Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Sinh tử tồn vong (7)

Tô Tiểu Noãn

2024-07-15 19:06:34

Khi hắn nhìn thấy Tô Lạc đang nằm trên mặt đất, nhịp tim hắn đập dồn dập, lúc này hắn dường như nghẹn thở.

“Lạc Lạc, Lạc Lạc!” Nam Cung Lưu Vân chạy tới lay người Tô Lạc, tận mắt nhìn thất nàng bất tỉnh, Nam Cung Lưu Vân dùng hai tay đặt trên huyệt thiên linh của nàng, một luồng linh lực được truyền vào người nàng.

Trong mơ hồ, Tô Lạc vẫn cảm thấy thân thể nhẹ bẫng đi, dương như linh hồn đang dần lìa bỏ thể xác.

Nàng đang đi dạo trong thành phố hiện đại có những tòa nhà được xây bằng bê tông cốt thép, khắp nơi đều là cao ốc, xe cộ tấp nập, dòng người vội vã đi lại.

Đám mây bay vờn qua trên núi, đám mây như lưỡi dao trắng đâm xuyên ngực nàng.

“Ngươi cho rằng ta thật sự thích ngươi sao? Thực ra bấy lâu này, ta đều đang giám sát ngươi.”

Lời nói khắc cốt, điệu cười lạnh lùng, giống như ma quỷ hết lần này đến lần khác xuất hiện trong đầu nàng.

Đau… tim đau, thân thể cũng đau.

Xung quanh rất nóng, nóng như muốn trút hết da thịt nàng, đến kêu cũng không thể cất tiếng kêu lên được.

Nàng cảm thấy toàn thân như lò lửa, đang không ngừng bị thiêu đốt.

Đột nhiên có một luồng khí mát dễ chịu truyền vào, giống như một dòng suối trong, truyền tới tứ chi, dần ngấm vào da thịt như đang bị thiêu cháy của nàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Lạc yếu ớt hé nửa mắt, trước mắt nàng lúc này là gương mặt tuấn tú của Nam Cung Lưu Vân.

“Tỉnh rồi hả? Còn chỗ nào không khỏe nữa không?” Tô Lạc nghẹn nghẹn trong cổ họng không nói lên lời.

Hứng từ trong không gian một cốc nước suối, từ từ hớp từng ngụm, Tô Lạc lúc này mới thực sự tỉnh lại.

Lúc nàng uống nước, Tiểu Thần Long ngồi trước mặt nàng, hai mắt trong veo chịu ấm ức nhìn nàng.

Tô Lạc không cười, cũng không lấy nước, mà đi tới nhấc bổng Tiểu Thần Long lên tung lên không trung.

Trong này quá nóng, nhìn lông nó sắp bị thiêu rụi hết rồi, trông mà tội.Nhìn trên trán Nam Cung Lưu Vân cũng ướt đẫm mồ hôi, Tô Lạc lại đưa cốc nước cho hắn: “Ngươi cũng uống đi.”

Nam Cung Lưu Vân gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng: “Cảm thấy thế nào rồi, còn khó chịu nữa không?”

Tô Lạc gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Tạm thời vẫn còn trụ được, chỉ e trong thời gian dài thì khó mà giữ được thôi.”

Nhiệt độ trong này đối với nàng mà nói quả thật quá cao.

Nam Cung Lưu Vân gật đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong động Hỏa Diệm, ngay cả màu sắc của hỏa diệm cũng thay đổi.

Trong Hỏa Diệm Cốc, ngọn lửa đỏ rực này vẫn được coi là bình thường.

Nhưng tiến vào trong động Hỏa Diệm, màu sắc ngọn lửa ở đây ngày càng đậm hơn, khiến người ta cảm thấy nóng bức như rách da rách thịt.

Lạc nha đầu của hắn tạm thời đã tỉnh lại, nhưng vết thương của nàng quá nghiêm trọng, chỉ sợ không trụ lại được lâu trong động Hỏa Diệm.

Nam Cung Lưu Vân cau mày, không ngừng suy nghĩ.

Tô Lạc lại không biết Đoản Long Thạch đã rơi, kéo ống tay áo Nam Cung Lưu Vân, từ từ nói: “Chúng ta nhanh ra khỏi đây, vết thương của ngươi coi như cũng lành rồi, đúng lúc giúp ta trị tên Lý Ngạo Thiên đó.”

Hừ, nàng mấy ngày chạy tới chạy lui, trốn tránh hết chỗ này đến chỗ khác, bây giờ thời cơ thay đổi xoay chuyển không ngừng, bây giờ đã tới lượt nàng.

Nam Cung Lưu Vân nhẫn nại thở dài: “Nếu như là giết Lý Ngạo Thiên, thì không cần, bởi hắn đã chết rồi.”

Vừa bắt đầu đã bị hắn bóp vỡ yết hầu, sau đó lại chịu thêm một cước, sớm đã chết rồi.

Nam Cung Lưu Vân nhìn Tô Lạc đang cảm thấy đáng tiếc, rồi nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Nha đầu, bổn vương nhất định sẽ tìm được đường ra, dẫn ngươi về nhà, tin ta chứ?”

Trong lòng Tô Lạc lập tức kinh ngạc... nghe ý tứ của hắn thì bọn họ có lẽ là không ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Số ký tự: 0