Chương 615: Phóng hỏa cướp bóc (8)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
Huống hồ hiện tại người phụ nữ mà hắn yêu đang đứng bên cạnh hắn, đây là cơ hội thể hiện thần võ anh minh của hắn, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nam Cung Lưu Vân lãnh đạm nhìn Cảnh Đế, ánh mắt chợt lạnh lùng hơn: “Phụ Vương, mặt mũi không phải là đồ được cho, phải tự mình kiếm lấy, người thực sự muốn thiên vị hắn sao?”
Nhìn sang Nam Cung Lưu Vân, ánh mắt của hắn tỏ rõ sư bí hiểm. Trong lòng Cảnh Đế có chút kiêng nể, hắn lạnh lùng nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Nam Cung Lưu Vân nói: “Vẫn là câu ban nãy, nợ tiền trả tiền là lẽ bình thường.”
“Nhưng ngươi cũng hủy hoại bao nhiêu sản nghiệp của hắn rồi? Có đếm cũng đếm không hết...” Cảnh Đế ôm hận.
Đột nhiên một tờ đơn nợ giấy trắng mực đen rành rành được đưa ra trước mặt Cảnh Đế, những địa điểm được liệt kê trong đó rất rõ ràng.
Hắn đang điều tra Thái tử? Hắn phải điều tra rõ mọi việc về Thái tử như vậy để làm gì? Không phải là đang định chiếm lấy vị trí của Thái tử sao?”
Cảnh Đế hoảng hốt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng chứa đựng sự mỉa mai, ánh mắt đó thật khiến người đối diện cảm thấy sợ hãi.
Lúc đó trong lòng Cảnh Đế đột nhiên nhớ ra một câu: “Kim Lân Khởi Thị Trì Trung Vật, Nhất Ngộ Phong Vân Biến Hóa Long.” (1)
Nam Cung Lưu Vân tài giỏi trí dũng song toàn, lúc này rồng phượng đã như ẩn hiện trong người hắn, Tây Lăng nhỏ bé này liệu có làm khó nổi hắn không? Liệu hắn có xem vị trí Thái tử đó là gì không?
Nhưng lời mà Cảnh Đế muốn quở trách hắn đột nhiên nuốt xuống cổ họng.
Nam Cung Lưu Vân nháy mày cười mà như không: “Giá trị tổn thất là bao nhiêu, ở đây đều liệt kê rõ, Phụ Hoàng có ý kiến gì nữa sao?”
Cảnh Đế không nhẫn nại được thêm nữa.
Rõ ràng ông ta mới là bậc Đế Vương, tại sao lại cảm thấy giống như đang bị Lão Nhị dắt mũi vậy?
Ông ta hừ một tiếng: “Vẫn phải tính cho rõ ràng.”
Nam Cung Lưu Vân nghiêm mặt nói: “Nếu không phải Thái tử trốn tránh, thì sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay, Phụ Hoàng người nói đúng không?”
Thái tử càng nghe càng thấy không đúng...
Cảnh Đế đành gật đầu: “Ngươi muốn làm thế nào?”
“Nhi thần muốn công bằng.” Nam Cung Lưu Vân ngẩng đầu cười lạnh đáp: “Lúc này tuy rằng Thái tử là đầu sỏ gây tội, nhưng Nhi thần đồng ý chịu một nửa tổn thất với Thái tử, Phụ Hoàng thấy sao?”
Cảnh Đế còn chưa kịp trả lời, Thái tử liền bật dậy: “Ngươi nói ai là kẻ cầm đầu? Ta thấy người đầu xỏ chính là cô ta!”
Thái tử chỉ tay về phía Tô Lạc.
Tô Lạc khẽ cau mày.
Nàng chỉ vì hiếu kỳ muốn xem tướng mạo thật sự của vị hoàng đế thời cổ đại ra sao, nên lúc Nam Cung Lưu Vân hỏi nàng có đồng ý đi cùng không, nàng mới không cần suy nghĩ gì mà đồng ý cùng hắn tới.
Nàng chỉ là người tới xem kịch, không ngờ lại có một vai trong vở kịch này, Thái tử cứ nổi điên như vậy sẽ khiến Nam Cung Lưu Vân phát cáu đó nha.
Tô Lạc khoát hai tay trước ngực, liếc nhìn bộ dạng đang tức giận của Thái tử, khóe miệng cong lên như có ý cười.
Bởi chính cái chỉ tay này của Thái tử, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Lạc.
Hoàng Hậu sắc mặt lạnh tanh.
Lúc này Cảnh Đế mới quay ra nhìn Tô Lạc, thần sắc u ám, ánh mắt trở nên nguy hiểm.
Cảnh Đế cau mày: “Từ lúc nào ngự thư phòng của Trẫm lại để cho người tùy tiện ra vào như vậy?”
Tô Lạc lãnh đạm nhìn Cảnh Đế, lạnh lùng cười: “Hoàng Thượng nói đúng, vậy bây giờ thần xin cáo lui.”
Tô Lạc định quay người đi ra, Nam Cung Lưu Vân đã nắm lấy cổ tay mảnh dẻ trắng nõn của nàng, chỉ nhìn thấy hắn cười nói thầm vào tai Tô Lạc, khi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ẩn chứa âm mưu.
Ánh mắt u ám đó như những tia lạnh buốt xuyên vào người đối diện, lạnh lẽo tàn khốc, thực khiến người khác khiếp sợ.
Ngay cả Cảnh Đế cũng bất giác lùi lại một bước.
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân ẩn chứa nụ cười lạnh lùng, những câu nói âm u vang lên: “Phụ Hoàng, Có phải là làm Hoàng Đế rồi thì Lạc nha đầu của Bổn vương có thể tùy ý ra vào ngự thư phòng rồi không?”
***
(1): Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng. Ý nói chỉ cần gặp được tình thế thuận lợi, khắc có thể hóa thành rồng chín tầng trời, cả thiên hạ sẽ nằm dưới chân.
Nam Cung Lưu Vân lãnh đạm nhìn Cảnh Đế, ánh mắt chợt lạnh lùng hơn: “Phụ Vương, mặt mũi không phải là đồ được cho, phải tự mình kiếm lấy, người thực sự muốn thiên vị hắn sao?”
Nhìn sang Nam Cung Lưu Vân, ánh mắt của hắn tỏ rõ sư bí hiểm. Trong lòng Cảnh Đế có chút kiêng nể, hắn lạnh lùng nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Nam Cung Lưu Vân nói: “Vẫn là câu ban nãy, nợ tiền trả tiền là lẽ bình thường.”
“Nhưng ngươi cũng hủy hoại bao nhiêu sản nghiệp của hắn rồi? Có đếm cũng đếm không hết...” Cảnh Đế ôm hận.
Đột nhiên một tờ đơn nợ giấy trắng mực đen rành rành được đưa ra trước mặt Cảnh Đế, những địa điểm được liệt kê trong đó rất rõ ràng.
Hắn đang điều tra Thái tử? Hắn phải điều tra rõ mọi việc về Thái tử như vậy để làm gì? Không phải là đang định chiếm lấy vị trí của Thái tử sao?”
Cảnh Đế hoảng hốt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng chứa đựng sự mỉa mai, ánh mắt đó thật khiến người đối diện cảm thấy sợ hãi.
Lúc đó trong lòng Cảnh Đế đột nhiên nhớ ra một câu: “Kim Lân Khởi Thị Trì Trung Vật, Nhất Ngộ Phong Vân Biến Hóa Long.” (1)
Nam Cung Lưu Vân tài giỏi trí dũng song toàn, lúc này rồng phượng đã như ẩn hiện trong người hắn, Tây Lăng nhỏ bé này liệu có làm khó nổi hắn không? Liệu hắn có xem vị trí Thái tử đó là gì không?
Nhưng lời mà Cảnh Đế muốn quở trách hắn đột nhiên nuốt xuống cổ họng.
Nam Cung Lưu Vân nháy mày cười mà như không: “Giá trị tổn thất là bao nhiêu, ở đây đều liệt kê rõ, Phụ Hoàng có ý kiến gì nữa sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh Đế không nhẫn nại được thêm nữa.
Rõ ràng ông ta mới là bậc Đế Vương, tại sao lại cảm thấy giống như đang bị Lão Nhị dắt mũi vậy?
Ông ta hừ một tiếng: “Vẫn phải tính cho rõ ràng.”
Nam Cung Lưu Vân nghiêm mặt nói: “Nếu không phải Thái tử trốn tránh, thì sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay, Phụ Hoàng người nói đúng không?”
Thái tử càng nghe càng thấy không đúng...
Cảnh Đế đành gật đầu: “Ngươi muốn làm thế nào?”
“Nhi thần muốn công bằng.” Nam Cung Lưu Vân ngẩng đầu cười lạnh đáp: “Lúc này tuy rằng Thái tử là đầu sỏ gây tội, nhưng Nhi thần đồng ý chịu một nửa tổn thất với Thái tử, Phụ Hoàng thấy sao?”
Cảnh Đế còn chưa kịp trả lời, Thái tử liền bật dậy: “Ngươi nói ai là kẻ cầm đầu? Ta thấy người đầu xỏ chính là cô ta!”
Thái tử chỉ tay về phía Tô Lạc.
Tô Lạc khẽ cau mày.
Nàng chỉ vì hiếu kỳ muốn xem tướng mạo thật sự của vị hoàng đế thời cổ đại ra sao, nên lúc Nam Cung Lưu Vân hỏi nàng có đồng ý đi cùng không, nàng mới không cần suy nghĩ gì mà đồng ý cùng hắn tới.
Nàng chỉ là người tới xem kịch, không ngờ lại có một vai trong vở kịch này, Thái tử cứ nổi điên như vậy sẽ khiến Nam Cung Lưu Vân phát cáu đó nha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Lạc khoát hai tay trước ngực, liếc nhìn bộ dạng đang tức giận của Thái tử, khóe miệng cong lên như có ý cười.
Bởi chính cái chỉ tay này của Thái tử, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Lạc.
Hoàng Hậu sắc mặt lạnh tanh.
Lúc này Cảnh Đế mới quay ra nhìn Tô Lạc, thần sắc u ám, ánh mắt trở nên nguy hiểm.
Cảnh Đế cau mày: “Từ lúc nào ngự thư phòng của Trẫm lại để cho người tùy tiện ra vào như vậy?”
Tô Lạc lãnh đạm nhìn Cảnh Đế, lạnh lùng cười: “Hoàng Thượng nói đúng, vậy bây giờ thần xin cáo lui.”
Tô Lạc định quay người đi ra, Nam Cung Lưu Vân đã nắm lấy cổ tay mảnh dẻ trắng nõn của nàng, chỉ nhìn thấy hắn cười nói thầm vào tai Tô Lạc, khi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ẩn chứa âm mưu.
Ánh mắt u ám đó như những tia lạnh buốt xuyên vào người đối diện, lạnh lẽo tàn khốc, thực khiến người khác khiếp sợ.
Ngay cả Cảnh Đế cũng bất giác lùi lại một bước.
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân ẩn chứa nụ cười lạnh lùng, những câu nói âm u vang lên: “Phụ Hoàng, Có phải là làm Hoàng Đế rồi thì Lạc nha đầu của Bổn vương có thể tùy ý ra vào ngự thư phòng rồi không?”
***
(1): Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng. Ý nói chỉ cần gặp được tình thế thuận lợi, khắc có thể hóa thành rồng chín tầng trời, cả thiên hạ sẽ nằm dưới chân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro