Chương 846: Trong lúc sống chết (2)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
Nửa ngọn núi còn lại cũng bị nổ mạnh!
Lúc này, bỗng nhiên ngọn núi đã bị phá hủy đó phát ra một luồng ánh sáng lộng lẫu bắn về phía không trung!
Cột sáng lấp lánh như ánh sáng của thần linh, nổ bắn lên không trung, nối liền trời đất.
Lúc sau, cột sáng đó lại đột nhiên phát nổ!
Các luồng ánh sáng khác nhau bắn ra bên ngoài như pháo hoa, linh lực vô tận bắn ra bốn phương tám hướng.
Vị trí trung tâm nhất của cột sáng lại yên tĩnh như mắt bão, bình tĩnh đến mức ngay cả một cơn gió nhẹ cũng không có.
Nhưng những khu vực bên ngoài lại phải gách chịu lực lượng của cột sáng, sóng khí bay ngập trời, vô số dãy núi trong nháy mắt bị tiêu diệt!
Vô số chim bay cá nhảy trong nháy mắt hóa thành tro cốt!
Vô số cổ thụ ngàn năm bị thiêu đốt hầu như không còn!
Nơi duy nhất còn bình lặng chính là ngọn núi đã bị hủy diệt mà nhóm người Tô Lạc đang đứng.
Không trung ở nơi xa hiện lên màu vàng xám, mênh mông vô bờ, nhuộm vàng cả bóng người mờ mịt mông lung.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quả thực quá thần kỳ.
Tô Lạc ngơ ngác mà nhìn cảnh tượng trước mắt…
Lúc này, Lạc Hạo Thần cũng chậm rãi bò dậy.
Hắn tìm nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được Lạc Điệp Y, một tay xách nàng từ trong đống tro tàn ra.
“Ca ca…” Lạc Điệp Y mặt xám mày tro, gian nan mà mở ra hai mắt, vừa nhấc đôi mắt đã nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Lạc Hạo Thần.
Lạc Hạo Thần phủi đi tro bụi trên người nàng, tro bụi bám vào trên mặt Lạc Điệp Y, biến nàng thành một con mèo hoa.
Tử Nghiên đi đến bên người Tô Lạc, khóe miệng rút rút: “Vậy con Kim Cương Vượn Vương kia cứ như vậy mà chết?”
“Có lẽ.” Tô Lạc vẫn luôn nhìn về nơi đang phát ra cột sáng, trong mắt tràn đầy cao thâm khó đoán.
Tử Nghiên không phải không có tiếc nuối mà nói: “Đây chính là một con ma thú đỉnh cấp chín, ít nhất cũng có thể đào ra tinh thạch cấp xanh dương, đáng tiếc, lại để cho tiểu tư Lạc gia kia kiếm hời.
“Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?” Tô Lạc hơi hơi nhíu mày: “Vừa rồi Lạc Hạo Thần liên tục dùng hai viên Linh Đạn Cầu.”
Tử Nghiên xưa nay thông minh, vừa nói đã hiểu: “Đúng vậy, nếu ngay từ đầu hắn đã có Linh Đạn Cầu, không có khả năng lúc trước đã bị đuổi giết chạt vật như vậy.”
“Nếu chỉ có một viên, còn có thể giải thích là để bảo toàn thực lực, nhưng hai viên thì…” Tô Lạc lẩm bẩm tự nói.
Lạc Hạo Thần lấy viên Linh Đạn Cầu thứ hai ở đâu ra?
Đúng lúc này, một con ma thú dữ tợn bò ra từ bên trong ngọn lửa đang thiêu đốt dữ dội.
“Trời! Trời ạ!” Tử Nghiên kinh ngạc vạn phần mà chỉ vào thứ đang mấp máy bò ra, thiếu chút nữa đã tự sặc nước miếng của chính mình.
Đôi mắt của Tô Lạc cũng ở trong nháy mắt co lại.
“Kim Cương Vượn Vương!” Lạc Hạo Thần kinh hô một tiếng, thân mình không tự chủ được mà lùi lại.
Cái con toàn thân đen nhánh kia, thân thể cơ hồ bị đánh nát chỉ còn một phần ba, giống như một tòa tháp sắt lẳng lặng mà đứng, không phải Kim Cương Vượn Vương thì là ai?
Tô Lạc gian nan mà nuốt nước miếng.
Lúc này Kim Cương Vượn Vương tuy rằng đã tàn nửa người nhưng thực hiển nhiên còn mạnh hơn cả ban nãy!
Hung tính của ma thú, dưới sự khiêu khích của Lạc Hạo Thần, rốt cuộc đã hoàn toàn kích phát rồi!
“Bang! Bang! Bang!”
Kim Cương Vượn Vương phẫn nộ, rít gào, gào rống!
Từng bước, từng bước đi đến trước mặt Lạc Hạo Thần!
May mắn kẻ mà đối phương tìm chính là Lạc Hạo Thần.
Tô Lạc và Tử Nghiên vừa thấy tình hình không tốt, xoay người đã muốn chạy.
Nhưng mà các nàng lại vô cùng bi kịch phát hiện…
Một mảnh trời đất này tựa hồ bị thứ gì khóa lại, nàng thế nhưng hoàn toàn không thể chạy ra được.
“Lĩnh vực!” Tử Nghiên lộ vẻ tức giận: “Đáng chết Lạc Hạo Thần, đập Kim Cương Vượn Vương lên cấp mười, hiện tại nó đã có thể khống chế lĩnh vực của một vùng, chúng ta hoàn toàn xong đời rồi!”
Tô Lạc cũng đổi sắc mặt.
Trốn không thoát, chẳng lẽ ngoan ngoãn chờ đối phương đến giết sao?
Lúc này, bỗng nhiên ngọn núi đã bị phá hủy đó phát ra một luồng ánh sáng lộng lẫu bắn về phía không trung!
Cột sáng lấp lánh như ánh sáng của thần linh, nổ bắn lên không trung, nối liền trời đất.
Lúc sau, cột sáng đó lại đột nhiên phát nổ!
Các luồng ánh sáng khác nhau bắn ra bên ngoài như pháo hoa, linh lực vô tận bắn ra bốn phương tám hướng.
Vị trí trung tâm nhất của cột sáng lại yên tĩnh như mắt bão, bình tĩnh đến mức ngay cả một cơn gió nhẹ cũng không có.
Nhưng những khu vực bên ngoài lại phải gách chịu lực lượng của cột sáng, sóng khí bay ngập trời, vô số dãy núi trong nháy mắt bị tiêu diệt!
Vô số chim bay cá nhảy trong nháy mắt hóa thành tro cốt!
Vô số cổ thụ ngàn năm bị thiêu đốt hầu như không còn!
Nơi duy nhất còn bình lặng chính là ngọn núi đã bị hủy diệt mà nhóm người Tô Lạc đang đứng.
Không trung ở nơi xa hiện lên màu vàng xám, mênh mông vô bờ, nhuộm vàng cả bóng người mờ mịt mông lung.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quả thực quá thần kỳ.
Tô Lạc ngơ ngác mà nhìn cảnh tượng trước mắt…
Lúc này, Lạc Hạo Thần cũng chậm rãi bò dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn tìm nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được Lạc Điệp Y, một tay xách nàng từ trong đống tro tàn ra.
“Ca ca…” Lạc Điệp Y mặt xám mày tro, gian nan mà mở ra hai mắt, vừa nhấc đôi mắt đã nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Lạc Hạo Thần.
Lạc Hạo Thần phủi đi tro bụi trên người nàng, tro bụi bám vào trên mặt Lạc Điệp Y, biến nàng thành một con mèo hoa.
Tử Nghiên đi đến bên người Tô Lạc, khóe miệng rút rút: “Vậy con Kim Cương Vượn Vương kia cứ như vậy mà chết?”
“Có lẽ.” Tô Lạc vẫn luôn nhìn về nơi đang phát ra cột sáng, trong mắt tràn đầy cao thâm khó đoán.
Tử Nghiên không phải không có tiếc nuối mà nói: “Đây chính là một con ma thú đỉnh cấp chín, ít nhất cũng có thể đào ra tinh thạch cấp xanh dương, đáng tiếc, lại để cho tiểu tư Lạc gia kia kiếm hời.
“Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?” Tô Lạc hơi hơi nhíu mày: “Vừa rồi Lạc Hạo Thần liên tục dùng hai viên Linh Đạn Cầu.”
Tử Nghiên xưa nay thông minh, vừa nói đã hiểu: “Đúng vậy, nếu ngay từ đầu hắn đã có Linh Đạn Cầu, không có khả năng lúc trước đã bị đuổi giết chạt vật như vậy.”
“Nếu chỉ có một viên, còn có thể giải thích là để bảo toàn thực lực, nhưng hai viên thì…” Tô Lạc lẩm bẩm tự nói.
Lạc Hạo Thần lấy viên Linh Đạn Cầu thứ hai ở đâu ra?
Đúng lúc này, một con ma thú dữ tợn bò ra từ bên trong ngọn lửa đang thiêu đốt dữ dội.
“Trời! Trời ạ!” Tử Nghiên kinh ngạc vạn phần mà chỉ vào thứ đang mấp máy bò ra, thiếu chút nữa đã tự sặc nước miếng của chính mình.
Đôi mắt của Tô Lạc cũng ở trong nháy mắt co lại.
“Kim Cương Vượn Vương!” Lạc Hạo Thần kinh hô một tiếng, thân mình không tự chủ được mà lùi lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái con toàn thân đen nhánh kia, thân thể cơ hồ bị đánh nát chỉ còn một phần ba, giống như một tòa tháp sắt lẳng lặng mà đứng, không phải Kim Cương Vượn Vương thì là ai?
Tô Lạc gian nan mà nuốt nước miếng.
Lúc này Kim Cương Vượn Vương tuy rằng đã tàn nửa người nhưng thực hiển nhiên còn mạnh hơn cả ban nãy!
Hung tính của ma thú, dưới sự khiêu khích của Lạc Hạo Thần, rốt cuộc đã hoàn toàn kích phát rồi!
“Bang! Bang! Bang!”
Kim Cương Vượn Vương phẫn nộ, rít gào, gào rống!
Từng bước, từng bước đi đến trước mặt Lạc Hạo Thần!
May mắn kẻ mà đối phương tìm chính là Lạc Hạo Thần.
Tô Lạc và Tử Nghiên vừa thấy tình hình không tốt, xoay người đã muốn chạy.
Nhưng mà các nàng lại vô cùng bi kịch phát hiện…
Một mảnh trời đất này tựa hồ bị thứ gì khóa lại, nàng thế nhưng hoàn toàn không thể chạy ra được.
“Lĩnh vực!” Tử Nghiên lộ vẻ tức giận: “Đáng chết Lạc Hạo Thần, đập Kim Cương Vượn Vương lên cấp mười, hiện tại nó đã có thể khống chế lĩnh vực của một vùng, chúng ta hoàn toàn xong đời rồi!”
Tô Lạc cũng đổi sắc mặt.
Trốn không thoát, chẳng lẽ ngoan ngoãn chờ đối phương đến giết sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro