Khe núi tật vân (6)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
Giữa không trung, đĩa quay mà mọi người đã quen thuộc, lại xuất hiện.
Đĩa quay màu đen không ngừng xoay.
Chiếc đĩa quay xoay lần thứ nhất, là điểm của đội Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc.
Hai người trước đó vẫn luôn đội sổ.
Lần này, mọi người cũng không hy vọng gì ở bọn họ. Thậm chí, Lý Dao Dao còn khinh thường mà nhếch khóe miệng lên, trào phúng mà liếc Tô Lạc một cái.
Điện Cửu Trùng này là so đấu thực lực của toàn đội.
Một người biểu hiện tốt thế nào, thì cũng chỉ có năm mươi điểm.
Dựa vào thân mình gió thổi qua đã té ngã của Tô Lạc, thì nàng sẽ được điểm cao sao? Chuyện đó không phải rất buồn cười sao?
Cho nên, Lý Dao Dao căn bản là không lo lắng.
Đĩa quay màu đen kia có vẻ xoay mãi không thôi, một lúc lâu sau mới dừng lại.
“Bảy mươi lăm điểm?”
Lý Dao Dao nhìn thấy số điểm kia, lớn tiếng hét chói tai.
Nàng nháy mắt nhảy dựng lên, chỉ vào không trung, không ngừng rống giận: “Chuyện này không thể được! Bọn họ sao có thể được bảy mươi lăm điểm chứ? Tô Lạc rõ ràng không có động tay chân! Nhiều nhất cũng chỉ có năm mươi điểm thôi!”
Khóe miệng Tô Lạc hơi hơi kéo lên, ánh mắt nàng nhìn Lý Dao Dao mang theo mười phần châm chọc.
Nàng không có động tay chân?
Lần này, nàng còn cố tình động tay động chân.
Cố tình vô thanh vô tức mà xử lý con kim sắc quái thú nhỏ kia.
Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân mặc kệ Lý Dao Dao giống như thằng hề mua vui mà nhảy nhót lung tung.
Dù sao điểm số kia do điện chủ điện Cửu Trùng khống chế, không ai có thể làm ảnh hưởng đến nó được.
Hơn nữa, tiêu chuẩn cho điểm này vẫn là công bằng nhất.
Nam Cung Lưu Vân đương nhiên là năm mươi điểm, không thể nghi ngờ gì.
Tô Lạc và Tiểu Linh Hồ chín đuôi chia đều năm mươi điểm còn lại, cho nên Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân cộng lại được bảy mươi lăm điểm.
Rất nhanh, cái đĩa quay thứ hai đã xuất hiện.
Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh được sau mươi điểm.
Nằm trên mặt đất, mệt giống như chó chết, huynh muội nhà họ Lạc được năm mươi điểm.
Đĩa quay thứ tư xuất hiện ngay sau đó.
Lý Dao Dao không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nó.
Ván này, Tư Đồ Minh phải trả giá thật lớn mới giết chết được con kim sắc quái thú lớn kia.
Nàng cũng phải dùng sức của chín trâu hai hổ, mới giết được kim sắc quái thú nhỏ.
Lý Dao Dao không tin, nàng sẽ bị đánh bại bởi tiện nha đầu bệnh tật kia.
Đĩa quay xoay xoay.
Rất nhanh, kim chỉ số hàng chục dừng lại ở số bảy.
Trong lòng Lý Dao Dao nháy mắt chấn động, sau đó là vui sướng.
Số hàng chục là bảy, nói cách khác, đội của nàng ít nhất cũng được bảy mươi điểm trở lên.
Như vậy, con số đơn vị, là bao nhiêu?
Lý Dao Dao ngưng thần nín thở, sợ rằng, mình thở quá mạnh, sẽ làm kim đồng hồ của đĩa quay bị chệch đi.
Lúc này, không chỉ có mỗi Lý Dao Dao, những người còn lại cũng hết sức tập trung, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đĩa quay giữa không trung kia.
Cuối cùng, ai sẽ là quán quân của vòng này đây?
Kim đồng hồ chỉ số đơn vị của đĩa quay rốt cuộc từ từ chậm lại.
“Sáu, sáu, sáu!” Lý Dao Dao múa may tắm tay, đầy nhị điệu mà kêu lên.
Tử Nghiên tức giận, trong miệng nàng cũng kêu lên: “Bốn, bốn, bốn!”
Kim đồng hồ kia cuối cùng nhích nhích, rồi vũng vàng dừng lại.
“A ha!” Tử Nghiên hưng phấn mà nhảy cẫng lên, xông tới, định tung Tô Lạc lên trời.
Nam Cung Lưu Vân chuyển Tô Lạc lên lưng mình, không cho Tử Nghiên chạm vào nàng.
Tử Nghiên không ôm được, nhưng mà cảm giác hưng phấn của nàng cũng không vì vậy mà mất đi.
Bởi vì kim đồng hồ kia, giống như lời nói của nàng, vững vàng mà ngừng ở số bốn.
Nói cách khác, đội của Lý Dao Dao, cũng chỉ có bảy mươi bốn điểm.
Người thắng ở cửa này, là Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân!
Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh ôm chặt nhau, hứng phấn mà hoan hô, quả thật còn vui sướng hơn bản thân bọn họ chiến thắng.
Mặt Lý Dao Dao đen như mực, đen đến tới mức có thể chảy ra nước.
Đĩa quay màu đen không ngừng xoay.
Chiếc đĩa quay xoay lần thứ nhất, là điểm của đội Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc.
Hai người trước đó vẫn luôn đội sổ.
Lần này, mọi người cũng không hy vọng gì ở bọn họ. Thậm chí, Lý Dao Dao còn khinh thường mà nhếch khóe miệng lên, trào phúng mà liếc Tô Lạc một cái.
Điện Cửu Trùng này là so đấu thực lực của toàn đội.
Một người biểu hiện tốt thế nào, thì cũng chỉ có năm mươi điểm.
Dựa vào thân mình gió thổi qua đã té ngã của Tô Lạc, thì nàng sẽ được điểm cao sao? Chuyện đó không phải rất buồn cười sao?
Cho nên, Lý Dao Dao căn bản là không lo lắng.
Đĩa quay màu đen kia có vẻ xoay mãi không thôi, một lúc lâu sau mới dừng lại.
“Bảy mươi lăm điểm?”
Lý Dao Dao nhìn thấy số điểm kia, lớn tiếng hét chói tai.
Nàng nháy mắt nhảy dựng lên, chỉ vào không trung, không ngừng rống giận: “Chuyện này không thể được! Bọn họ sao có thể được bảy mươi lăm điểm chứ? Tô Lạc rõ ràng không có động tay chân! Nhiều nhất cũng chỉ có năm mươi điểm thôi!”
Khóe miệng Tô Lạc hơi hơi kéo lên, ánh mắt nàng nhìn Lý Dao Dao mang theo mười phần châm chọc.
Nàng không có động tay chân?
Lần này, nàng còn cố tình động tay động chân.
Cố tình vô thanh vô tức mà xử lý con kim sắc quái thú nhỏ kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân mặc kệ Lý Dao Dao giống như thằng hề mua vui mà nhảy nhót lung tung.
Dù sao điểm số kia do điện chủ điện Cửu Trùng khống chế, không ai có thể làm ảnh hưởng đến nó được.
Hơn nữa, tiêu chuẩn cho điểm này vẫn là công bằng nhất.
Nam Cung Lưu Vân đương nhiên là năm mươi điểm, không thể nghi ngờ gì.
Tô Lạc và Tiểu Linh Hồ chín đuôi chia đều năm mươi điểm còn lại, cho nên Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân cộng lại được bảy mươi lăm điểm.
Rất nhanh, cái đĩa quay thứ hai đã xuất hiện.
Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh được sau mươi điểm.
Nằm trên mặt đất, mệt giống như chó chết, huynh muội nhà họ Lạc được năm mươi điểm.
Đĩa quay thứ tư xuất hiện ngay sau đó.
Lý Dao Dao không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nó.
Ván này, Tư Đồ Minh phải trả giá thật lớn mới giết chết được con kim sắc quái thú lớn kia.
Nàng cũng phải dùng sức của chín trâu hai hổ, mới giết được kim sắc quái thú nhỏ.
Lý Dao Dao không tin, nàng sẽ bị đánh bại bởi tiện nha đầu bệnh tật kia.
Đĩa quay xoay xoay.
Rất nhanh, kim chỉ số hàng chục dừng lại ở số bảy.
Trong lòng Lý Dao Dao nháy mắt chấn động, sau đó là vui sướng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Số hàng chục là bảy, nói cách khác, đội của nàng ít nhất cũng được bảy mươi điểm trở lên.
Như vậy, con số đơn vị, là bao nhiêu?
Lý Dao Dao ngưng thần nín thở, sợ rằng, mình thở quá mạnh, sẽ làm kim đồng hồ của đĩa quay bị chệch đi.
Lúc này, không chỉ có mỗi Lý Dao Dao, những người còn lại cũng hết sức tập trung, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đĩa quay giữa không trung kia.
Cuối cùng, ai sẽ là quán quân của vòng này đây?
Kim đồng hồ chỉ số đơn vị của đĩa quay rốt cuộc từ từ chậm lại.
“Sáu, sáu, sáu!” Lý Dao Dao múa may tắm tay, đầy nhị điệu mà kêu lên.
Tử Nghiên tức giận, trong miệng nàng cũng kêu lên: “Bốn, bốn, bốn!”
Kim đồng hồ kia cuối cùng nhích nhích, rồi vũng vàng dừng lại.
“A ha!” Tử Nghiên hưng phấn mà nhảy cẫng lên, xông tới, định tung Tô Lạc lên trời.
Nam Cung Lưu Vân chuyển Tô Lạc lên lưng mình, không cho Tử Nghiên chạm vào nàng.
Tử Nghiên không ôm được, nhưng mà cảm giác hưng phấn của nàng cũng không vì vậy mà mất đi.
Bởi vì kim đồng hồ kia, giống như lời nói của nàng, vững vàng mà ngừng ở số bốn.
Nói cách khác, đội của Lý Dao Dao, cũng chỉ có bảy mươi bốn điểm.
Người thắng ở cửa này, là Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân!
Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh ôm chặt nhau, hứng phấn mà hoan hô, quả thật còn vui sướng hơn bản thân bọn họ chiến thắng.
Mặt Lý Dao Dao đen như mực, đen đến tới mức có thể chảy ra nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro