Chương 515: Tiểu thần long ra oai (4)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
Sắc mặt Tô Thanh lúc này trở nên cực kỳ khó coi!
Hơn nữa, nàng ta lờ mờ có một dự cảm không tốt, loại cảm giác này giống hệt như ngày hôm đó Liệp Báo tự nhiên nổi điên lên, nháo loạn đến mức Tô phủ toàn là chướng khí.
Quả nhiên!
Sau khi nhìn thấy Tích Dịch Long ngã mạnh đến mức tạo thành cái hố trên mặt đất, Tiểu Thần Long còn có vẻ không hài lòng.
Chỉ thấy nó ngạo kiều mà hất hàm dưới, móng vuốt nhỏ chỉ chỉ vào Tích Dịch Long, dường như rất tức giận, hơn nữa lại mở miệng sử dụng ngôn ngữ của thú bô lô ba la một tràng, khiến mọi người mờ mịt.
Tích Dịch Long vô cùng hoảng sợ, thân hình to lớn run rẩy, thật vất vả mới bò ra khỏi hố sâu, lại bị hoảng sợ tới mức móng vuốt bám không vững. “Phanh” một tiếng, thân hình to lớn lại ngã trở về hố.
Bộ dáng ngu ngốc đó của Tích Dịch Long nhìn cực kỳ chật vật.
Tiểu Thần Long nổi giận đùng đùng, nhìn Tích Dịch Long vừa ngã vào hố, trực tiếp phun ra một ngụm long tức.
“Phốc.”
Một ngụm long tức phun ra, Tô Lạc lập tức muốn che mặt trốn đi.
Với hiểu biết sâu sắc của nàng về Tiểu Thần Long, nhóc con này thích nhất là phun lửa, hiện tại nó tức giận như vậy, khẳng định là muốn phun lửa.
Nhưng đáng tiếc chính là... Tiểu Thần Long lực bất tòng tâm, phun ra nguyên tố nào chính bản thân nó cũng không có cách nào khống chế, cũng giống như trẻ con không có biện pháp khống chế khi nào thì đi “vệ sinh” vậy.
Lúc này, chỉ thấy một luồng nước phun thẳng đến đầu Tích Dịch Long, khiến cả người nó đều ướt sũng.
Tiểu Thần Long lập tức ngây người nhìn kiệt tác của chính mình, nhất thời sững sờ ngây ra tại chỗ. Đôi mắt trắng đen rõ ràng trong suốt óng ánh hiện lên một mảnh mơ hồ, không biết làm sao để giải quyết hậu quả này. Nó rõ ràng muốn phun lửa cơ mà!
Trong ngôn ngữ của Long tộc, lửa biểu thị sự tức giận, nước biểu thị sự an ủi, trấn an.
Tiểu Thần Long vốn muốn dùng lửa trừng phạt nhưng lại không cẩn thận phun nước. Tiểu Thần Long đột nhiên buồn bực muốn khóc. Nó xoay người chui vào lòng Tô Lạc, ngoáy ngoáy cái mông nhỏ, tựa hồ rất ảo não, rất thẹn thùng, lại như rất uỷ khuất, chân tay luống cuống loạn cả lên.
Mọi người dưới đài, bao gồm ba vị giám khảo quan trọng và cả Tô Thanh đang ở trên đài, tất cả đều gắt gao nhìn chằm chằm chú chó con đang ngoáy ngoáy cái mông nhỏ kia.
Thế này... là thế nào?
Là do thế giới này biến hoá quá nhanh, hay là do bọn họ thực sự lạc hậu rồi?
Từ khi nào mà thực lực của chó con lại có thể mạnh mẽ hơn thực lực của Tích Dịch Long vậy?
Chó con căn bản còn không cần công kích, nó chỉ đứng yên trên vai chủ nhân, móng vuốt chỉ chỉ loạn xạ cả lên, miệng nhỏ lại ba la bô lô vài tiếng rống giận, vậy mà Tích Dịch Long nổi tiếng không gì sánh bằng lại cứ như thế mà ngã xuống?
Tuy nhiên, không kịp để cho bọn họ cảm khái xong.
Tích Dịch Long sau khi bị phun nước ướt sũng, tinh thần lo sợ bất an như trước, chỉ thấy nó nhún người bay ra khỏi hố sâu.
“Kiêu Kiêu, lên!” Trong lòng Tô Thanh đột nhiên thấy không ổn, vừa thấy Tích Dịch Long nhảy ra khỏi hố, nàng trực tiếp lớn tiếng ra lệnh cho nó tiến lên cắn xé Tô Lạc.
Nhưng Tích Dịch Long vốn rất nghe theo lời nàng bây giờ không thèm ngó ngàng đến nàng, ngược lại, nó đang run rẩy đi về phía Tô Lạc, trong mắt toát lên ánh nhìn vô cùng cung kính.
“Lên đi! Lên! Kiêu Kiêu, mau cắn chết nó!” Nỗi bất an trong lòng Tô Thanh càng lúc càng mãnh liệt. Nàng tập trung ý niệm của mình lên đại não, dùng tinh thần lực ra lệnh cho Tích Dịch Long.
Tích Dịch Long chấn động, đôi mắt màu đen thanh tỉnh lập tức mê ly, mờ mịt, nó lắc lắc đầu, phát hiện đầu óc có chút nặng.
Nó chăm chăm nhìn Tô Lạc, đôi mắt chậm rãi lấy lại sự bình tĩnh ban đầu, sau đó lại hiện lên tia hung ác thô bạo dị thường, đằng đằng sát khí!
Lúc này, hai chân trước của Tích Dịch Long đang cào cào trên mặt đất, từng bước từng bước, tựa hồ ngay sau đó liền có thể bay nhanh về phía Tô Lạc mạnh mẽ cắn xé nàng thành ngàn mảnh.
Tích Dịch Long lúc này địch ta bất phân, khiến lòng người lo sợ.
Trong mắt Tô Lạc hiện lên một tia đông lạnh, nhưng không đợi nàng có hành động gì, Tiểu Thần Long đã phát hiện Tích Dịch Long có điểm gì đó không đúng.
Hơn nữa, nàng ta lờ mờ có một dự cảm không tốt, loại cảm giác này giống hệt như ngày hôm đó Liệp Báo tự nhiên nổi điên lên, nháo loạn đến mức Tô phủ toàn là chướng khí.
Quả nhiên!
Sau khi nhìn thấy Tích Dịch Long ngã mạnh đến mức tạo thành cái hố trên mặt đất, Tiểu Thần Long còn có vẻ không hài lòng.
Chỉ thấy nó ngạo kiều mà hất hàm dưới, móng vuốt nhỏ chỉ chỉ vào Tích Dịch Long, dường như rất tức giận, hơn nữa lại mở miệng sử dụng ngôn ngữ của thú bô lô ba la một tràng, khiến mọi người mờ mịt.
Tích Dịch Long vô cùng hoảng sợ, thân hình to lớn run rẩy, thật vất vả mới bò ra khỏi hố sâu, lại bị hoảng sợ tới mức móng vuốt bám không vững. “Phanh” một tiếng, thân hình to lớn lại ngã trở về hố.
Bộ dáng ngu ngốc đó của Tích Dịch Long nhìn cực kỳ chật vật.
Tiểu Thần Long nổi giận đùng đùng, nhìn Tích Dịch Long vừa ngã vào hố, trực tiếp phun ra một ngụm long tức.
“Phốc.”
Một ngụm long tức phun ra, Tô Lạc lập tức muốn che mặt trốn đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Với hiểu biết sâu sắc của nàng về Tiểu Thần Long, nhóc con này thích nhất là phun lửa, hiện tại nó tức giận như vậy, khẳng định là muốn phun lửa.
Nhưng đáng tiếc chính là... Tiểu Thần Long lực bất tòng tâm, phun ra nguyên tố nào chính bản thân nó cũng không có cách nào khống chế, cũng giống như trẻ con không có biện pháp khống chế khi nào thì đi “vệ sinh” vậy.
Lúc này, chỉ thấy một luồng nước phun thẳng đến đầu Tích Dịch Long, khiến cả người nó đều ướt sũng.
Tiểu Thần Long lập tức ngây người nhìn kiệt tác của chính mình, nhất thời sững sờ ngây ra tại chỗ. Đôi mắt trắng đen rõ ràng trong suốt óng ánh hiện lên một mảnh mơ hồ, không biết làm sao để giải quyết hậu quả này. Nó rõ ràng muốn phun lửa cơ mà!
Trong ngôn ngữ của Long tộc, lửa biểu thị sự tức giận, nước biểu thị sự an ủi, trấn an.
Tiểu Thần Long vốn muốn dùng lửa trừng phạt nhưng lại không cẩn thận phun nước. Tiểu Thần Long đột nhiên buồn bực muốn khóc. Nó xoay người chui vào lòng Tô Lạc, ngoáy ngoáy cái mông nhỏ, tựa hồ rất ảo não, rất thẹn thùng, lại như rất uỷ khuất, chân tay luống cuống loạn cả lên.
Mọi người dưới đài, bao gồm ba vị giám khảo quan trọng và cả Tô Thanh đang ở trên đài, tất cả đều gắt gao nhìn chằm chằm chú chó con đang ngoáy ngoáy cái mông nhỏ kia.
Thế này... là thế nào?
Là do thế giới này biến hoá quá nhanh, hay là do bọn họ thực sự lạc hậu rồi?
Từ khi nào mà thực lực của chó con lại có thể mạnh mẽ hơn thực lực của Tích Dịch Long vậy?
Chó con căn bản còn không cần công kích, nó chỉ đứng yên trên vai chủ nhân, móng vuốt chỉ chỉ loạn xạ cả lên, miệng nhỏ lại ba la bô lô vài tiếng rống giận, vậy mà Tích Dịch Long nổi tiếng không gì sánh bằng lại cứ như thế mà ngã xuống?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, không kịp để cho bọn họ cảm khái xong.
Tích Dịch Long sau khi bị phun nước ướt sũng, tinh thần lo sợ bất an như trước, chỉ thấy nó nhún người bay ra khỏi hố sâu.
“Kiêu Kiêu, lên!” Trong lòng Tô Thanh đột nhiên thấy không ổn, vừa thấy Tích Dịch Long nhảy ra khỏi hố, nàng trực tiếp lớn tiếng ra lệnh cho nó tiến lên cắn xé Tô Lạc.
Nhưng Tích Dịch Long vốn rất nghe theo lời nàng bây giờ không thèm ngó ngàng đến nàng, ngược lại, nó đang run rẩy đi về phía Tô Lạc, trong mắt toát lên ánh nhìn vô cùng cung kính.
“Lên đi! Lên! Kiêu Kiêu, mau cắn chết nó!” Nỗi bất an trong lòng Tô Thanh càng lúc càng mãnh liệt. Nàng tập trung ý niệm của mình lên đại não, dùng tinh thần lực ra lệnh cho Tích Dịch Long.
Tích Dịch Long chấn động, đôi mắt màu đen thanh tỉnh lập tức mê ly, mờ mịt, nó lắc lắc đầu, phát hiện đầu óc có chút nặng.
Nó chăm chăm nhìn Tô Lạc, đôi mắt chậm rãi lấy lại sự bình tĩnh ban đầu, sau đó lại hiện lên tia hung ác thô bạo dị thường, đằng đằng sát khí!
Lúc này, hai chân trước của Tích Dịch Long đang cào cào trên mặt đất, từng bước từng bước, tựa hồ ngay sau đó liền có thể bay nhanh về phía Tô Lạc mạnh mẽ cắn xé nàng thành ngàn mảnh.
Tích Dịch Long lúc này địch ta bất phân, khiến lòng người lo sợ.
Trong mắt Tô Lạc hiện lên một tia đông lạnh, nhưng không đợi nàng có hành động gì, Tiểu Thần Long đã phát hiện Tích Dịch Long có điểm gì đó không đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro