Chương 999: Dung vân giận dữ (1)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
Nếu Tô Lạc biết được lật đổ tháp Tuyệt Phong có thể triệu hồi được Dung Vân đại sư, lúc trước khi bị lão vu bà Yên Hà đuổi giết, nàng đã không cần phải vất vả bỏ chạy như vậy. Chỉ cần dẫn lão vu bà đó tới tháp Tuyệt Phong cho bà ta lật đổ nó thì tốt rồi.
Đáng tiếc Tô Lạc cũng không biết.
Nam Cung Lưu Vân còn tưởng là hắn làm cho Tô Lạc đang hôn mê cũng trở nên tức giận, vậy nên ngay lúc trở lại bên cạnh Tô Lạc, hắn liền kể rõ ràng từng chi tiết cho Tô Lạc nghe như là nàng tức giận thật sự.
Hắn còn kể chi tiết cả việc đánh vào chỗ nào cho sụp.
Dù là vậy thì hai mắt Tô Lạc vẫn nhắm nghiền, hoàn toàn không có dấu hiệu thức tỉnh.
Nam Cung Lưu Vân quyết không rời xa Tô Lạc dù chỉ là một tấc, tự tay hết lòng chăm sóc nàng.
Đã nhiều ngày qua, hắn liên tục không ngừng truyền linh lực cho Tô Lạc, vừa rồi lại còn lật đổ tháp Tuyệt Phong, vậy nên lúc này sắc mặt hắn đã có chút tái nhợt.
Tử Nhiên bưng một cái khay tiến vào.
Hắn nhìn Nam Cung Lưu Vân sắc mặt tái nhợt, nhíu nhíu mày: “Đây quả thật không phải kế sách lâu dài đâu.”
Nam Cung Lưu Vân mắt điếc tai ngơ, mắt nhìn thẳng, ánh mắt dịu dàng nhìn ngắm bảo bối của hắn.
Tử Nhiên đưa cái ly cho Nam Cung Lưu Vân: “Đây là Thiên Linh Thủy Tiểu sư muội để lại trước khi đi, nàng từng nói qua, Thiên Linh Thủy cao cấp tuy rằng không thể làm người chết đi sống lại, làm thân thể toàn vẹn trở lại, nhưng tác dụng vẫn không tồi.”
Nam Cung Lưu Vân tiếp nhận.
Nhìn qua một cái, hắn liền nhận ra, đây xác thật là Thiên Linh Thủy của Tô Lạc.
Trong không gian, Tô Lạc nghe được đoạn đối thoại của hai người, đôi mắt tức khắc sáng ngời.
Thiên Linh Thủy, nhanh, mau cho nàng uống Thiên Linh Thủy ngay đi, đây chính là thuốc trị bá bệnh!
Chỉ tiếc là hiện tại nàng đang ở trong trạng thái linh hồn, hoàn toàn không khống chế được thân thể, nói cách khác, dù muốn Thiên Linh Thủy cũng không thể có được.
Nam Cung Lưu Vân bế Tô Lạc lên, đút cho nàng uống từng ngụm Thiên Linh Thủy.
Thấy Tô Lạc chịu chấp nhận uống, Nam Cung Lưu Vân liếc mắt nhìn Tử Nhiên một cái.
Đôi tay Tử Nhiên bó lại, thật thà nói: “Lúc trước Tiểu sư muội để lại hai bình, trừ ly này ra, còn lại đều dùng để… Luyện dược.”
Ngay lúc Nam Cung Lưu Vân chuẩn bị phát hỏa, từ bên ngoài truyền đến áp lực vô cùng mạnh mẽ.
“Sư phụ!”
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, thần sắc Tử Nhiên đột nhiên sáng ngời, hắn bước nhanh ra bên ngoài nghênh đón.
Hắn còn chưa đi được vài bước, Dung Vân đại sư đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Yên Hà tới sao?” Dung Vân đại sư nhìn tháp Tuyệt Phong ầm ầm đổ sập, lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt thay đổi liên tục.
Tử Nhiên lắc đầu: “Sư phụ, Tiểu sư muội đã trở lại.”
“Tô Lạc?” Dung Vân đại sư phất tay áo tiến vào bên trong: “Sao ngươi không chịu nói sớm một chút.”
Dung Vân đại sư bỗng nhiên có một loại dự cảm thật không tốt.
Con người luôn luôn bình tĩnh này, giờ phút này bỗng nhiên xuất hiện sự hoảng loạn trong lòng.
Tử Nhiên bước nhanh theo đuổi kịp Dung Vân đại sư, vừa đi một bên vừa giải thích: “Tiểu sư muội là bị người khác ôm trở về, nàng bị trọng thương rất nặng, hơn nữa mặt nàng…”
Tử Nhiên nhớ tới chuyện này liền cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Nhưng Dung Vân đại sư lại vô cùng quan tâm tới nửa câu sau chưa được nói ra.
Ông ta đang bước đi bỗng nhiên dừng lại, trừng ánh mắt lạnh băng nhìn Tử Nhiên: “Mặt nàng, bị làm sao?”
Dung Vân đại sư luôn luôn ôn hòa, chưa bao giờ lạnh lùng sắc bén quá như thế.
Tử Nhiên giật mình lên tiếng nói tiếp: “Mặt Tiểu sư muội, trở nên… Rất xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp…”
Dung Vân đại sư nghe vậy liền giật mình.
Chẳng lẽ Di Hình Đổi Nhan thất bại?
Dung Vân đại sư nắm chặt tay, bước nhanh vào bên trong.
Dung Vân đại sư vừa tiến đến, liền thấy Nam Cung Lưu Vân đang tự truyền linh lực cho Tô Lạc.
Ánh mắt Dung Vân đại sư chú ý tới gương mặt của Tô Lạc đầu tiên.
Khuôn mặt này… Dung Vân đại sư dường như kiềm chế không được, không đứng vững được nữa.
Đáng tiếc Tô Lạc cũng không biết.
Nam Cung Lưu Vân còn tưởng là hắn làm cho Tô Lạc đang hôn mê cũng trở nên tức giận, vậy nên ngay lúc trở lại bên cạnh Tô Lạc, hắn liền kể rõ ràng từng chi tiết cho Tô Lạc nghe như là nàng tức giận thật sự.
Hắn còn kể chi tiết cả việc đánh vào chỗ nào cho sụp.
Dù là vậy thì hai mắt Tô Lạc vẫn nhắm nghiền, hoàn toàn không có dấu hiệu thức tỉnh.
Nam Cung Lưu Vân quyết không rời xa Tô Lạc dù chỉ là một tấc, tự tay hết lòng chăm sóc nàng.
Đã nhiều ngày qua, hắn liên tục không ngừng truyền linh lực cho Tô Lạc, vừa rồi lại còn lật đổ tháp Tuyệt Phong, vậy nên lúc này sắc mặt hắn đã có chút tái nhợt.
Tử Nhiên bưng một cái khay tiến vào.
Hắn nhìn Nam Cung Lưu Vân sắc mặt tái nhợt, nhíu nhíu mày: “Đây quả thật không phải kế sách lâu dài đâu.”
Nam Cung Lưu Vân mắt điếc tai ngơ, mắt nhìn thẳng, ánh mắt dịu dàng nhìn ngắm bảo bối của hắn.
Tử Nhiên đưa cái ly cho Nam Cung Lưu Vân: “Đây là Thiên Linh Thủy Tiểu sư muội để lại trước khi đi, nàng từng nói qua, Thiên Linh Thủy cao cấp tuy rằng không thể làm người chết đi sống lại, làm thân thể toàn vẹn trở lại, nhưng tác dụng vẫn không tồi.”
Nam Cung Lưu Vân tiếp nhận.
Nhìn qua một cái, hắn liền nhận ra, đây xác thật là Thiên Linh Thủy của Tô Lạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong không gian, Tô Lạc nghe được đoạn đối thoại của hai người, đôi mắt tức khắc sáng ngời.
Thiên Linh Thủy, nhanh, mau cho nàng uống Thiên Linh Thủy ngay đi, đây chính là thuốc trị bá bệnh!
Chỉ tiếc là hiện tại nàng đang ở trong trạng thái linh hồn, hoàn toàn không khống chế được thân thể, nói cách khác, dù muốn Thiên Linh Thủy cũng không thể có được.
Nam Cung Lưu Vân bế Tô Lạc lên, đút cho nàng uống từng ngụm Thiên Linh Thủy.
Thấy Tô Lạc chịu chấp nhận uống, Nam Cung Lưu Vân liếc mắt nhìn Tử Nhiên một cái.
Đôi tay Tử Nhiên bó lại, thật thà nói: “Lúc trước Tiểu sư muội để lại hai bình, trừ ly này ra, còn lại đều dùng để… Luyện dược.”
Ngay lúc Nam Cung Lưu Vân chuẩn bị phát hỏa, từ bên ngoài truyền đến áp lực vô cùng mạnh mẽ.
“Sư phụ!”
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, thần sắc Tử Nhiên đột nhiên sáng ngời, hắn bước nhanh ra bên ngoài nghênh đón.
Hắn còn chưa đi được vài bước, Dung Vân đại sư đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Yên Hà tới sao?” Dung Vân đại sư nhìn tháp Tuyệt Phong ầm ầm đổ sập, lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt thay đổi liên tục.
Tử Nhiên lắc đầu: “Sư phụ, Tiểu sư muội đã trở lại.”
“Tô Lạc?” Dung Vân đại sư phất tay áo tiến vào bên trong: “Sao ngươi không chịu nói sớm một chút.”
Dung Vân đại sư bỗng nhiên có một loại dự cảm thật không tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con người luôn luôn bình tĩnh này, giờ phút này bỗng nhiên xuất hiện sự hoảng loạn trong lòng.
Tử Nhiên bước nhanh theo đuổi kịp Dung Vân đại sư, vừa đi một bên vừa giải thích: “Tiểu sư muội là bị người khác ôm trở về, nàng bị trọng thương rất nặng, hơn nữa mặt nàng…”
Tử Nhiên nhớ tới chuyện này liền cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Nhưng Dung Vân đại sư lại vô cùng quan tâm tới nửa câu sau chưa được nói ra.
Ông ta đang bước đi bỗng nhiên dừng lại, trừng ánh mắt lạnh băng nhìn Tử Nhiên: “Mặt nàng, bị làm sao?”
Dung Vân đại sư luôn luôn ôn hòa, chưa bao giờ lạnh lùng sắc bén quá như thế.
Tử Nhiên giật mình lên tiếng nói tiếp: “Mặt Tiểu sư muội, trở nên… Rất xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp…”
Dung Vân đại sư nghe vậy liền giật mình.
Chẳng lẽ Di Hình Đổi Nhan thất bại?
Dung Vân đại sư nắm chặt tay, bước nhanh vào bên trong.
Dung Vân đại sư vừa tiến đến, liền thấy Nam Cung Lưu Vân đang tự truyền linh lực cho Tô Lạc.
Ánh mắt Dung Vân đại sư chú ý tới gương mặt của Tô Lạc đầu tiên.
Khuôn mặt này… Dung Vân đại sư dường như kiềm chế không được, không đứng vững được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro