cho xung quanh càng rối loạn hơn, tình hình xem ra hỗn độn cực kỳ.
Bởi vì là xe ngựa của phủ Thái Tử nên tất cả binh lính phòng thủ thành dù tức giận nhưng cũng không dám nói gì. Việc bọn họ có thể làm là đuổi những chiếc xe ngựa khác dẹp sang hai bên.
Nhưng bởi vì tình hình quá hỗn loạn, binh lính phòng thủ thành không những không làm được gì, ngược lại bọn họ còn bị thương.
Nhìn thấy đám người kia không ngừng kêu la inh ỏi, bị ngựa giẫm đạp dưới chân, trong mắt Tô Lạc hiện lên một tia tức giận.
Nàng nghĩ sự tình đã trở nên như vậy thì phải nhanh xuống xe thôi.
Chuyện này vốn là tai bay vạ gió, những người dân thường kia đều là bị hạ nhân của phủ Thái Tử làm liên lụy.
Tô Lạc nhìn chằm chằm xe ngựa của phủ Thái Tử, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Nhưng hiện tại điều quan trọng nhất là phải trấn an những con ngựa đang sợ hãi đó.
Vì thế, Tô Lạc lén lút cúi sát người vào lưng Long Lân Mã, nhẹ nhàng ghé vào bên tai nó thì thầm vài tiếng.
Long Lân Mã tự giác hơn Nam Cung Lưu Vân nhiều. Nó được Tô Lạc phân phó xong, chuẩn bị một chút, hít sâu một hơi rồi hướng thẳng tới đám người kia mà hí vang, thanh âm lớn đến rung trời lở đất.
Long Lân Mã vừa cất tiếng, những con ngựa điên cuồng kia giống như chợt tìm thấy được chủ nhân, cả đám tức khắc đều yên tĩnh, trong miệng còn phát ra tiếng hí nhỏ xíu, vẻ mặt tràn ngập hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro