Chương 1046: Lấy tiền mua mạng (2)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
Tô Lạc vuốt ve Hồ ly chín đuôi đang chuyển động đôi mắt tròn xoe trong lòng mình, như cười như không liếc nhìn Lạc Điệp Y.
“Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?”
“Đương nhiên ta...” Lạc Điệp Y suýt chút nữa đã buột miệng nói ra, nhưng vào thời khắc cuối cùng lại im bặt.
Nếu như nàng thừa nhận, thì kẻ địch của bọn họ không chỉ có Tuyết Lạc Toan Nghê, mà hơn nữa còn chống lại Nam Cung Lưu Vân.
Tròng mắt của Nam Cung Lưu Vân nheo lại đầy nguy hiểm, đáy mắt gian ác khinh cuồng, tuyệt mỹ sâu xa.
“Các ngươi muốn sống ư?” Thanh âm của Nam Cung Lưu Vân lộ ra vẻ ngạo nghễ tuyệt thế!
“Muốn!” Lạc Điệp Y và Lý Dao Dao cùng đồng thanh lớn tiếng thét lên một tiếng chói tai!
Đám Tuyết Lạc Toan Nghê đáng ghét!
Dụ bọn chúng tới nơi này, nhưng hoàn toàn không tấn công bọn họ!
Đường nét dưới cằm của Nam Cung Lưu Vân kiêu ngạo mà băng lãnh, làn môi mỏng của hắn chậm rãi nhếch lên một nụ cười nhạt: “Muốn sống, cũng không phải việc khó.”
Thấy tình hình chiến đấu quyết liệt, toàn thân Nam Cung Lưu Vân tản ra một khí thế mạnh mẽ của cường giả.
Đột nhiên, mọi người chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh bị đè nén đến nỗi suýt ngạt thở, một lực lượng cường đại khiến cho bọn họ phải cúi lưng xuống.
Tuyết Lạc Toan Nghê cũng cảm nhận được luồng sát khí này, bọn chúng lập tức ngừng tấn công, trật tự chạy đến phía sau thủ lĩnh, chờ mệnh lệnh.
Lý Dao Dao chẳng có tí hình tượng nào mà ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển.
Mái tóc nàng lúc này lộn xộn, quần áo tả tơi, toàn thân là máu loãng trộn lẫn mồ hôi, nhìn vô cùng thảm hại.
Nàng thở hổn hển, đủ thấy cực kỳ mệt mỏi.
Nam Cung Lưu Vân hung hăng kiêu ngạo liếc xéo bọn họ: “Một ngàn viên tinh thạch màu xanh lá đổi lấy một mạng, không mang theo thì ghi giấy nợ!”
Tô Lạc nghe thấy vậy, suýt chút nữa thì phụt cười.
Nam Cung Lưu Vân từ lúc nào mà trở nên giống nàng, có thói quen vơ vét của cải như nàng vậy chứ?
Một ngàn viên tinh thạch màu xanh, đây cũng không phải là số lượng nhỏ.
Cũng không biết sư phụ đã cho tứ đại gia tộc lợi ích gì, mà thuyết phục được bọn họ mở Mộc Tiên Phủ này ra trước thời hạn, được lợi mà không phải làm gì. Nhưng việc này cũng coi như phạm kiêng kỵ rồi.
Hơn nữa, tinh thạch màu xanh lá mà Tô Lạc dùng để tu luyện trong không gian cũng đã bị tiêu hao không còn bao nhiêu.
Cho nên, Tô Lạc đối với quyết định của Nam Cung Lưu Vân, liền giơ hai tay tán thành.
Trước đó, bản thân nàng đã nhỏ giọng thầm thì mấy câu tinh thạch màu xanh lá không đủ, nhưng lúc đó Nam Cung Lưu Vân chỉ cười một cách bí hiểm khó lường.
Không ngờ, hắn lại đem chủ ý này gán lên mấy người kia.
Tha cho Hồ ly chín đuôi, tố cáo với Tuyết Lạc Toan Nghê, đẩy đám người Lý Dao Dao vào sinh tử quan, lại bắt các nàng phải trả tinh thạch màu xanh lá cây để mua mạng.
Cái tên Nam Cung Lưu Vân này quả thật là nham hiểm, từng người từng người một, tính toán không bỏ sót.
Tô Lạc cảm thấy, đời này việc tốt nhất mà nàng đã làm được, chính là ở bên cạnh Nam Cung Lưu Vân.
Lời này của Nam Cung Lưu Vân vừa nói ra, đám người Lý Dao Dao lập tức trợn tròn mắt.
“Tam sư đệ, đệ đang làm cái gì vậy?” Người khó chấp nhận nhất, hẳn là vị Nhị sư huynh Tư Đồ này.
Hắn hoàn toàn không chấp nhận được, sư đệ của mình cứu mình, lại còn muốn mình lấy tinh thạch màu xanh lá cây ra đổi.
Ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân sắc bén mà thâm thúy, đầu lông mày nhếch lên một ý châm chọc nhàn nhạt: “Mắt của ngươi để trang trí à? Không nhìn thấy sao?”
Bắc Thần Ảnh lập tức bật cười khúc khích.
Tư Đồ Minh lập tức trợn tròn mắt, ngẩn người ra.
Đây...Đây vẫn còn là Tam sư đệ mà hắn biết không? Sao hắn lại có thể làm như vậy?
“Tam sư đệ!” Tư Đồ Minh nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên một tia thống khổ: “Chúng ta là huynh đệ, tình cảm mấy chục năm, chẳng lẽ ngươi...”
“Nhị sư huynh, đây là lần cuối cùng Nam Cung Lưu Vân ta gọi huynh như vậy.”
“Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?”
“Đương nhiên ta...” Lạc Điệp Y suýt chút nữa đã buột miệng nói ra, nhưng vào thời khắc cuối cùng lại im bặt.
Nếu như nàng thừa nhận, thì kẻ địch của bọn họ không chỉ có Tuyết Lạc Toan Nghê, mà hơn nữa còn chống lại Nam Cung Lưu Vân.
Tròng mắt của Nam Cung Lưu Vân nheo lại đầy nguy hiểm, đáy mắt gian ác khinh cuồng, tuyệt mỹ sâu xa.
“Các ngươi muốn sống ư?” Thanh âm của Nam Cung Lưu Vân lộ ra vẻ ngạo nghễ tuyệt thế!
“Muốn!” Lạc Điệp Y và Lý Dao Dao cùng đồng thanh lớn tiếng thét lên một tiếng chói tai!
Đám Tuyết Lạc Toan Nghê đáng ghét!
Dụ bọn chúng tới nơi này, nhưng hoàn toàn không tấn công bọn họ!
Đường nét dưới cằm của Nam Cung Lưu Vân kiêu ngạo mà băng lãnh, làn môi mỏng của hắn chậm rãi nhếch lên một nụ cười nhạt: “Muốn sống, cũng không phải việc khó.”
Thấy tình hình chiến đấu quyết liệt, toàn thân Nam Cung Lưu Vân tản ra một khí thế mạnh mẽ của cường giả.
Đột nhiên, mọi người chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh bị đè nén đến nỗi suýt ngạt thở, một lực lượng cường đại khiến cho bọn họ phải cúi lưng xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyết Lạc Toan Nghê cũng cảm nhận được luồng sát khí này, bọn chúng lập tức ngừng tấn công, trật tự chạy đến phía sau thủ lĩnh, chờ mệnh lệnh.
Lý Dao Dao chẳng có tí hình tượng nào mà ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển.
Mái tóc nàng lúc này lộn xộn, quần áo tả tơi, toàn thân là máu loãng trộn lẫn mồ hôi, nhìn vô cùng thảm hại.
Nàng thở hổn hển, đủ thấy cực kỳ mệt mỏi.
Nam Cung Lưu Vân hung hăng kiêu ngạo liếc xéo bọn họ: “Một ngàn viên tinh thạch màu xanh lá đổi lấy một mạng, không mang theo thì ghi giấy nợ!”
Tô Lạc nghe thấy vậy, suýt chút nữa thì phụt cười.
Nam Cung Lưu Vân từ lúc nào mà trở nên giống nàng, có thói quen vơ vét của cải như nàng vậy chứ?
Một ngàn viên tinh thạch màu xanh, đây cũng không phải là số lượng nhỏ.
Cũng không biết sư phụ đã cho tứ đại gia tộc lợi ích gì, mà thuyết phục được bọn họ mở Mộc Tiên Phủ này ra trước thời hạn, được lợi mà không phải làm gì. Nhưng việc này cũng coi như phạm kiêng kỵ rồi.
Hơn nữa, tinh thạch màu xanh lá mà Tô Lạc dùng để tu luyện trong không gian cũng đã bị tiêu hao không còn bao nhiêu.
Cho nên, Tô Lạc đối với quyết định của Nam Cung Lưu Vân, liền giơ hai tay tán thành.
Trước đó, bản thân nàng đã nhỏ giọng thầm thì mấy câu tinh thạch màu xanh lá không đủ, nhưng lúc đó Nam Cung Lưu Vân chỉ cười một cách bí hiểm khó lường.
Không ngờ, hắn lại đem chủ ý này gán lên mấy người kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tha cho Hồ ly chín đuôi, tố cáo với Tuyết Lạc Toan Nghê, đẩy đám người Lý Dao Dao vào sinh tử quan, lại bắt các nàng phải trả tinh thạch màu xanh lá cây để mua mạng.
Cái tên Nam Cung Lưu Vân này quả thật là nham hiểm, từng người từng người một, tính toán không bỏ sót.
Tô Lạc cảm thấy, đời này việc tốt nhất mà nàng đã làm được, chính là ở bên cạnh Nam Cung Lưu Vân.
Lời này của Nam Cung Lưu Vân vừa nói ra, đám người Lý Dao Dao lập tức trợn tròn mắt.
“Tam sư đệ, đệ đang làm cái gì vậy?” Người khó chấp nhận nhất, hẳn là vị Nhị sư huynh Tư Đồ này.
Hắn hoàn toàn không chấp nhận được, sư đệ của mình cứu mình, lại còn muốn mình lấy tinh thạch màu xanh lá cây ra đổi.
Ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân sắc bén mà thâm thúy, đầu lông mày nhếch lên một ý châm chọc nhàn nhạt: “Mắt của ngươi để trang trí à? Không nhìn thấy sao?”
Bắc Thần Ảnh lập tức bật cười khúc khích.
Tư Đồ Minh lập tức trợn tròn mắt, ngẩn người ra.
Đây...Đây vẫn còn là Tam sư đệ mà hắn biết không? Sao hắn lại có thể làm như vậy?
“Tam sư đệ!” Tư Đồ Minh nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên một tia thống khổ: “Chúng ta là huynh đệ, tình cảm mấy chục năm, chẳng lẽ ngươi...”
“Nhị sư huynh, đây là lần cuối cùng Nam Cung Lưu Vân ta gọi huynh như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro