Chương 629: Tàng Bảo Các (3)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
Mà ký ức truyền thừa của nó đã nói cho nó biết, để tay dán lên tường là được rồi mà… Sao lại không được chứ? Vấn đề nằm ở đâu vậy? Tiểu Thần Long tự vỗ đầu mình, thế nào cũng nghĩ không ra.
Tô Lạc cau trán lại, vẻ mặt nghiêm túc, trầm tư suy nghĩ.
Nàng bắt đầu nghĩ lại tất cả các hồi ức ở bên trong nội các, cố gắng tìm ra điểm kỳ lạ.
Lúc đầu, nàng đứng trước một vòng tròn sáng trong suốt, được truyền tống vào nội các.
Ơ, vòng tròn sáng trong suốt, Truyền Tống Trận!
Đột nhiên, trong đầu Tô Lạc lóe lên một tia sáng, đôi mắt cũng chợt sáng lên.
Sao nàng lại có thể quên mất được nhỉ?
Lão tổ lập ra Nam Cung gia tộc năm đó, là một pháp sư không gian hiếm có của đại lục.
Bức tường này, vị pháp sư không gian trong truyền thuyết kia, chắc chắn sẽ không dễ dàng để người khác tìm được, hoặc là… bên trong dung nhập với Không Gian Chi Lực?
Tô Lạc cảm thấy đầu óc mình đã được mở rộng.
Thế nhưng, cho dù có được hay không, thử một lần là biết.
Tô Lạc suy nghĩ một chút, rồi sải bước lớn đi đến trước bức tường, để lòng bàn tay áp sát lên bức tường, sau đó vận khởi Không Gian Chi Lực.
Lúc đầu, bức tường vẫn yên lặng như cũ.
Thế nhưng, sau một thời gian, linh lực ngày càng nhiều, Không Gian Chi Lực ngày càng đầy, cuối cùng bỗng nhiên truyền ra một âm thanh “vù”.
Thành công rồi!
Trong mắt Tô Lạc lóe lên vẻ mừng rỡ.
Bỗng nhiên, toàn thân Tô Lạc xuất hiện một ánh sáng màu trắng, đúng vào giây phút quan trọng này, Tiểu Thần Long nhảy lên, hai bàn tay nhỏ ôm lấy chân Tô Lạc.
Đúng lúc nó ôm lấy nàng, bóng dáng Tô Lạc trong nháy mắt biến mất khỏi gian phòng.
Tô Lạc chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lúc mở mắt ra, cảnh tượng xung quanh đã có sự thay đổi lớn.
Nơi này chính là phía sau bức tường?
Tô Lạc vốn tưởng rằng sẽ gặp phải nguy hiểm, Nàng đã chuẩn bị sẵn tư thế, nhưng phía trước mặt trống rỗng, không có gì hết.
Thu lại tư thế, Tô Lạc bắt đầu quan sát nơi đã bị lưu truyền sai thông tin này.
Đó là một huyệt động.
So với gian phòng ở phía ngoài, trong này rõ ràng lớn hơn nhiều.
Bốn phía trống không, không có giá kệ, càng không nhìn thấy linh bảo nào hết.
Thật ra Tô Lạc không biết. Đây là Tàng Bảo Nội Thất, là nơi tập trung tinh hoa bảo bối vô số năm của đế quốc.
Cảnh Đế căn bản không ngờ tới việc Tô Lạc có thể bước vào Tàng Bảo Các Nội Thất. Bởi vì nơi này vô cùng bí mật, bởi vì đến cả bản thân Cảnh Đế cũng mới chỉ nghe nói có một Bảo Tàng Thất trong truyền thuyết như vậy, chứ không thể vào được. Bởi vì, hắn không có Không Gian Chi Lực.
Đúng lúc Tô Lạc đang ngớ người ra, phía trước truyền tới âm thanh “ngao ngao” của Tiểu Thần Long.
Tô Lạc vừa nhìn thấy liền lập tức trở nên vui mừng.
Không biết Tiểu Thần Long đã chạm phải cơ quan gì, giữa không trung trong huyệt động này xuất hiện từng đám mây nhỏ, mà thứ đám mây nhỏ này đang bao quanh chính là linh bảo mà người đời tha thiết mơ ước.
Lúc này, Tiểu Thần Long đã bay nhào tới, nằm lên một đám mây nhỏ, hướng về phía đồ vật bên trong mà kêu “ngao ngao”.
Tô Lạc dùng lực dưới chân, mượn lực nhảy lên. Sau khi nhìn thấy rõ ràng đồ vật ở bên trong, đến chính nàng cũng không ngừng cảm thán.
Đây là một chiếc dao găm.
Xuyên thấu qua đám mây trong suốt, Tô Lạc có thể nhìn thấy ở tay cầm của dao găm có khắc hai chữ: Nghiên Hoa.
Nghiên Hoa? Cái tên này… Tô Lạc cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng mãi vẫn không nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng không thể chờ đợi được của Tiểu Thần Long, Tô Lạc liền biết chiếc dao găm này là báu vật.
Chiếc dao găm trước kia của Tô Lạc lúc ở cô đảo hoang sơn đã bị hủy do giết Lý Ngạo Sơn. Hiện giờ nàng chỉ sử dụng con dao găm thông thường.
Tô Lạc cau trán lại, vẻ mặt nghiêm túc, trầm tư suy nghĩ.
Nàng bắt đầu nghĩ lại tất cả các hồi ức ở bên trong nội các, cố gắng tìm ra điểm kỳ lạ.
Lúc đầu, nàng đứng trước một vòng tròn sáng trong suốt, được truyền tống vào nội các.
Ơ, vòng tròn sáng trong suốt, Truyền Tống Trận!
Đột nhiên, trong đầu Tô Lạc lóe lên một tia sáng, đôi mắt cũng chợt sáng lên.
Sao nàng lại có thể quên mất được nhỉ?
Lão tổ lập ra Nam Cung gia tộc năm đó, là một pháp sư không gian hiếm có của đại lục.
Bức tường này, vị pháp sư không gian trong truyền thuyết kia, chắc chắn sẽ không dễ dàng để người khác tìm được, hoặc là… bên trong dung nhập với Không Gian Chi Lực?
Tô Lạc cảm thấy đầu óc mình đã được mở rộng.
Thế nhưng, cho dù có được hay không, thử một lần là biết.
Tô Lạc suy nghĩ một chút, rồi sải bước lớn đi đến trước bức tường, để lòng bàn tay áp sát lên bức tường, sau đó vận khởi Không Gian Chi Lực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đầu, bức tường vẫn yên lặng như cũ.
Thế nhưng, sau một thời gian, linh lực ngày càng nhiều, Không Gian Chi Lực ngày càng đầy, cuối cùng bỗng nhiên truyền ra một âm thanh “vù”.
Thành công rồi!
Trong mắt Tô Lạc lóe lên vẻ mừng rỡ.
Bỗng nhiên, toàn thân Tô Lạc xuất hiện một ánh sáng màu trắng, đúng vào giây phút quan trọng này, Tiểu Thần Long nhảy lên, hai bàn tay nhỏ ôm lấy chân Tô Lạc.
Đúng lúc nó ôm lấy nàng, bóng dáng Tô Lạc trong nháy mắt biến mất khỏi gian phòng.
Tô Lạc chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lúc mở mắt ra, cảnh tượng xung quanh đã có sự thay đổi lớn.
Nơi này chính là phía sau bức tường?
Tô Lạc vốn tưởng rằng sẽ gặp phải nguy hiểm, Nàng đã chuẩn bị sẵn tư thế, nhưng phía trước mặt trống rỗng, không có gì hết.
Thu lại tư thế, Tô Lạc bắt đầu quan sát nơi đã bị lưu truyền sai thông tin này.
Đó là một huyệt động.
So với gian phòng ở phía ngoài, trong này rõ ràng lớn hơn nhiều.
Bốn phía trống không, không có giá kệ, càng không nhìn thấy linh bảo nào hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra Tô Lạc không biết. Đây là Tàng Bảo Nội Thất, là nơi tập trung tinh hoa bảo bối vô số năm của đế quốc.
Cảnh Đế căn bản không ngờ tới việc Tô Lạc có thể bước vào Tàng Bảo Các Nội Thất. Bởi vì nơi này vô cùng bí mật, bởi vì đến cả bản thân Cảnh Đế cũng mới chỉ nghe nói có một Bảo Tàng Thất trong truyền thuyết như vậy, chứ không thể vào được. Bởi vì, hắn không có Không Gian Chi Lực.
Đúng lúc Tô Lạc đang ngớ người ra, phía trước truyền tới âm thanh “ngao ngao” của Tiểu Thần Long.
Tô Lạc vừa nhìn thấy liền lập tức trở nên vui mừng.
Không biết Tiểu Thần Long đã chạm phải cơ quan gì, giữa không trung trong huyệt động này xuất hiện từng đám mây nhỏ, mà thứ đám mây nhỏ này đang bao quanh chính là linh bảo mà người đời tha thiết mơ ước.
Lúc này, Tiểu Thần Long đã bay nhào tới, nằm lên một đám mây nhỏ, hướng về phía đồ vật bên trong mà kêu “ngao ngao”.
Tô Lạc dùng lực dưới chân, mượn lực nhảy lên. Sau khi nhìn thấy rõ ràng đồ vật ở bên trong, đến chính nàng cũng không ngừng cảm thán.
Đây là một chiếc dao găm.
Xuyên thấu qua đám mây trong suốt, Tô Lạc có thể nhìn thấy ở tay cầm của dao găm có khắc hai chữ: Nghiên Hoa.
Nghiên Hoa? Cái tên này… Tô Lạc cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng mãi vẫn không nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng không thể chờ đợi được của Tiểu Thần Long, Tô Lạc liền biết chiếc dao găm này là báu vật.
Chiếc dao găm trước kia của Tô Lạc lúc ở cô đảo hoang sơn đã bị hủy do giết Lý Ngạo Sơn. Hiện giờ nàng chỉ sử dụng con dao găm thông thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro