Chương 621: Nam cung giận dữ (4)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi dám!” Thái Tử tức giận gầm lên một tiếng, nhưng đã không còn cách nào ngăn cản hướng bay của tách trà nữa.
Ngay sau Nam Cung Lưu Vân là Cảnh Đế và Thái Tử.
Sắc mặt của Cảnh Đế lúc này vô cùng phức tạp.
Ông ta hoàn toàn không ngờ được, tên nghịch tử này lại to gan lớn mật đến mức này!
Đó là Hoàng Hậu, là nhất quốc chi mẫu, là mẫu nghi thiên hạ đó!
Trước mặt đám đông, lại dưới con mắt của bao nhiêu người, hắn lại trực tiếp...Đây là đại tội giết mẹ!
Không nói đến sự chấn động không gì sánh nổi trong lòng Cảnh Đế, chỉ nói tới tách trà bị coi là quả bóng sao su mà đánh tới đánh lui kia.
Chỉ thấy tách trà bắn về phía Hoàng Hậu theo một đường thẳng, tốc độ nhanh đến nỗi không có cách nào để ngăn cản và né tránh.
Trong lòng Hoàng Hậu vô cùng kinh hãi!
Bà ta liếc về phía Tô Lạc, linh quang trong lòng chợt lóe lên, nặng nề ngồi phịch xuống đất.
Mặc dù động tác của hai người giống nhau, nhưng điểm khác biệt bên trong vẫn rất lớn.
Tô Lạc đã là võ giả đỉnh cao cấp bốn, cơ thể dẻo dai, đạt tới trình độ kinh người, giả bộ ngã thì có gì là khó?
Nhưng Hoàng Hậu không như vậy!
Mặc dù trước đây Hoàng Hậu có thiên phú không tệ, nhưng những năm này sống an nhàn sung sướng trong hoàng cung rồi lại bận rộn cung đấu, lấy đâu ra thời gian mà tu luyện?
Hơn nữa, tách trà ném về phía bà ta, lại xuất phát từ tay của Nam Cung Lưu Vân đang nổi cơn thịnh nộ!
Chỉ thấy Hoàng Hậu ngã xuống đất với một động tác có độ khó cao, khó khăn lắm mới tránh được tách trà đầy sát khí kia.
Nhưng tách trà lại như một cơn gió lướt qua đầu bà ta.
“Ôi chao!” Hoàng hậu nặng nề ngồi xuống đất, lớn tiếng kêu đau.
Tách trà này quẹt qua búi tóc của Hoàng Hậu, ngay tức khắc khiến cho búi tóc đẹp đẽ của bà ta trở nên lộn xộn, trâm phượng trâm vàng rào rào rơi xuống đất, Hoàng Hậu tóc tai bù xù thoạt nhìn trông chẳng ra làm sao.
Thái Tử vội vàng xông tới, quỳ rạp xuống đất đỡ Hoàng Hậu, vội vã hỏi: “Mẫu hậu, người có sao không? Người có bị làm sao không thế?”
Hoàng Hậu chưa hoàn hồn mở to đôi mắt mơ màng, lòng còn sợ hãi mà vuốt ngực… Đáng sợ quá! Thật sự đáng sợ quá!
Thái Tử thấy Hoàng Hậu bình yên vô sự, lúc này mới quay đầu lại, mặt mũi dữ tợn chỉ vào Nam Cung Lưu Vân, tức giận gầm lên: “Ngươi dám sát hại mẫu hậu! Nam Cung Lưu Vân, đừng tưởng rằng ngươi có võ công cao cường là giỏi giang lắm! Ngươi sát hại mẫu hậu thì sẽ bị trời phạt!”
“Phụ hoàng, Nam Cung Lưu Vân có ý đồ muốn sát hại mẫu hậu, vẫn mong phụ hoàng làm chủ!”
Thái Tử phẫn nộ lên án, khiến Cảnh Đế bừng tỉnh khỏi sự chấn động.
Lúc này, ánh mắt Cảnh Đế nhìn Nam Cung Lưu Vân rất phức tạp.
Mãi đến vừa rồi khi Nam Cung Lưu không do dự mà ra tay với Hoàng Hậu, ông ta mới chợt giác ngộ, lão Nhị này đã không còn là đứa trẻ năm đó cầu xin ông ta bảo vệ mình nữa. Nam Cung Lưu Vân của hiện tại đã không còn nằm trong tay ông ta nữa rồi.
“Phụ hoàng! Phụ hoàng!” Thái Tử điện hạ lớn tiếng gọi Cảnh Đế.
Cảnh Đế khoát khoát tay với hắn, ánh mắt lại không hề chớp mà nhìn chằm chằm về phía Nam Cung Lưu Vân: “Ta cho ngươi cơ hội để giải thích.”
“Giải thích?” Nam Cung Lưu Vân nở một nụ cười, nụ cười kiêu căng khó thuần, mang theo một nét bất cần đời: “Phụ hoàng muốn nhi thần giải thích cái gì?”
“Vừa rồi ngươi định sát hại Hoàng Hậu, còn dám phủ nhận?” Cảnh Đế thở hồng hộc quát lên với hắn.
Bản thân bảo vệ hắn, cho hắn cơ hội giải thích, hắn lại hỏi vặn lại mình?
Nam Cung Lưu Vân thật sự quá to gan rồi! Muốn làm gì thì làm rồi! Đó chính là Hoàng Hậu đấy! Chẳng lẽ đến sự hiếu thảo cơ bản nhất hắn cũng không biết hay sao? Cảnh Đế càng nghĩ càng phẫn nộ!
“Hoàng Hậu kia tùy tiện sát hại tiểu Vương phi của bổn vương thì là tội gì chứ?” Khóe miệng của Nam Cung Lưu Vân nhếch lên thành một nụ cười, nhưng trong mắt lại lạnh như băng, không hề có sự ấm áp.
U ám, quỷ dị lại lạnh lùng khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
Ngay sau Nam Cung Lưu Vân là Cảnh Đế và Thái Tử.
Sắc mặt của Cảnh Đế lúc này vô cùng phức tạp.
Ông ta hoàn toàn không ngờ được, tên nghịch tử này lại to gan lớn mật đến mức này!
Đó là Hoàng Hậu, là nhất quốc chi mẫu, là mẫu nghi thiên hạ đó!
Trước mặt đám đông, lại dưới con mắt của bao nhiêu người, hắn lại trực tiếp...Đây là đại tội giết mẹ!
Không nói đến sự chấn động không gì sánh nổi trong lòng Cảnh Đế, chỉ nói tới tách trà bị coi là quả bóng sao su mà đánh tới đánh lui kia.
Chỉ thấy tách trà bắn về phía Hoàng Hậu theo một đường thẳng, tốc độ nhanh đến nỗi không có cách nào để ngăn cản và né tránh.
Trong lòng Hoàng Hậu vô cùng kinh hãi!
Bà ta liếc về phía Tô Lạc, linh quang trong lòng chợt lóe lên, nặng nề ngồi phịch xuống đất.
Mặc dù động tác của hai người giống nhau, nhưng điểm khác biệt bên trong vẫn rất lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Lạc đã là võ giả đỉnh cao cấp bốn, cơ thể dẻo dai, đạt tới trình độ kinh người, giả bộ ngã thì có gì là khó?
Nhưng Hoàng Hậu không như vậy!
Mặc dù trước đây Hoàng Hậu có thiên phú không tệ, nhưng những năm này sống an nhàn sung sướng trong hoàng cung rồi lại bận rộn cung đấu, lấy đâu ra thời gian mà tu luyện?
Hơn nữa, tách trà ném về phía bà ta, lại xuất phát từ tay của Nam Cung Lưu Vân đang nổi cơn thịnh nộ!
Chỉ thấy Hoàng Hậu ngã xuống đất với một động tác có độ khó cao, khó khăn lắm mới tránh được tách trà đầy sát khí kia.
Nhưng tách trà lại như một cơn gió lướt qua đầu bà ta.
“Ôi chao!” Hoàng hậu nặng nề ngồi xuống đất, lớn tiếng kêu đau.
Tách trà này quẹt qua búi tóc của Hoàng Hậu, ngay tức khắc khiến cho búi tóc đẹp đẽ của bà ta trở nên lộn xộn, trâm phượng trâm vàng rào rào rơi xuống đất, Hoàng Hậu tóc tai bù xù thoạt nhìn trông chẳng ra làm sao.
Thái Tử vội vàng xông tới, quỳ rạp xuống đất đỡ Hoàng Hậu, vội vã hỏi: “Mẫu hậu, người có sao không? Người có bị làm sao không thế?”
Hoàng Hậu chưa hoàn hồn mở to đôi mắt mơ màng, lòng còn sợ hãi mà vuốt ngực… Đáng sợ quá! Thật sự đáng sợ quá!
Thái Tử thấy Hoàng Hậu bình yên vô sự, lúc này mới quay đầu lại, mặt mũi dữ tợn chỉ vào Nam Cung Lưu Vân, tức giận gầm lên: “Ngươi dám sát hại mẫu hậu! Nam Cung Lưu Vân, đừng tưởng rằng ngươi có võ công cao cường là giỏi giang lắm! Ngươi sát hại mẫu hậu thì sẽ bị trời phạt!”
“Phụ hoàng, Nam Cung Lưu Vân có ý đồ muốn sát hại mẫu hậu, vẫn mong phụ hoàng làm chủ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái Tử phẫn nộ lên án, khiến Cảnh Đế bừng tỉnh khỏi sự chấn động.
Lúc này, ánh mắt Cảnh Đế nhìn Nam Cung Lưu Vân rất phức tạp.
Mãi đến vừa rồi khi Nam Cung Lưu không do dự mà ra tay với Hoàng Hậu, ông ta mới chợt giác ngộ, lão Nhị này đã không còn là đứa trẻ năm đó cầu xin ông ta bảo vệ mình nữa. Nam Cung Lưu Vân của hiện tại đã không còn nằm trong tay ông ta nữa rồi.
“Phụ hoàng! Phụ hoàng!” Thái Tử điện hạ lớn tiếng gọi Cảnh Đế.
Cảnh Đế khoát khoát tay với hắn, ánh mắt lại không hề chớp mà nhìn chằm chằm về phía Nam Cung Lưu Vân: “Ta cho ngươi cơ hội để giải thích.”
“Giải thích?” Nam Cung Lưu Vân nở một nụ cười, nụ cười kiêu căng khó thuần, mang theo một nét bất cần đời: “Phụ hoàng muốn nhi thần giải thích cái gì?”
“Vừa rồi ngươi định sát hại Hoàng Hậu, còn dám phủ nhận?” Cảnh Đế thở hồng hộc quát lên với hắn.
Bản thân bảo vệ hắn, cho hắn cơ hội giải thích, hắn lại hỏi vặn lại mình?
Nam Cung Lưu Vân thật sự quá to gan rồi! Muốn làm gì thì làm rồi! Đó chính là Hoàng Hậu đấy! Chẳng lẽ đến sự hiếu thảo cơ bản nhất hắn cũng không biết hay sao? Cảnh Đế càng nghĩ càng phẫn nộ!
“Hoàng Hậu kia tùy tiện sát hại tiểu Vương phi của bổn vương thì là tội gì chứ?” Khóe miệng của Nam Cung Lưu Vân nhếch lên thành một nụ cười, nhưng trong mắt lại lạnh như băng, không hề có sự ấm áp.
U ám, quỷ dị lại lạnh lùng khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro