Ly biệt (5)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
Hắn quả thật là có đi thỉnh thánh chỉ. Ban đầu hắn tính toán vừa đấm vừa xoa, dụ dỗ không được thì sẽ ép buộc.
Nhưng lời hắn vừa mới nói ra khỏi miệng thì bệ hạ đã lập tức cự tuyệt hắn.
Sắc mặt bệ hạ ngay lúc đó rất khó coi. Hắn chỉ nói một câu duy nhất. Trẫm không có quyền quyết định chuyện liên quan đến Lãnh dược sư.
Chỉ một câu nói đã đập tan hy vọng của Tô Tử An.
Bởi vì dựa vào địa vị của Cảnh Đế nên ông ta biết được lý lịch của Lãnh dược sư, còn biết được sư phụ của ông ta là Dung Vân đại sư. Cho nên, dù ông ta ngồi ở vị trí cửu ngũ tôn quý, thì ông ta cũng không dám dùng thánh chỉ để áp chế Lãnh dược sư.
Nhưng dựa vào cấp bậc của Tô Tử An, hắn không đủ tư cách để biết những chuyện ẩn giấu bên trong.
Lúc này, Tô Tử An bị Tô Khê hỏi đến, hắn không vui mà trừng nàng. Khuôn mặt hắn cứng đờ rồi nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Lãnh dược sư vẫn không phái người tới đây xem ngươi sao rồi, đúng không?”
“Không có.” Tô Khê lầu bầu trong miệng, ủy ủy khuất khuất mà nói.
Không phải nói Lãnh dược sư đối xử với nàng rất tốt sao? Nàng thật sự là nhìn không ra. Từ lúc bắt đầu, Lãnh dược sư vẫn chưa từng để ý tới nàng…
“Tiếp tục quỳ đi!” So với mong muốn của Tô Khê, Tô Tử An còn hy vọng tới mười phần nên hắn lạnh lùng nói: “Ngươi cứ quỳ ở đây đi. Nếu không mời được Lãnh dược sư thì ngươi cũng không cần về phủ đâu!”
Lãnh dược sư hiện tại còn chưa xuất hiện. Ông ta chắc là muốn khảo nghiệm nghị lực của nha đầu này, nên nàng tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc được.
Dặn dò vừa xong thì Tô Tử An cũng phất tay áo bỏ đi.
“Cha…” Nhìn Tô Tử An rời đi mà không một lần quay đầu lại, Tô Khê buồn bức đến nỗi muốn đập đầu vào tường.
Rốt cuộc nàng phải quỳ tới khi nào đây…
Ngồi bên trong nhã thất(1) ở lầu hai, vừa vặn có thể nhìn thấy Tô Khê đang quỳ dưới sân viện.
Khóe miệng Tô Lạc tạo thành một vòng cung: “Thật may mắn là lúc đó Lãnh dược sư không có nói ra tên họ của ta, bằng không thì người hiện tại đang quỳ ở đó là ta rồi.”
Khóe miệng Lãnh dược sư hơi nhếch lên: “Nha đầu nhà ngươi sẽ ngoan ngoãn quỳ ở đó sao?”
Nàng mà dám quỳ, bản thân ông ta còn chịu thua, quỳ như vậy rồi không đứng dậy nổi đâu.
Thấy Tô Lạc chỉ cười mà không nói. Lãnh dược sư ngẫm nghĩ, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện quan trọng: “Thật ra việc yêu cầu Tấn Vương bế quan là do ngươi liên lụy hắn đấy.”
“Do ta liên lụy hắn sao?” Quả nhiên, lực chú ý của Tô Lạc nháy mắt bị chuyện này thu hút. Nàng kinh ngạc hỏi lại: “Hắn bị làm sao vậy?”
Lãnh dược sư lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Trong vòng nửa năm gần đây, cảnh giới của hắn tăng lên quá nhanh, nhưng hắn lại không có thời gian củng cố cho tốt. Chuyện này đã tạo thành một khoảng chênh lệch so với căn cơ của hắn. Nếu hắn còn không bế quan tu luyện để hòa hợp hai thứ, thì sau này, nó sẽ gây ảnh hưởng không nhiều cũng ít.”
Tô Lạc thấy hơi khó hiểu.
Nếu Lãnh dược sư có thể nhìn ra chuyện đó, thì sao Nam Cung Lưu Vân lại có thể không hay biết?
Nhưng hắn lại biểu hiện rất bình thường, ngay cả nàng mà hắn cũng giấu được.
Nếu không phải Lãnh dược sư hôm nay nói tới chuyện đó, nàng còn chẳng hay biết cái gì hết.
“Hắn bế quan mất bao lâu vậy?” Thanh âm Tô Lạc rất thấp, kèm theo một chút cảm giác mất mát.
“Nếu nhanh nhất thì mất nửa năm, còn chậm nhất thì mất ba năm.” Lãnh dược sư cảm thấy buồn cười mà liếc Tô Lạc một cái.
“Lâu như vậy…” Tô Lạc nhìn lên bầu trời xanh thẩm, tự lẩm bẩm một mình.
Nếu như là Nam Cung Lưu Vân trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không do dự mà lựa chọn bế quan, nhưng trong nửa năm này, bởi vì có sự xuất hiện của nàng, cho nên hắn mới muốn ở lại đế đô để giúp đỡ, bảo vệ cho nàng.
Huống hồ còn xuất hiện một Dao Trì Lý gia hiện tại giống như hổ rình mồi, nên lúc này hắn lại càng không nỡ buông bỏ nàng để đi bế quan một mình.
Nhưng làm như vậy lại gây tổn hại rất nhiều đối với tương lai của hắn.
Hắn có thiên phú tuyệt vời như vậy, tương lai có thể đạt được thành tựu không thể đong đếm nổi, nhưng hắn lại lựa chọn ở lại cạnh nàng.
Nếu không biết thì thôi, hiện giờ nàng đã biết rõ, mà nàng còn tiếp tục thờ ơ, thì nàng quả thực quá ích kỷ, quá đáng xấu hổ!
“Ta đi trước đây!” Hiện tại, Tô Lạc không có tâm tình để xem kịch nữa rồi.
***
(1) Nhã thất: Phòng riêng dành cho khách nằm trong tửu lầu
Nhưng lời hắn vừa mới nói ra khỏi miệng thì bệ hạ đã lập tức cự tuyệt hắn.
Sắc mặt bệ hạ ngay lúc đó rất khó coi. Hắn chỉ nói một câu duy nhất. Trẫm không có quyền quyết định chuyện liên quan đến Lãnh dược sư.
Chỉ một câu nói đã đập tan hy vọng của Tô Tử An.
Bởi vì dựa vào địa vị của Cảnh Đế nên ông ta biết được lý lịch của Lãnh dược sư, còn biết được sư phụ của ông ta là Dung Vân đại sư. Cho nên, dù ông ta ngồi ở vị trí cửu ngũ tôn quý, thì ông ta cũng không dám dùng thánh chỉ để áp chế Lãnh dược sư.
Nhưng dựa vào cấp bậc của Tô Tử An, hắn không đủ tư cách để biết những chuyện ẩn giấu bên trong.
Lúc này, Tô Tử An bị Tô Khê hỏi đến, hắn không vui mà trừng nàng. Khuôn mặt hắn cứng đờ rồi nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Lãnh dược sư vẫn không phái người tới đây xem ngươi sao rồi, đúng không?”
“Không có.” Tô Khê lầu bầu trong miệng, ủy ủy khuất khuất mà nói.
Không phải nói Lãnh dược sư đối xử với nàng rất tốt sao? Nàng thật sự là nhìn không ra. Từ lúc bắt đầu, Lãnh dược sư vẫn chưa từng để ý tới nàng…
“Tiếp tục quỳ đi!” So với mong muốn của Tô Khê, Tô Tử An còn hy vọng tới mười phần nên hắn lạnh lùng nói: “Ngươi cứ quỳ ở đây đi. Nếu không mời được Lãnh dược sư thì ngươi cũng không cần về phủ đâu!”
Lãnh dược sư hiện tại còn chưa xuất hiện. Ông ta chắc là muốn khảo nghiệm nghị lực của nha đầu này, nên nàng tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc được.
Dặn dò vừa xong thì Tô Tử An cũng phất tay áo bỏ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cha…” Nhìn Tô Tử An rời đi mà không một lần quay đầu lại, Tô Khê buồn bức đến nỗi muốn đập đầu vào tường.
Rốt cuộc nàng phải quỳ tới khi nào đây…
Ngồi bên trong nhã thất(1) ở lầu hai, vừa vặn có thể nhìn thấy Tô Khê đang quỳ dưới sân viện.
Khóe miệng Tô Lạc tạo thành một vòng cung: “Thật may mắn là lúc đó Lãnh dược sư không có nói ra tên họ của ta, bằng không thì người hiện tại đang quỳ ở đó là ta rồi.”
Khóe miệng Lãnh dược sư hơi nhếch lên: “Nha đầu nhà ngươi sẽ ngoan ngoãn quỳ ở đó sao?”
Nàng mà dám quỳ, bản thân ông ta còn chịu thua, quỳ như vậy rồi không đứng dậy nổi đâu.
Thấy Tô Lạc chỉ cười mà không nói. Lãnh dược sư ngẫm nghĩ, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện quan trọng: “Thật ra việc yêu cầu Tấn Vương bế quan là do ngươi liên lụy hắn đấy.”
“Do ta liên lụy hắn sao?” Quả nhiên, lực chú ý của Tô Lạc nháy mắt bị chuyện này thu hút. Nàng kinh ngạc hỏi lại: “Hắn bị làm sao vậy?”
Lãnh dược sư lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Trong vòng nửa năm gần đây, cảnh giới của hắn tăng lên quá nhanh, nhưng hắn lại không có thời gian củng cố cho tốt. Chuyện này đã tạo thành một khoảng chênh lệch so với căn cơ của hắn. Nếu hắn còn không bế quan tu luyện để hòa hợp hai thứ, thì sau này, nó sẽ gây ảnh hưởng không nhiều cũng ít.”
Tô Lạc thấy hơi khó hiểu.
Nếu Lãnh dược sư có thể nhìn ra chuyện đó, thì sao Nam Cung Lưu Vân lại có thể không hay biết?
Nhưng hắn lại biểu hiện rất bình thường, ngay cả nàng mà hắn cũng giấu được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không phải Lãnh dược sư hôm nay nói tới chuyện đó, nàng còn chẳng hay biết cái gì hết.
“Hắn bế quan mất bao lâu vậy?” Thanh âm Tô Lạc rất thấp, kèm theo một chút cảm giác mất mát.
“Nếu nhanh nhất thì mất nửa năm, còn chậm nhất thì mất ba năm.” Lãnh dược sư cảm thấy buồn cười mà liếc Tô Lạc một cái.
“Lâu như vậy…” Tô Lạc nhìn lên bầu trời xanh thẩm, tự lẩm bẩm một mình.
Nếu như là Nam Cung Lưu Vân trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không do dự mà lựa chọn bế quan, nhưng trong nửa năm này, bởi vì có sự xuất hiện của nàng, cho nên hắn mới muốn ở lại đế đô để giúp đỡ, bảo vệ cho nàng.
Huống hồ còn xuất hiện một Dao Trì Lý gia hiện tại giống như hổ rình mồi, nên lúc này hắn lại càng không nỡ buông bỏ nàng để đi bế quan một mình.
Nhưng làm như vậy lại gây tổn hại rất nhiều đối với tương lai của hắn.
Hắn có thiên phú tuyệt vời như vậy, tương lai có thể đạt được thành tựu không thể đong đếm nổi, nhưng hắn lại lựa chọn ở lại cạnh nàng.
Nếu không biết thì thôi, hiện giờ nàng đã biết rõ, mà nàng còn tiếp tục thờ ơ, thì nàng quả thực quá ích kỷ, quá đáng xấu hổ!
“Ta đi trước đây!” Hiện tại, Tô Lạc không có tâm tình để xem kịch nữa rồi.
***
(1) Nhã thất: Phòng riêng dành cho khách nằm trong tửu lầu
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro