Phong vân tế hội (4)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
Vừa nhìn thấy phản ứng này của Lạc Thịnh Thiên, trong lòng của Bắc Thần Lâm liền tựa như gương sáng.
“Thế thì không phải rồi! Ai bảo ngươi bắt nạt đồ đệ bảo bối của người ta trước chứ? Cho nên mới nói, người sai chính là lão bất tử ngươi đó.” Bắc Thần Lâm cái quan định luận. (1)
Tô Lạc cười thầm trong lòng.
Vị lão gia tử này của Bắc Thần gia tính tình ngay thẳng, không câu nệ tiểu tiết, không che đậy, không giả dối giống hệt Bắc Thần Ảnh.
Huống chi, vị lão gia tử này mới vừa rồi còn ra tay cứu nàng.
Cho nên, ấn tượng đầu tiên của Tô Lạc với Bắc Thần lão gia tử vô cùng tốt.
Lạc Thịnh Thiên vô cùng tức giận, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn, hừ một tiếng, phất ống tay áo rồi quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía bức tường ngọc nhẵn bóng đó.
“Cái này không phải đúng rồi sao, cuối cùng cũng phá giải được phong ấn của bức tường ngọc, bước vào lăng mộ Tử Ninh này rồi.” Bắc Thần Ảnh chắp tay sau lưng, ánh mắt sáng quắc.
“Vẫn còn thiếu một người.” Dung Vân đảo mắt, ánh mắt lãnh đạm.
Lúc này, ba vị cường giả siêu cấp đều dồn sự chú ý lên bức tường ngọc, tranh chấp vừa rồi vô hình trung đã được hóa giải.
“Lỗ mũi của Lý Tiếu Phong còn thính hơn hơn cẩu, lẽ nào lần này bế quan rồi, cho nên mới không cảm nhận được?” Bắc Thần lão gia tử sờ sờ mũi, tự lẩm bẩm.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên phát ra một tiếng vang “đùng đoàng”.
Tô Lạc ngước mắt nhìn.
Lai thêm một bóng người chậm rãi đáp xuống.
Hôm nay có thể nói là Phong Vân tế hội, cường giả khắp nơi tập hợp.
“Lý Tiếu Phong, vừa mới nói cái mũi cẩu của ngươi không ngửi thấy mùi tanh là liền tới ngay à?” Bắc Thần lão gia tử cười ha ha.
“Lão thần kinh ngươi cũng tới rồi, ta há có thể không tới chứ?” Lý Tiếu Phong tự nhiên tiến tới, chế nhạo lại.
Trong bốn cường giả này, Dung Vân đại sư là người đứng đầu, ba người kia trông có vẻ giống thủ hạ của Dung Vân đại sư.
Trước mặt mấy đại nhân vậy này, mấy tiểu bối có cảm giác rất nhỏ bé.
Lúc này, trong lòng Tô Lạc hiện lên một sự hoài nghi.Lý Tiếu Phong? Họ Lý, lại đứng ngang tầm với đám người của sư phụ mỹ nhân, người này chẳng lẽ chính là Dao Trì Lý gia...?
Bắc Thần Lâm cười chế giễu: “Bắc Thần Điện của ta không quan trọng, còn ngươi, lại dám bước ra khỏi Dao Trì Cung sao?”
Lý Tiếu Phong mỉa mai lại một tiếng: “Ai kêu Bắc Thần Điện đến một bảo bối để người ta nghĩ đến cũng không có chứ?”
Sắc mặt của Bắc Thần lão gia tử đông lại, hừ hừ hai tiếng rồi chắp tay ra sau lưng: “Vậy thì Dao Trì Lý gia các ngươi phải canh chừng cho kỹ, đừng để trộm gà không thành lại mất nắm thóc đó.”
“Bắc Thần huynh lo lắng quá rồi. Bắc Thần điện chưa từng được người ta nghĩ đến, rất nhiều chuyện không biết, đây cũng là chuyện bình thường.” Lý Tiếu Phong rất có tài ăn nói, chữ nào cũng như châu ngọc, câu nào cũng nói bóng nói gió, dồn ép đến nỗi khiến cho sắc mặt của Bắc Thần lão gia tử đóng băng luôn.
Dung Vân lãnh đạm quét mắt nhìn ông ta: “Việc này không thể chậm trễ, giờ quan trọng là phải nghiên cứu văn tự được khắc trên kia.”
Lời này vừa nói ra, tâm thần của ba vị cao thủ tuyệt thế này đều trở nên nghiêm túc, sau đó ánh mắt đều dính chặt lên bức tường ngọc kia.
Bọn họ vây quanh bức tường ngọc, chuyên tâm nghiên cứu chữ khắc trên đó.
Chữ khắc chi chít, thần quang lóe lên.
Bắc Thần Lâm xuất thủ trước, ông ta xuất ra một chưởng tấn công.
Sau đó, một sức mạnh khổng lồ cuồn cuộn như khói lửa lao về phía trước, nhưng ngay lập tức bị dội ngược trở lại.
“Phù!” Lạc Hạo Thần vốn đang yếu ớt bị lại chấn động lập tức phụt ra một ngụm máu tươi.
Thực ra, sức mạnh dữ dội này vốn bắn về phía Lạc Điệp Y.
Chỉ là, nàng theo bản năng đã vội nằm xuống, nhưng không kịp kéo Lạc Hạo Thần.
Cho nên, sức mạnh này đã đập chính xác vào người Lạc Hạo Thần, khiến cho hắn bị trọng thương.
Cơ thể của Lạc Hạo Thần vốn đang rất suy yếu, giờ lại bị đả kích, cả người trở nên cực kỳ yếu ớt.
Lạc Thịnh Thiên nhìn thấy vậy, vội vàng lấy ra một viên linh đan diệu dược bỏ vào trong miệng Lạc Hạo Thần.
***
(1) Cái quan định luận: Nghĩa là sau khi đậy nắp quan tài lại (sau khi chết) mới có thể bàn luận đúng sai, hay dở về một con người nào đó. Ở đây hiểu là đưa ra kết luận.
“Thế thì không phải rồi! Ai bảo ngươi bắt nạt đồ đệ bảo bối của người ta trước chứ? Cho nên mới nói, người sai chính là lão bất tử ngươi đó.” Bắc Thần Lâm cái quan định luận. (1)
Tô Lạc cười thầm trong lòng.
Vị lão gia tử này của Bắc Thần gia tính tình ngay thẳng, không câu nệ tiểu tiết, không che đậy, không giả dối giống hệt Bắc Thần Ảnh.
Huống chi, vị lão gia tử này mới vừa rồi còn ra tay cứu nàng.
Cho nên, ấn tượng đầu tiên của Tô Lạc với Bắc Thần lão gia tử vô cùng tốt.
Lạc Thịnh Thiên vô cùng tức giận, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn, hừ một tiếng, phất ống tay áo rồi quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía bức tường ngọc nhẵn bóng đó.
“Cái này không phải đúng rồi sao, cuối cùng cũng phá giải được phong ấn của bức tường ngọc, bước vào lăng mộ Tử Ninh này rồi.” Bắc Thần Ảnh chắp tay sau lưng, ánh mắt sáng quắc.
“Vẫn còn thiếu một người.” Dung Vân đảo mắt, ánh mắt lãnh đạm.
Lúc này, ba vị cường giả siêu cấp đều dồn sự chú ý lên bức tường ngọc, tranh chấp vừa rồi vô hình trung đã được hóa giải.
“Lỗ mũi của Lý Tiếu Phong còn thính hơn hơn cẩu, lẽ nào lần này bế quan rồi, cho nên mới không cảm nhận được?” Bắc Thần lão gia tử sờ sờ mũi, tự lẩm bẩm.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên phát ra một tiếng vang “đùng đoàng”.
Tô Lạc ngước mắt nhìn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lai thêm một bóng người chậm rãi đáp xuống.
Hôm nay có thể nói là Phong Vân tế hội, cường giả khắp nơi tập hợp.
“Lý Tiếu Phong, vừa mới nói cái mũi cẩu của ngươi không ngửi thấy mùi tanh là liền tới ngay à?” Bắc Thần lão gia tử cười ha ha.
“Lão thần kinh ngươi cũng tới rồi, ta há có thể không tới chứ?” Lý Tiếu Phong tự nhiên tiến tới, chế nhạo lại.
Trong bốn cường giả này, Dung Vân đại sư là người đứng đầu, ba người kia trông có vẻ giống thủ hạ của Dung Vân đại sư.
Trước mặt mấy đại nhân vậy này, mấy tiểu bối có cảm giác rất nhỏ bé.
Lúc này, trong lòng Tô Lạc hiện lên một sự hoài nghi.Lý Tiếu Phong? Họ Lý, lại đứng ngang tầm với đám người của sư phụ mỹ nhân, người này chẳng lẽ chính là Dao Trì Lý gia...?
Bắc Thần Lâm cười chế giễu: “Bắc Thần Điện của ta không quan trọng, còn ngươi, lại dám bước ra khỏi Dao Trì Cung sao?”
Lý Tiếu Phong mỉa mai lại một tiếng: “Ai kêu Bắc Thần Điện đến một bảo bối để người ta nghĩ đến cũng không có chứ?”
Sắc mặt của Bắc Thần lão gia tử đông lại, hừ hừ hai tiếng rồi chắp tay ra sau lưng: “Vậy thì Dao Trì Lý gia các ngươi phải canh chừng cho kỹ, đừng để trộm gà không thành lại mất nắm thóc đó.”
“Bắc Thần huynh lo lắng quá rồi. Bắc Thần điện chưa từng được người ta nghĩ đến, rất nhiều chuyện không biết, đây cũng là chuyện bình thường.” Lý Tiếu Phong rất có tài ăn nói, chữ nào cũng như châu ngọc, câu nào cũng nói bóng nói gió, dồn ép đến nỗi khiến cho sắc mặt của Bắc Thần lão gia tử đóng băng luôn.
Dung Vân lãnh đạm quét mắt nhìn ông ta: “Việc này không thể chậm trễ, giờ quan trọng là phải nghiên cứu văn tự được khắc trên kia.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời này vừa nói ra, tâm thần của ba vị cao thủ tuyệt thế này đều trở nên nghiêm túc, sau đó ánh mắt đều dính chặt lên bức tường ngọc kia.
Bọn họ vây quanh bức tường ngọc, chuyên tâm nghiên cứu chữ khắc trên đó.
Chữ khắc chi chít, thần quang lóe lên.
Bắc Thần Lâm xuất thủ trước, ông ta xuất ra một chưởng tấn công.
Sau đó, một sức mạnh khổng lồ cuồn cuộn như khói lửa lao về phía trước, nhưng ngay lập tức bị dội ngược trở lại.
“Phù!” Lạc Hạo Thần vốn đang yếu ớt bị lại chấn động lập tức phụt ra một ngụm máu tươi.
Thực ra, sức mạnh dữ dội này vốn bắn về phía Lạc Điệp Y.
Chỉ là, nàng theo bản năng đã vội nằm xuống, nhưng không kịp kéo Lạc Hạo Thần.
Cho nên, sức mạnh này đã đập chính xác vào người Lạc Hạo Thần, khiến cho hắn bị trọng thương.
Cơ thể của Lạc Hạo Thần vốn đang rất suy yếu, giờ lại bị đả kích, cả người trở nên cực kỳ yếu ớt.
Lạc Thịnh Thiên nhìn thấy vậy, vội vàng lấy ra một viên linh đan diệu dược bỏ vào trong miệng Lạc Hạo Thần.
***
(1) Cái quan định luận: Nghĩa là sau khi đậy nắp quan tài lại (sau khi chết) mới có thể bàn luận đúng sai, hay dở về một con người nào đó. Ở đây hiểu là đưa ra kết luận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro