Khởi binh vấn tội (1)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
Nam Cung Lưu Vân yên lặng đứng ở nơi đó...
Hắn mặc cẩm bào đen nhánh, vạt áo nhẹ bay, khuôn mặt tuấn tú tuyệt mỹ, đôi môi hoàn mỹ hơi hé mở, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng cười.
Tô Lạc đứng trước mặt hắn, nhướng mày cười nói: “Thế nào?”
Nam Cung Lưu Vân sủng nịnh mà xoa tóc nàng: “Cũng không tệ lắm, ít nhất không làm bổn vương mất mặt.”
“Nói cái gì mà không tệ? Rốt cuộc tốt hay không tốt?” Tô Lạc chun mũi, trong lòng không tốt cho lắm.
Lạc nha đầu nhà hắn. Nam Cung Lưu Vân xách Tiểu Thần Long trong lòng Tô Lạc, cầm trong tay, một tay khác dắt Tô Lạc: “Đi, theo ta về nhà.”
Trước mắt bao nhiêu người như vậy, Tô Lạc chỉ theo bản năng nắm tay hắn, trong lòng đột nhiên nghĩ đến mình cùng hắn đã có ước hẹn ba tháng.
Nếu phải thực hiện ước hẹn ba tháng, bây giờ mượn thế lực của hắn thì thế nào? Dù sao thế lực sau lưng Nam Cung Lưu Vân vừa chắc chắn vừa rộng, dùng cũng rất tốt.
Tô Lạc chủ động cầm bàn tay to lớn hài hòa của hắn, rất tự nhiên bước đi bên cạnh hắn.
Lúc này nàng không chú ý đến đôi mắt hẹp dài của Nam Cung Lưu Vân đang kéo lên.
Những người còn chưa rời đi dùng ánh mắt phức tạp nhìn vào cặp đôi có dung mạo xinh đẹp này, tự giác nhường đường cho hai người đi qua.
Đám đông chen chúc nhốn nháo, nhưng ở giữa lại xuất hiện một con đường nhỏ.
Vô số ánh mắt tập trung lại, nếu là một cô nương nhút nhát chưa hiểu việc đời, đương nhiên sẽ không dám đi như vậy.
“Có sợ không?” Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân đang mỉm cười, quyến rũ nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như nước, giống như đang nhìn bảo bối quý giá nhất.
“Ngươi đang đùa?” Tô Lạc nhàn nhạt bĩu môi: “Chết còn không sợ, nói gì sợ cái này?”
Tô Lạc vốn là kẻ đã trải đời được chưa?
“Không hổ danh là Tấn Vương phi tương lai, quả nhiên có khí phách, có thể thấy được mắt nhìn người của bổn vương tốt thế nào.” Nam Cung Lưu Vân giương cằm đắc ý.
Tô Lạc tức giận trừng hắn một cái: “Khen ta thì khen. Việc gì phải kéo theo chính mình, ngươi đúng là đồ tự luyến.” Cũng không ai khen người có kỹ xảo bằng hắn.
Dưới vô số ánh mắt đang tập trung nhìn mình, hai người nắm tay nhau vui vẻ vô cùng.
Hai người nói chuyện giống như đang nói mát, nhưng thái độ lại thân mật vô cùng, thoạt nhìn bên ngoài mặt mày tình tứ, quả thực khiến người khác vô cùng ghen tị hâm mộ.
Ngoài ánh mắt của những người đang xem, lúc này còn có vài ánh mắt cực nóng nhìn chăm chú vào bóng dáng hai người càng ngày càng đi xa.
Phái Tử Quỳ, vị sư thúc kia nắm chặt tay thành quyền, gương mặt xanh mét.
Trưởng lão Nam Cung cai quản triều đình tham lam nhìn Tiểu Thần Long bị Nam Cung Lưu Vân cầm trong tay, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trên lầu hai, cô gái có dung nhan tuyệt đẹp đang cắn chặt răng, khuôn mặt dữ tợn, vốn là một đôi mắt đẹp trong suốt thấy đáy lại mang theo tia độc ác hận thù.
“Tô Lạc, ngươi được, được lắm!”
Dao Trì tiên tử nắm chặt tay, ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm vào cặp đôi đang nắm tay đi kia, con ngươi đằng đằng sát khí.
“Không giết ngươi, Lý Dao Dao ta thề không làm người!” Dao Trì tiên tử giơ hai ngón tay phải lên, hướng lên trời thề.
Lý Dao Dao nhìn bóng dáng Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân hoàn mỹ không tì vết, bóng dáng một cao một thấp vô cùng hài hòa, nhìn bộ dáng bọn họ tươi cười thân mật. Hận không để bay đến xé Tô Lạc thành từng mảnh nhỏ!
Tô Lạc hoàn toàn không biết vô số ánh mắt đang theo dõi mình, cũng không biết Lý Dao Dao đang căm tức nhìn nàng, giờ phút này tâm tình của nàng rất vui vẻ.
Hành trình đi Tử Kinh đảo lần này tuy rằng nguy cơ rất nhiều, có vô số nguy hiểm, bồi hồi bên bờ vực sống chết, nhưng có nguy hiểm thì mới gặp được kỳ ngộ, nàng thu hoạch cũng không tệ.
Hắn mặc cẩm bào đen nhánh, vạt áo nhẹ bay, khuôn mặt tuấn tú tuyệt mỹ, đôi môi hoàn mỹ hơi hé mở, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng cười.
Tô Lạc đứng trước mặt hắn, nhướng mày cười nói: “Thế nào?”
Nam Cung Lưu Vân sủng nịnh mà xoa tóc nàng: “Cũng không tệ lắm, ít nhất không làm bổn vương mất mặt.”
“Nói cái gì mà không tệ? Rốt cuộc tốt hay không tốt?” Tô Lạc chun mũi, trong lòng không tốt cho lắm.
Lạc nha đầu nhà hắn. Nam Cung Lưu Vân xách Tiểu Thần Long trong lòng Tô Lạc, cầm trong tay, một tay khác dắt Tô Lạc: “Đi, theo ta về nhà.”
Trước mắt bao nhiêu người như vậy, Tô Lạc chỉ theo bản năng nắm tay hắn, trong lòng đột nhiên nghĩ đến mình cùng hắn đã có ước hẹn ba tháng.
Nếu phải thực hiện ước hẹn ba tháng, bây giờ mượn thế lực của hắn thì thế nào? Dù sao thế lực sau lưng Nam Cung Lưu Vân vừa chắc chắn vừa rộng, dùng cũng rất tốt.
Tô Lạc chủ động cầm bàn tay to lớn hài hòa của hắn, rất tự nhiên bước đi bên cạnh hắn.
Lúc này nàng không chú ý đến đôi mắt hẹp dài của Nam Cung Lưu Vân đang kéo lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người còn chưa rời đi dùng ánh mắt phức tạp nhìn vào cặp đôi có dung mạo xinh đẹp này, tự giác nhường đường cho hai người đi qua.
Đám đông chen chúc nhốn nháo, nhưng ở giữa lại xuất hiện một con đường nhỏ.
Vô số ánh mắt tập trung lại, nếu là một cô nương nhút nhát chưa hiểu việc đời, đương nhiên sẽ không dám đi như vậy.
“Có sợ không?” Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân đang mỉm cười, quyến rũ nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như nước, giống như đang nhìn bảo bối quý giá nhất.
“Ngươi đang đùa?” Tô Lạc nhàn nhạt bĩu môi: “Chết còn không sợ, nói gì sợ cái này?”
Tô Lạc vốn là kẻ đã trải đời được chưa?
“Không hổ danh là Tấn Vương phi tương lai, quả nhiên có khí phách, có thể thấy được mắt nhìn người của bổn vương tốt thế nào.” Nam Cung Lưu Vân giương cằm đắc ý.
Tô Lạc tức giận trừng hắn một cái: “Khen ta thì khen. Việc gì phải kéo theo chính mình, ngươi đúng là đồ tự luyến.” Cũng không ai khen người có kỹ xảo bằng hắn.
Dưới vô số ánh mắt đang tập trung nhìn mình, hai người nắm tay nhau vui vẻ vô cùng.
Hai người nói chuyện giống như đang nói mát, nhưng thái độ lại thân mật vô cùng, thoạt nhìn bên ngoài mặt mày tình tứ, quả thực khiến người khác vô cùng ghen tị hâm mộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài ánh mắt của những người đang xem, lúc này còn có vài ánh mắt cực nóng nhìn chăm chú vào bóng dáng hai người càng ngày càng đi xa.
Phái Tử Quỳ, vị sư thúc kia nắm chặt tay thành quyền, gương mặt xanh mét.
Trưởng lão Nam Cung cai quản triều đình tham lam nhìn Tiểu Thần Long bị Nam Cung Lưu Vân cầm trong tay, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trên lầu hai, cô gái có dung nhan tuyệt đẹp đang cắn chặt răng, khuôn mặt dữ tợn, vốn là một đôi mắt đẹp trong suốt thấy đáy lại mang theo tia độc ác hận thù.
“Tô Lạc, ngươi được, được lắm!”
Dao Trì tiên tử nắm chặt tay, ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm vào cặp đôi đang nắm tay đi kia, con ngươi đằng đằng sát khí.
“Không giết ngươi, Lý Dao Dao ta thề không làm người!” Dao Trì tiên tử giơ hai ngón tay phải lên, hướng lên trời thề.
Lý Dao Dao nhìn bóng dáng Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân hoàn mỹ không tì vết, bóng dáng một cao một thấp vô cùng hài hòa, nhìn bộ dáng bọn họ tươi cười thân mật. Hận không để bay đến xé Tô Lạc thành từng mảnh nhỏ!
Tô Lạc hoàn toàn không biết vô số ánh mắt đang theo dõi mình, cũng không biết Lý Dao Dao đang căm tức nhìn nàng, giờ phút này tâm tình của nàng rất vui vẻ.
Hành trình đi Tử Kinh đảo lần này tuy rằng nguy cơ rất nhiều, có vô số nguy hiểm, bồi hồi bên bờ vực sống chết, nhưng có nguy hiểm thì mới gặp được kỳ ngộ, nàng thu hoạch cũng không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro