Chương 495: Trận chiến sinh tử (2)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
“Bụp bụp bụp!”
Lúc bọn họ còn đang kinh ngạc, âm thanh từng mũi tên bắn vào cơ bắp không ngừng vang lên.
“A!”
Những tên hải tặc bị mũi tên bắn trúng lập tức kêu la thảm thiết, tiếng kêu đau đớn.
Vốn dĩ đám hải tặc này lúc nãy còn diễu võ dương oai vô cùng kiêu ngạo, bị Nam Cung Lưu Vân hơi phất tay áo, cả người đều bị trúng tên.
Vận khí tốt, thì ngã xuống sàn tàu, kêu rên liên tục.
Có kẻ đứng không vững, trực tiếp rơi xuống biển, trong nháy mắt biến mất trong làn nước biển.
Nam Cung Lưu Vân khống chế vô cùng chính xác quả thật rất xuất thần.
Hắn cũng không để mũi tên bắn tới trực tiếp giết chết bọn chúng, mà là bắn trúng cánh tay, trên đùi hoặc nơi có nhiều da thịt.
Nếu mọi người cho rằng Nam Cung Lưu Vân nhân từ lương thiện, hạ thủ lưu tình, thì đã sai quá sai.
Trên mũi tên có độc, những người trúng tên đã định phải chết, hắn khiến cho tên không trúng vào chỗ yếu hại, chẳng qua là muốn khiến chúng đau đớn lâu thêm một chút rồi chết mà thôi.
Lúc này, Nam Cung Lưu Vân nắm tay Tô Lạc, lặng yên đứng trên khúc gỗ trôi nhỏ bé.
Áo gấm của hắn nhẹ nhàng bay, mặt mày tươi cười, giống như công tử đẹp thời trần tục, đắc đạo thành tiên mà siêu phàm thoát tục như vậy.
Trên mặt hắn không mang theo ý cười, tính tình tùy ý như mây nhẹ bay trong gió, giống như cảnh tượng xung quanh đang thảm thiết không có chút quan hệ nào với hắn.
Trong lòng Tô Lạc không khỏi than thầm.
Những người này coi Nam Cung Lưu Vân là kẻ địch, sẽ bất hạnh đến mức nào đây? Nam Cung Lưu Vân như vậy, ai dám làm kẻ địch với hắn chứ?
“Trò chơi này nhìn đẹp mắt không?” Nam Cung Lưu Vân cúi người xuống, cười cừng chiều nhìn Tô Lạc.
Giết người như vậy, trên mặt còn cười, còn nói đây là trò chơi... Tô Lạc cảm thấy nếu so sánh với hắn, chính mình không có chút khí phách sát thủ nào.
“Nếu Lạc nha đầu không hài lòng...” Trên mặt Nam Cung Lưu Vân kéo lên ý cười nhàn nhạt, mắt đẹp rực rỡ lung linh, giống như lại có vật chơi đùa.
Lời vừa nói ra, sắc mặt những người còn sống trên thuyền kia lập tức trắng bệch.
Đặc biệt là gã trung niên thô tục.
Trong đám người này võ công của hắn được xem là cao nhất, lúc Nam Cung phản công số mũi tên bay về chỗ hắn cũng là nhiều nhất.
Chẳng qua trước đó hắn quá nghênh ngang, càng nổi bật thì càng dễ bị ngắm trúng, chẳng qua đạo lí này hắn không hiểu.
Chỉ dựa vào mấy câu nói đại nghịch bất đạo với Tô Lạc, Nam Cung Lưu Vân làm sao có thể bỏ qua cho hắn?
Nam Cung Lưu Vân tất nhiên sẽ chiếu cố hắn nhất rồi.
Vài mũi tên, liên tiếp xẹt qua người hắn.
Trên đầu, trên mặt, thân thể, tứ chi... Mỗi một chỗ bị mũi tên xẹt qua, để lại vết xước nhỏ, không lấy mạng ngay lập tức, nhưng loại độc tố này có đặc điểm...
Đó là ngứa.
Ngứa vô cùng.
Bây giờ, cả người gã đàn ông trung niên mặt mũi đều sưng như đầu heo, ngay cả đôi mắt cũng không ra dạng gì.
“Đại hiệp, nữ hiệp, xin tha mạng! Là bọn ta có mắt không thấy núi Thái Sơn, đã xúc phạm người có quyền thế, cầu xin các người, trên người chúng ta đều đã trúng độc, xin tha cho chúng ta một mạng.”
Nam Cung Lưu Vân chỉ dựa vào một chiêu, không, cơ bản không cần đến một chiêu, đã khiến cho chúng bị nghẹn uất đến hộc máu, loại sức mạnh này bọn tép riu này làm sao có thể chống lại? Chỉ sợ ngay cả lão đại bọn chúng trong tay Nam Cung Lưu Vân cũng không quá mười chiêu.
Người này, thật sự quá mạnh, cũng không biết từ nơi nào tới
Nam Cung Lưu Vân liếc mắt quét qua bọn họ một cái, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì.
Gã trung niên thô tục kia xem ra cũng có mắt, bản lĩnh thăm dò đoán ý người khác thật sự không tệ, bằng không làm sao có thể bò đến vị trí như hôm nay.
Lúc bọn họ còn đang kinh ngạc, âm thanh từng mũi tên bắn vào cơ bắp không ngừng vang lên.
“A!”
Những tên hải tặc bị mũi tên bắn trúng lập tức kêu la thảm thiết, tiếng kêu đau đớn.
Vốn dĩ đám hải tặc này lúc nãy còn diễu võ dương oai vô cùng kiêu ngạo, bị Nam Cung Lưu Vân hơi phất tay áo, cả người đều bị trúng tên.
Vận khí tốt, thì ngã xuống sàn tàu, kêu rên liên tục.
Có kẻ đứng không vững, trực tiếp rơi xuống biển, trong nháy mắt biến mất trong làn nước biển.
Nam Cung Lưu Vân khống chế vô cùng chính xác quả thật rất xuất thần.
Hắn cũng không để mũi tên bắn tới trực tiếp giết chết bọn chúng, mà là bắn trúng cánh tay, trên đùi hoặc nơi có nhiều da thịt.
Nếu mọi người cho rằng Nam Cung Lưu Vân nhân từ lương thiện, hạ thủ lưu tình, thì đã sai quá sai.
Trên mũi tên có độc, những người trúng tên đã định phải chết, hắn khiến cho tên không trúng vào chỗ yếu hại, chẳng qua là muốn khiến chúng đau đớn lâu thêm một chút rồi chết mà thôi.
Lúc này, Nam Cung Lưu Vân nắm tay Tô Lạc, lặng yên đứng trên khúc gỗ trôi nhỏ bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Áo gấm của hắn nhẹ nhàng bay, mặt mày tươi cười, giống như công tử đẹp thời trần tục, đắc đạo thành tiên mà siêu phàm thoát tục như vậy.
Trên mặt hắn không mang theo ý cười, tính tình tùy ý như mây nhẹ bay trong gió, giống như cảnh tượng xung quanh đang thảm thiết không có chút quan hệ nào với hắn.
Trong lòng Tô Lạc không khỏi than thầm.
Những người này coi Nam Cung Lưu Vân là kẻ địch, sẽ bất hạnh đến mức nào đây? Nam Cung Lưu Vân như vậy, ai dám làm kẻ địch với hắn chứ?
“Trò chơi này nhìn đẹp mắt không?” Nam Cung Lưu Vân cúi người xuống, cười cừng chiều nhìn Tô Lạc.
Giết người như vậy, trên mặt còn cười, còn nói đây là trò chơi... Tô Lạc cảm thấy nếu so sánh với hắn, chính mình không có chút khí phách sát thủ nào.
“Nếu Lạc nha đầu không hài lòng...” Trên mặt Nam Cung Lưu Vân kéo lên ý cười nhàn nhạt, mắt đẹp rực rỡ lung linh, giống như lại có vật chơi đùa.
Lời vừa nói ra, sắc mặt những người còn sống trên thuyền kia lập tức trắng bệch.
Đặc biệt là gã trung niên thô tục.
Trong đám người này võ công của hắn được xem là cao nhất, lúc Nam Cung phản công số mũi tên bay về chỗ hắn cũng là nhiều nhất.
Chẳng qua trước đó hắn quá nghênh ngang, càng nổi bật thì càng dễ bị ngắm trúng, chẳng qua đạo lí này hắn không hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ dựa vào mấy câu nói đại nghịch bất đạo với Tô Lạc, Nam Cung Lưu Vân làm sao có thể bỏ qua cho hắn?
Nam Cung Lưu Vân tất nhiên sẽ chiếu cố hắn nhất rồi.
Vài mũi tên, liên tiếp xẹt qua người hắn.
Trên đầu, trên mặt, thân thể, tứ chi... Mỗi một chỗ bị mũi tên xẹt qua, để lại vết xước nhỏ, không lấy mạng ngay lập tức, nhưng loại độc tố này có đặc điểm...
Đó là ngứa.
Ngứa vô cùng.
Bây giờ, cả người gã đàn ông trung niên mặt mũi đều sưng như đầu heo, ngay cả đôi mắt cũng không ra dạng gì.
“Đại hiệp, nữ hiệp, xin tha mạng! Là bọn ta có mắt không thấy núi Thái Sơn, đã xúc phạm người có quyền thế, cầu xin các người, trên người chúng ta đều đã trúng độc, xin tha cho chúng ta một mạng.”
Nam Cung Lưu Vân chỉ dựa vào một chiêu, không, cơ bản không cần đến một chiêu, đã khiến cho chúng bị nghẹn uất đến hộc máu, loại sức mạnh này bọn tép riu này làm sao có thể chống lại? Chỉ sợ ngay cả lão đại bọn chúng trong tay Nam Cung Lưu Vân cũng không quá mười chiêu.
Người này, thật sự quá mạnh, cũng không biết từ nơi nào tới
Nam Cung Lưu Vân liếc mắt quét qua bọn họ một cái, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì.
Gã trung niên thô tục kia xem ra cũng có mắt, bản lĩnh thăm dò đoán ý người khác thật sự không tệ, bằng không làm sao có thể bò đến vị trí như hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro