Khen thưởng đặc thù (3)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
Cửa thứ năm rốt cuộc cũng đã vượt qua an toàn, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Kế tiếp chính là cửa thứ sáu trong truyền thuyết.
Mọi người chờ mãi chờ mãi, cũng không thấy gương mặt kia xuất hiện.
“Hử, điện chủ Cửu Trọng Điện đâu? Sao lại không mang chúng ta đi đến cửa thứ sáu?” Tử Nghiên không chịu nổi mà đặt câu hỏi.
Bắc Thần Ảnh nhún nhún vai, hắn làm sao mà biết chứ?
Tô Lạc nhìn giữa không trung, như đang suy tư điều gì: “Chẳng lẽ cửa này muốn chúng ta tự mình tìm đường đi?”
Vị điện chủ Cửu Trọng Điện này yêu thích không rõ, tính tình không biết, toàn làm việc theo tâm tình, ném bọn họ ở chỗ này, xét theo tính cách của hắn thì đúng thật là có thể làm được.
Tử Nghiên không vui mà trừng Lý Dao Dao: “Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi chọc giận điện chủ Cửu Trọng Điện, hiện tại chúng ta cũng sẽ không bị ném ở chỗ này!”
Lý Dao Dao trả lời lại một cách mỉa mai: “Ta chính là cố ý muốn chọc giận điện chủ Cửu Trọng Điện, cố ý không cho các ngươi đi lên, như thế nào? Ngươi tức giận đi, ngươi càng tực ta càng vui vẻ!”
“Lý Dao Dao, ngươi còn biết thẹn hay không? Ngươi nhìn ngươi hiện tại một cái, người không giống người, quỷ không giống quỷ, nhìn thật ghê tởm!” Tử Nghiên cười lạnh liên tục.
Lời nói nghiêm trọng đến như vậy, quả thật trước kia không ai dám nói với Lý Dao Dao.
Lý Dao Dao tức giận đến ngực kịch liệt phập phồng!
Nàng luôn tự xưng là siêu phàm thoát tục, không dính khói lửa phàm tục, hiện tại lại bị Tử Nghiên vũ nhục như thế, sao nàng có thể nuốt trôi cơn tức này?
“Hừ! Dù sao người muốn tìm Xích Huyết Huyền Sâm cũng không phải ta! Không thể đi lên thì không đi! Vừa lúc!” Lý Dao Dao dứt khoát khoanh chân ngồi dưới đất không đi nữa.
Tử Nghiên tức khắc bị chiêu này của Lý Dao Dao làm trợn tròn mắt.
Nàng ngàn tính vạn tính đều không tính được vị Dao Trì tiên tử này sẽ giận dỗi chơi xấu.
“Ngươi…” Tử Nghiên trừng mắt nhìn nàng một cái, xoay người đi tới bên cạnh Tô Lạc.
Nàng có chút xin lỗi mà nhìn Tô Lạc.
Bởi vì nàng hình như đã phá mất chuyện tốt.
Tô Lạc cười cười: “Cửu Trọng Điện, cấp tử vong, nếu không thể qua được cửa cuối cùng, tất cả mọi người sẽ chết, ai cũng không trốn được.”
Nghe vậy, ánh mắt của Lý Dao Dao tức khắc giận trừng lại đây!
“Cấp tử vong, ai cho các ngươi chọn cấp tử vong? Các ngươi có hỏi ý kiến của chúng ta sao!” Lý Dao Dao đã nghẹn chuyện này thật lâu.
Mọi người đều biết, từng bước trong cấp tử vong tràn đầy nguy cơ, nơi nào cũng cực kỳ nguy hiểm, nhìn khắp toàn bộ đại lục, đã bao lâu rồi không có ai chọn lựa nó chứ?
Đôi mắt đen của Nam Cung Lưu Vân lạnh như băng tuyết.
Hắn sủng nịch mà ôm đầu vai Tô Lạc, đôi mắt đen nhánh kia lóe lên ánh sáng lạnh, như một thanh kiếm sắc bén bắn về phía Lý Dao Dao, môi đỏ khẽ mở, thanh âm đạm mạc lương bạc.
“Ngươi có ý kiến?”
Ngắn ngủn bốn chữ, lại khiến người ta có cảm giác như rơi vào hố băng, gió lạnh đến thấu xương.
Lý Dao Dao đương nhiên có ý kiến, hơn nữa ý kiến còn rất lớn!
Không chỉ một mình Lý Dao Dao có ý kiến, bọn Lạc Hạo Thần người nào không có ý kiến?
Nhưng đối diện với hai con mắt đạm mạc như băng tuyết của Nam Cung Lưu Vân, mọi người muốn há mồm, lại một chữ cũng không nói nên lời.
Cặp mắt kia, khiến sống lưng phát lạnh, sợ hãi trong lòng.
Nam Cung Lưu Vân đảo ảnh mắt qua từng người.
Người bị hắn nhìn theo bản năng mà quay mặt đi, ai cũng không dám nhìn thẳng hắn.
Bao gồm cả Lý Dao Dao.
Nam Cung Lưu Vân hơi cong môi, nở một nụ cười lạnh xa cách: “Không có ý kiến, vậy thì câm miệng.”
Bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Lúc này Nam Cung Lưu Vân giống như vương giả có thể khống chế cả trời đất, thiên quân vạn mã tùy hắn sai bảo.
Hắn, chính là quy tắc!
Dám trái lệnh, giết không tha!
“Hiện tại, phân thành bốn đội đi tìm con đường vào cửa.” Nam Cung Lưu Vân lạnh như băng mà ném xuống một câu, sau đó bế Tô Lạc lên, dẫn đầu rời đi.
Để lại một đám người hai mặt nhìn nhau.
Kế tiếp chính là cửa thứ sáu trong truyền thuyết.
Mọi người chờ mãi chờ mãi, cũng không thấy gương mặt kia xuất hiện.
“Hử, điện chủ Cửu Trọng Điện đâu? Sao lại không mang chúng ta đi đến cửa thứ sáu?” Tử Nghiên không chịu nổi mà đặt câu hỏi.
Bắc Thần Ảnh nhún nhún vai, hắn làm sao mà biết chứ?
Tô Lạc nhìn giữa không trung, như đang suy tư điều gì: “Chẳng lẽ cửa này muốn chúng ta tự mình tìm đường đi?”
Vị điện chủ Cửu Trọng Điện này yêu thích không rõ, tính tình không biết, toàn làm việc theo tâm tình, ném bọn họ ở chỗ này, xét theo tính cách của hắn thì đúng thật là có thể làm được.
Tử Nghiên không vui mà trừng Lý Dao Dao: “Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi chọc giận điện chủ Cửu Trọng Điện, hiện tại chúng ta cũng sẽ không bị ném ở chỗ này!”
Lý Dao Dao trả lời lại một cách mỉa mai: “Ta chính là cố ý muốn chọc giận điện chủ Cửu Trọng Điện, cố ý không cho các ngươi đi lên, như thế nào? Ngươi tức giận đi, ngươi càng tực ta càng vui vẻ!”
“Lý Dao Dao, ngươi còn biết thẹn hay không? Ngươi nhìn ngươi hiện tại một cái, người không giống người, quỷ không giống quỷ, nhìn thật ghê tởm!” Tử Nghiên cười lạnh liên tục.
Lời nói nghiêm trọng đến như vậy, quả thật trước kia không ai dám nói với Lý Dao Dao.
Lý Dao Dao tức giận đến ngực kịch liệt phập phồng!
Nàng luôn tự xưng là siêu phàm thoát tục, không dính khói lửa phàm tục, hiện tại lại bị Tử Nghiên vũ nhục như thế, sao nàng có thể nuốt trôi cơn tức này?
“Hừ! Dù sao người muốn tìm Xích Huyết Huyền Sâm cũng không phải ta! Không thể đi lên thì không đi! Vừa lúc!” Lý Dao Dao dứt khoát khoanh chân ngồi dưới đất không đi nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tử Nghiên tức khắc bị chiêu này của Lý Dao Dao làm trợn tròn mắt.
Nàng ngàn tính vạn tính đều không tính được vị Dao Trì tiên tử này sẽ giận dỗi chơi xấu.
“Ngươi…” Tử Nghiên trừng mắt nhìn nàng một cái, xoay người đi tới bên cạnh Tô Lạc.
Nàng có chút xin lỗi mà nhìn Tô Lạc.
Bởi vì nàng hình như đã phá mất chuyện tốt.
Tô Lạc cười cười: “Cửu Trọng Điện, cấp tử vong, nếu không thể qua được cửa cuối cùng, tất cả mọi người sẽ chết, ai cũng không trốn được.”
Nghe vậy, ánh mắt của Lý Dao Dao tức khắc giận trừng lại đây!
“Cấp tử vong, ai cho các ngươi chọn cấp tử vong? Các ngươi có hỏi ý kiến của chúng ta sao!” Lý Dao Dao đã nghẹn chuyện này thật lâu.
Mọi người đều biết, từng bước trong cấp tử vong tràn đầy nguy cơ, nơi nào cũng cực kỳ nguy hiểm, nhìn khắp toàn bộ đại lục, đã bao lâu rồi không có ai chọn lựa nó chứ?
Đôi mắt đen của Nam Cung Lưu Vân lạnh như băng tuyết.
Hắn sủng nịch mà ôm đầu vai Tô Lạc, đôi mắt đen nhánh kia lóe lên ánh sáng lạnh, như một thanh kiếm sắc bén bắn về phía Lý Dao Dao, môi đỏ khẽ mở, thanh âm đạm mạc lương bạc.
“Ngươi có ý kiến?”
Ngắn ngủn bốn chữ, lại khiến người ta có cảm giác như rơi vào hố băng, gió lạnh đến thấu xương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Dao Dao đương nhiên có ý kiến, hơn nữa ý kiến còn rất lớn!
Không chỉ một mình Lý Dao Dao có ý kiến, bọn Lạc Hạo Thần người nào không có ý kiến?
Nhưng đối diện với hai con mắt đạm mạc như băng tuyết của Nam Cung Lưu Vân, mọi người muốn há mồm, lại một chữ cũng không nói nên lời.
Cặp mắt kia, khiến sống lưng phát lạnh, sợ hãi trong lòng.
Nam Cung Lưu Vân đảo ảnh mắt qua từng người.
Người bị hắn nhìn theo bản năng mà quay mặt đi, ai cũng không dám nhìn thẳng hắn.
Bao gồm cả Lý Dao Dao.
Nam Cung Lưu Vân hơi cong môi, nở một nụ cười lạnh xa cách: “Không có ý kiến, vậy thì câm miệng.”
Bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Lúc này Nam Cung Lưu Vân giống như vương giả có thể khống chế cả trời đất, thiên quân vạn mã tùy hắn sai bảo.
Hắn, chính là quy tắc!
Dám trái lệnh, giết không tha!
“Hiện tại, phân thành bốn đội đi tìm con đường vào cửa.” Nam Cung Lưu Vân lạnh như băng mà ném xuống một câu, sau đó bế Tô Lạc lên, dẫn đầu rời đi.
Để lại một đám người hai mặt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro