Hỏa diệm cốc (8)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
Động tác của Tiểu Thần Long nhanh nhẹn, vừa bò vừa trèo, chỉ chốc lát đã lăn vào trong túi quần của Lý Ngạo Thiên!
Lý Ngạo Thiên đáng thương kia một chưởng đập xuống, lại tự đánh trúng vào vết thương do Tiểu Thần Long cắn, khiến hắn đau tới mức hét lên, trán nổi hết gân xanh lên, suýt chút rơi nước mắt.
Tiểu Thần Long đáng ghét kia trong ống quần hắn phát sáng hết chỗ này tới chỗ khác, Lý Ngạo Long khua loạn tay chân, không biết làm thế nào mới bắt nó ra được, nhìn hắn gấp tới mỗi cứ quay vòng vòng.
Tiều Thần Long này bò vào đâu không bò, lại bò ngay vào chỗ riêng tư đó của Lý Ngạo Thiên, một tay đập xuống...
“A!” Cơn đau đột ngột khiến đối mắt hắn ầng ầng nước mắt.
“Đi chết đi!” Lý Ngạo Thiên tức giận đập mạnh vào chỗ đó của mình.
Nhưng do sai sót lần trước, nên lần này hắn dùng lực không lớn, cũng bởi thế, hắn giữ chặt chỗ đó của hắn.
Tô Lạc cười chế diễu.
Thời cơ tốt như vậy, nàng ấy nếu không ra tay, thì đúng thật là ngốc.
Tô Lạc từ trong tay áo lấy ra con dao găm, rồi âm thầm áp sát phía sau lưng Lý Ngạo Thiên.
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh.
Con dao găm trong tay Tô Lạc lóe sáng lên, nhằm vào yết hầu của Lý Ngạo Thiên cắt một đường.
Nếu là người bình thường, tự nhiên máu sẽ phun ra rồi sau đó ngã xuống đất chết không nhắm mắt.
Nhưng đây là Lý Ngạo Thiên.
Tô Lạc không ngờ sự phòng ngự của hắn lại lớn như vậy.
Tiểu Thần Long có thể phá vỡ sự phòng thủ của hắn, nhưng con dao găm của nàng lại không tài nào xuyên qua được.
Khi nàng ở phía sau hắn rạch một đường, nàng cảm thấy có lực ngăn lại rất mạnh, cho dù nàng có dùng lực mạnh thế nào cũng không thể xuống tay được!
Không ngờ sự dũng mạnh của thân thể Lý Ngạo Thiên lại mạnh tới vậy.
Một dao không trúng, Tô Lạc liền nhanh chóng lùi lại về phía sau.
Đương nhiên, lúc này đã muộn rồi.
Lý Ngạo Thiên bị một người một thú bức tới sắp phát điên rồi.
Lúc này, còn để ý cái gì là át chủ bài hay không nữa?
Chỉ nhìn thấy Lý Ngạo Thiên cười lạnh, hắn xắn tay áo lên, từ trong tay áo hắn một cây mây xanh to bay ra, đánh mạnh vào người Tô Lạc.
Trời ạ! Lý Ngạo Thiên ngoài hệ hỏa ra hắn lại còn là pháp sư hệ mộc, nhưng trước đó chưa từng nghe ai nói về điều này.
Tô Lạc quay người chạy, nàng chạy với tốc độ nhanh nhất theo đường hình chữ S.
Hệ thủy của Lý Ngạo Thiên bị Hỏa Diệm Cốc khống chế, nhưng so với với sự hạn chế của hệ mộc thì ít hơn nhiều.
Cây mây này của hắn như có mắt, nó quấn chặt lấy Tô Lạc rồi kéo xuống, hơn nữa tốc độ của nó cũng rất nhanh.
Trước đó Tô Lạc bị Lý Ngạo Thiên đánh sắp kiệt sức mà ngất đi, lục phủ ngũ tạng đều bị thương nghiêm trọng, ảnh hưởng rất lớn tới thực lực.
Nàng chạy lảo đảo, nhưng cũng chỉ chạy được mấy bước, phía trước hiện ra một tảng nham thạch rất to, đúng lúc nàng muốn chạy vòng qua, thì cây mây đó đã đánh tới.
“Pa!” cây mây đó quất mạnh vào lưng nàng, lập tức khiến nàng ngã lăn xuống đất.
Không đợi nàng bò dậy, cái cây đó liền quấn lấy nàng, trói chặt nàng lại.
Nó quấn chặt từ đầu tới chân, rồi treo cao lên cây, cứ thế đung đưa trong gió.
Cảnh tượng này chẳng khác gì tên phản tặc bị treo ở tường thành... Tô Lạc muốn khóc mà không khóc được, không biết làm cách nào.
Tiểu Thần Long nhìn thấy tiểu chủ nhân của mình bị treo lên như vậy, giống như bị bắc lên đợi người tới nướng vậy, Tiểu Thần Long đột nhiên không chạy nữa.
Chỉ nhìn thấy nó không ngừng nhìn về phía Lý Ngạo Thiên kêu lên, rồi nhảy về phía sau hắn, chốc lát đã tới gần mông của Lý Ngạo Thiên, rồi nó tức giận ngoạng một miếng...
“Phù! Rồi nhổ toẹt miếng thịt đó xuống đất.
Lý Ngạo Thiên đáng thương kia một chưởng đập xuống, lại tự đánh trúng vào vết thương do Tiểu Thần Long cắn, khiến hắn đau tới mức hét lên, trán nổi hết gân xanh lên, suýt chút rơi nước mắt.
Tiểu Thần Long đáng ghét kia trong ống quần hắn phát sáng hết chỗ này tới chỗ khác, Lý Ngạo Long khua loạn tay chân, không biết làm thế nào mới bắt nó ra được, nhìn hắn gấp tới mỗi cứ quay vòng vòng.
Tiều Thần Long này bò vào đâu không bò, lại bò ngay vào chỗ riêng tư đó của Lý Ngạo Thiên, một tay đập xuống...
“A!” Cơn đau đột ngột khiến đối mắt hắn ầng ầng nước mắt.
“Đi chết đi!” Lý Ngạo Thiên tức giận đập mạnh vào chỗ đó của mình.
Nhưng do sai sót lần trước, nên lần này hắn dùng lực không lớn, cũng bởi thế, hắn giữ chặt chỗ đó của hắn.
Tô Lạc cười chế diễu.
Thời cơ tốt như vậy, nàng ấy nếu không ra tay, thì đúng thật là ngốc.
Tô Lạc từ trong tay áo lấy ra con dao găm, rồi âm thầm áp sát phía sau lưng Lý Ngạo Thiên.
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh.
Con dao găm trong tay Tô Lạc lóe sáng lên, nhằm vào yết hầu của Lý Ngạo Thiên cắt một đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu là người bình thường, tự nhiên máu sẽ phun ra rồi sau đó ngã xuống đất chết không nhắm mắt.
Nhưng đây là Lý Ngạo Thiên.
Tô Lạc không ngờ sự phòng ngự của hắn lại lớn như vậy.
Tiểu Thần Long có thể phá vỡ sự phòng thủ của hắn, nhưng con dao găm của nàng lại không tài nào xuyên qua được.
Khi nàng ở phía sau hắn rạch một đường, nàng cảm thấy có lực ngăn lại rất mạnh, cho dù nàng có dùng lực mạnh thế nào cũng không thể xuống tay được!
Không ngờ sự dũng mạnh của thân thể Lý Ngạo Thiên lại mạnh tới vậy.
Một dao không trúng, Tô Lạc liền nhanh chóng lùi lại về phía sau.
Đương nhiên, lúc này đã muộn rồi.
Lý Ngạo Thiên bị một người một thú bức tới sắp phát điên rồi.
Lúc này, còn để ý cái gì là át chủ bài hay không nữa?
Chỉ nhìn thấy Lý Ngạo Thiên cười lạnh, hắn xắn tay áo lên, từ trong tay áo hắn một cây mây xanh to bay ra, đánh mạnh vào người Tô Lạc.
Trời ạ! Lý Ngạo Thiên ngoài hệ hỏa ra hắn lại còn là pháp sư hệ mộc, nhưng trước đó chưa từng nghe ai nói về điều này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Lạc quay người chạy, nàng chạy với tốc độ nhanh nhất theo đường hình chữ S.
Hệ thủy của Lý Ngạo Thiên bị Hỏa Diệm Cốc khống chế, nhưng so với với sự hạn chế của hệ mộc thì ít hơn nhiều.
Cây mây này của hắn như có mắt, nó quấn chặt lấy Tô Lạc rồi kéo xuống, hơn nữa tốc độ của nó cũng rất nhanh.
Trước đó Tô Lạc bị Lý Ngạo Thiên đánh sắp kiệt sức mà ngất đi, lục phủ ngũ tạng đều bị thương nghiêm trọng, ảnh hưởng rất lớn tới thực lực.
Nàng chạy lảo đảo, nhưng cũng chỉ chạy được mấy bước, phía trước hiện ra một tảng nham thạch rất to, đúng lúc nàng muốn chạy vòng qua, thì cây mây đó đã đánh tới.
“Pa!” cây mây đó quất mạnh vào lưng nàng, lập tức khiến nàng ngã lăn xuống đất.
Không đợi nàng bò dậy, cái cây đó liền quấn lấy nàng, trói chặt nàng lại.
Nó quấn chặt từ đầu tới chân, rồi treo cao lên cây, cứ thế đung đưa trong gió.
Cảnh tượng này chẳng khác gì tên phản tặc bị treo ở tường thành... Tô Lạc muốn khóc mà không khóc được, không biết làm cách nào.
Tiểu Thần Long nhìn thấy tiểu chủ nhân của mình bị treo lên như vậy, giống như bị bắc lên đợi người tới nướng vậy, Tiểu Thần Long đột nhiên không chạy nữa.
Chỉ nhìn thấy nó không ngừng nhìn về phía Lý Ngạo Thiên kêu lên, rồi nhảy về phía sau hắn, chốc lát đã tới gần mông của Lý Ngạo Thiên, rồi nó tức giận ngoạng một miếng...
“Phù! Rồi nhổ toẹt miếng thịt đó xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro