Lửa giận tận trời (1)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
Suy nghĩ như vậy, trong lòng Nam Cung Lưu Vân lập tức tràn ngập khủng hoảng.
Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân sắc bén như đao băng, không chút lưu tình mà bắn về phía Tô Lạc, như là muốn xé nàng thành mảnh nhỏ.
Trong lòng Tô Lạc có một sự cảm không tốt.
“Nam Cung…” Tô Lạc nắm chặt lấy tay Nam Cung Lưu Vân, nàng muốn giải thích.
Nhưng nàng vừa mở miệng, lời muốn nói lại mắc nghẹn, không biết nên giải thích như thế nào…
Bởi vì, những chuyện đó là sự thật, đã từng xảy ra, cho dù là ở kiếp trước.
Nam Cung Lưu Vân lạnh băng nhìn Tô Lạc.
Hắn đang chờ nàng giải thích.
Chỉ cần nàng nói không có, hắn chắc chắn sẽ tin nàng.
Khí thế Nam Cung Lưu Vân tỏa ra mười phần, có cảm giác áp bức mạnh mẽ và khí phách không ai bì nổi.
Hắn thoạt nhìn bên ngoài có vẻ bình tĩnh, mang theo vài phần mong đợi và khẩn cầu, không hề chớp mắt mà nhìn ngóng Tô Lạc.
Yết hầu Tô Lạc như bị ai đó bóp chặt, nặng nề như bị ngọn núi đè lên, muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.
Hai người cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn nhau.
Thời gian trôi qua, mong đợi và trông ngóng trước đó của Nam Cung Lưu Vân dần dần biến mất, thay vào đó là nỗi tuyệt vọng.
Tô Lạc hít sâu một hơi, ngay khi nàng chuẩn bị giải thích…
Nam Cung Lưu Vân đột nhiên siết chặt tay nàng, lực đạo vô cùng lớn, dường như muốn bóp nát xương bàn tay của nàng.
Nam Cung Lưu Vân kéo theo Tô Lạc, xoay người sải bước đi mất.
Tốc độ hắn rất nhanh, nhanh đến nỗi Tô Lạc có vẻ theo không kịp bước chân hắn, thất tha thất thểu mà chạy vội.
Tử Nghiên im lặng mà nhìn Nam Cung Lưu Vân lôi Tô Lạc đi, khe khẽ thở dài.
Dù sao, chuyện của hai vợ chồng họ, nàng tốt nhất vẫn không nên xen vào, nàng vẫn nên trở về thành Luyện Ngục, chơi vui vẻ. Thế giới bên ngoài thật quá đáng sợ mà.
Tử Nghiên xoay người định đi, thì lại nhìn thấy Âu Dương Vân Khởi lảo đảo lắc lư, mà từ mặt đất đứng lên.
Tử Nghiên chán ghét nhìn chằm chằm Vân Khởi: “Nam nhân tiểu tam cứ thích đi cướp vợ nhà người ta!”Khóe miệng Vân Khởi nhếch lên, hắn không để bụng mà xoay người bỏ đi.
“Này, Âu Dương Vân Khởi, ta cảnh cáo ngươi. Tô Lạc là của Tam sư huynh! Ngươi phải nhớ kỹ cho ta đó!” Hai tay Tử Nghiên chống nạnh, nàng hướng về phía bóng lưng của Âu Dương Vân Khởi mà rống giận.
Thân hình Vân Khởi dừng một chút, tiêu sái mà xua xua tay: “Chỉ cần có vũ khí thật tốt, thì không có người nào ta không cướp được.”
Nói xong, hắn từ tốn rời đi.
Chỉ để lại Tử Nghiên đứng yên bất động và vẻ mặt táo bón của nàng.
Nàng siết thật chặt tay, hận không thể dùng một cú đấm, đánh chết Vân Khởi!
Tên nam nhân tiểu tam không biết xấu hổ! Hừ!
Vân Khởi bừa bãi tiêu sái ở trước mặt Tử Nghiên, nhưng khi nàng xoay người, không còn ai nhìn thấy khuôn mặt hắn, thì trên mặt lại ngập tràn cô đơn.
Nhìn theo bóng dáng Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc rời đi, trong mắt hắn rất phức tạp, vừa có ghen ghét phẫn nộ, vừa có phiền muộn mờ mịt.
Cuối cùng, toàn bộ cảm xúc dồn nén thành một sự quyết tâm: “Tô Lạc phải là của Vân Khởi! Nam Cung Lưu Vân, ta chờ ngày ngươi quỳ trước mặt ta!”
Vân Khởi biết, hiện tại hắn còn xa mới có thể làm đối thủ của Nam Cung Lưu Vân.
Hôm nay, Nam Cung Lưu Vân không giết hắn, đơn giản là vì bị tin tức bất ngờ của hắn làm chấn động. Chờ tới lúc hắn ta khôi phục lại tinh thần, thì hắn còn chưa chắc có may mắn như vậy.
Hắn phải nỗ lực tu luyện!
Hạ quyết tâm xong, Vân Khởi sải bước rời đi.
Nam Cung Lưu Vân phẫn nộ tới mức dường như mất đi lý trí. Hắn kéo theo Tô Lạc, bước nhanh về phía trước, đến nỗi hắn muốn đi đâu, mà bản thân hắn cũng không biết.
Bước chân của hắn như đạp gió cưỡi mây, tốc độ quá nhanh, không bao lâu sau, hai người đã vào trong núi.
Tô Lạc bị lôi đi, thiếu chút nữa thở không nổi.
Nhưng Nam Cung Lưu Vân trong lúc tức giận, thật là đáng sợ.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ hung thần ác sát, giống như Tu La từ trong huyết ngục chiến trường đi ra, đằng đằng sát khí.
Tất cả ôn nhu đều biến mất.
Hắn như vậy, dọa Tô Lạc đến nỗi, cả người nàng đầy mồ hôi lạnh.
Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân sắc bén như đao băng, không chút lưu tình mà bắn về phía Tô Lạc, như là muốn xé nàng thành mảnh nhỏ.
Trong lòng Tô Lạc có một sự cảm không tốt.
“Nam Cung…” Tô Lạc nắm chặt lấy tay Nam Cung Lưu Vân, nàng muốn giải thích.
Nhưng nàng vừa mở miệng, lời muốn nói lại mắc nghẹn, không biết nên giải thích như thế nào…
Bởi vì, những chuyện đó là sự thật, đã từng xảy ra, cho dù là ở kiếp trước.
Nam Cung Lưu Vân lạnh băng nhìn Tô Lạc.
Hắn đang chờ nàng giải thích.
Chỉ cần nàng nói không có, hắn chắc chắn sẽ tin nàng.
Khí thế Nam Cung Lưu Vân tỏa ra mười phần, có cảm giác áp bức mạnh mẽ và khí phách không ai bì nổi.
Hắn thoạt nhìn bên ngoài có vẻ bình tĩnh, mang theo vài phần mong đợi và khẩn cầu, không hề chớp mắt mà nhìn ngóng Tô Lạc.
Yết hầu Tô Lạc như bị ai đó bóp chặt, nặng nề như bị ngọn núi đè lên, muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.
Hai người cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn nhau.
Thời gian trôi qua, mong đợi và trông ngóng trước đó của Nam Cung Lưu Vân dần dần biến mất, thay vào đó là nỗi tuyệt vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Lạc hít sâu một hơi, ngay khi nàng chuẩn bị giải thích…
Nam Cung Lưu Vân đột nhiên siết chặt tay nàng, lực đạo vô cùng lớn, dường như muốn bóp nát xương bàn tay của nàng.
Nam Cung Lưu Vân kéo theo Tô Lạc, xoay người sải bước đi mất.
Tốc độ hắn rất nhanh, nhanh đến nỗi Tô Lạc có vẻ theo không kịp bước chân hắn, thất tha thất thểu mà chạy vội.
Tử Nghiên im lặng mà nhìn Nam Cung Lưu Vân lôi Tô Lạc đi, khe khẽ thở dài.
Dù sao, chuyện của hai vợ chồng họ, nàng tốt nhất vẫn không nên xen vào, nàng vẫn nên trở về thành Luyện Ngục, chơi vui vẻ. Thế giới bên ngoài thật quá đáng sợ mà.
Tử Nghiên xoay người định đi, thì lại nhìn thấy Âu Dương Vân Khởi lảo đảo lắc lư, mà từ mặt đất đứng lên.
Tử Nghiên chán ghét nhìn chằm chằm Vân Khởi: “Nam nhân tiểu tam cứ thích đi cướp vợ nhà người ta!”Khóe miệng Vân Khởi nhếch lên, hắn không để bụng mà xoay người bỏ đi.
“Này, Âu Dương Vân Khởi, ta cảnh cáo ngươi. Tô Lạc là của Tam sư huynh! Ngươi phải nhớ kỹ cho ta đó!” Hai tay Tử Nghiên chống nạnh, nàng hướng về phía bóng lưng của Âu Dương Vân Khởi mà rống giận.
Thân hình Vân Khởi dừng một chút, tiêu sái mà xua xua tay: “Chỉ cần có vũ khí thật tốt, thì không có người nào ta không cướp được.”
Nói xong, hắn từ tốn rời đi.
Chỉ để lại Tử Nghiên đứng yên bất động và vẻ mặt táo bón của nàng.
Nàng siết thật chặt tay, hận không thể dùng một cú đấm, đánh chết Vân Khởi!
Tên nam nhân tiểu tam không biết xấu hổ! Hừ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Khởi bừa bãi tiêu sái ở trước mặt Tử Nghiên, nhưng khi nàng xoay người, không còn ai nhìn thấy khuôn mặt hắn, thì trên mặt lại ngập tràn cô đơn.
Nhìn theo bóng dáng Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc rời đi, trong mắt hắn rất phức tạp, vừa có ghen ghét phẫn nộ, vừa có phiền muộn mờ mịt.
Cuối cùng, toàn bộ cảm xúc dồn nén thành một sự quyết tâm: “Tô Lạc phải là của Vân Khởi! Nam Cung Lưu Vân, ta chờ ngày ngươi quỳ trước mặt ta!”
Vân Khởi biết, hiện tại hắn còn xa mới có thể làm đối thủ của Nam Cung Lưu Vân.
Hôm nay, Nam Cung Lưu Vân không giết hắn, đơn giản là vì bị tin tức bất ngờ của hắn làm chấn động. Chờ tới lúc hắn ta khôi phục lại tinh thần, thì hắn còn chưa chắc có may mắn như vậy.
Hắn phải nỗ lực tu luyện!
Hạ quyết tâm xong, Vân Khởi sải bước rời đi.
Nam Cung Lưu Vân phẫn nộ tới mức dường như mất đi lý trí. Hắn kéo theo Tô Lạc, bước nhanh về phía trước, đến nỗi hắn muốn đi đâu, mà bản thân hắn cũng không biết.
Bước chân của hắn như đạp gió cưỡi mây, tốc độ quá nhanh, không bao lâu sau, hai người đã vào trong núi.
Tô Lạc bị lôi đi, thiếu chút nữa thở không nổi.
Nhưng Nam Cung Lưu Vân trong lúc tức giận, thật là đáng sợ.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ hung thần ác sát, giống như Tu La từ trong huyết ngục chiến trường đi ra, đằng đằng sát khí.
Tất cả ôn nhu đều biến mất.
Hắn như vậy, dọa Tô Lạc đến nỗi, cả người nàng đầy mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro