Thời khắc sinh tử (6)
Tô Tiểu Noãn
2024-07-15 19:06:34
Yên Hà tiên tử biết, cường giả quyết đấu, trong lòng ai sợ hãi trước thì đã thua đầu tiên rồi.
Ánh mắt nàng cũng âm u nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, đọc nhấn rõ ràng từng chữ, mang theo vài tia châm biếm: “Chuyện gì đây? Ngươi tới cứu tiểu tình nhân sao?”
Lúc trước Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc cãi nhau, nàng vẫn luôn để trong mắt.
Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân nheo lại đầy nguy hiểm, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Yên Hà tiên tử: “Thả nàng ra!”
Nam Cung Lưu Vân nhìn thấy hơi thở mong manh yếu đuối và sắc mặt tái nhợt của Tô Lạc, trong lòng vô cùng đau đớn.
Nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng vô cảm như cũ, không có biểu hiện nhiều ra bên ngoài.
Yên Hà tiên tử cười lạnh, đột nhiên nhấc tay lên, Tô Lạc đã bị nàng cầm trong tay.
Phía sau lưng Tô Lạc dựa vào ngực Yên Hà tiên tử, đầu mềm mại rũ xuống, mà chủy thủ của Yên Hà tiên tử cách yết hầu Tô Lạc khoảng cách nửa tấc.
“Ta nói, thả, nàng, ra!” Nam Cung Lưu Vân nhấn mạnh từng chữ đầy lạnh lẽo, phẫn nộ nhưng khiến người khác run sợ.
Yên Hà tiên tử cười lạnh lẽo: “Đem Linh Đạn Cầu đưa cho ta, nếu không ta sẽ giết nàng ngay lập tức.”
Trong mắt Nam Cung Lưu Vân thô bạo mà điên cuồng, gằn từng chữ nói: “Lão vu bà, mạng của ngươi thật đáng giá, thích hợp để chúng ta chôn cùng?”
Khóe miệng Yên Hà tiên tử đang cười liền ngưng lại.
Nam Cung Lưu Vân nói chuyện thật điên cuồng, nếu Yên Hà tiên tử không buông Tô Lạc ra, như vậy tất cả cùng đồng quy vu tận!
Mà cấp thánh Linh Đạn Cầu này, quả thật có thể làm cho ba người họ mai táng chung.
Trong lòng Yên Hà tiên tử có chút dao động, nhưng vẫn không tỏ ra bên ngoài, chỉ liên tục cười lạnh: “Ngươi không phải rất yêu nàng sao? Ngươi xác định muốn nàng chết?”
Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân lạnh như băng, nhìn thấy Tô Lạc im lặng không tiếng động, lại nhìn thấy Yên Hà tiên tử dương dương tự đắc, khóe miệng hắn kéo lên nụ cười.
Tươi cười như gió phất qua, lại không thấy đáy mắt.
“Lạc Lạc, muốn nhanh không được rồi.” Nam Cung Lưu Vân ánh mắt hứng thú mà lắc đầu: “Ta, tất nhiên đi cùng nàng.”
Sau một lúc, hắn lại chậm rãi nói: “Nếu đã như vậy, không bằng đem kẻ thù trước mắt giải quyết đi.”
Nói xong hắn chậm rãi khởi động linh lực, ngưng tụ vào trong Linh Đạn Cầu.
Linh Đạn Cầu vốn như chết đột nhiên hồi phục bốc cháy, khôi phục một chút sức sống.
Sắc mặt Yên Hà tiên tử lập tức cứng đờ!
Nếu linh lực Linh Đạn Cầu bị đánh thức, như vậy chờ đợi ba người, chỉ có cái chết!
“Dừng lại!” Yên Hà tiên tử không ngờ Nam Cung Lưu Vân lại điên cuồng như vậy, không biết sợ hãi là gì.
Người đối với người khác tàn nhẫn không đáng sợ, người đối với chính mình mà tàn nhẫn mới đúng gọi là tàn nhẫn.
Sau khi hô lên dừng lại, Yên Hà tiên tử biết sau trận đàm phán này nàng đã ở thế bất lợi rồi.
Chỉ thấy nàng hừ lạnh một tiếng: “Thánh giai Linh Đạn Cầu sức mạnh khủng khiếp, một khi phát nổ, đừng nói ba người chúng ta, mà ngay cả núi Yên Sơn này cũng bị san thành bình địa.”
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân bình tĩnh, ánh mắt hung ác nham hiểm, không nói gì mà nhìn chằm chằm vào Yên Hà tiên tử.
Yên Hà tiên tử tức giận hừ mạnh một tiếng: “Ta có thể đem tiểu tiện nhân Tô Lạc trả lại cho ngươi, nhưng mà, ngươi không được sử dụng Linh Đạn Cầu, thế nào?”
Lời này, đúng là hợp ý trong lòng Nam Cung Lưu Vân.
Hắn thận trọng từng bước, dốc hết sức suy nghĩ, chính là muốn Tô Lạc được bình an.
Bây giờ lão vu bà Yên Hà chịu đem Tô Lạc đưa cho hắn, hắn còn có cái gì mà không đồng ý chứ?
Nam Cung Lưu Vân gật đầu, thanh âm lạnh nhạt không có tia hào hứng: “Miễn cưỡng.”
“Hừ!” Cả đời Yên Hà tiên tử còn chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy, nàng hừ mạnh một tiếng, trực tiếp ném Tô Lạc bay qua.
Tiểu tiện nhân Tô Lạc này đang ở trong tay hắn, xem hắn còn dám lấy Linh Đạn Cầu ra uy hiếp không?
Thân hình Tô Lạc giống như búp bê vải, bị ném bay cao lên.
Nam Cung Lưu Vân bay lên, vững vàng ôm Tô Lạc vào trong ngực.
Nhưng mà không đợi hắn thả lỏng tâm tình, lập tức hơi thở của hắn như bị ngưng lại!
Ánh mắt nàng cũng âm u nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, đọc nhấn rõ ràng từng chữ, mang theo vài tia châm biếm: “Chuyện gì đây? Ngươi tới cứu tiểu tình nhân sao?”
Lúc trước Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc cãi nhau, nàng vẫn luôn để trong mắt.
Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân nheo lại đầy nguy hiểm, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Yên Hà tiên tử: “Thả nàng ra!”
Nam Cung Lưu Vân nhìn thấy hơi thở mong manh yếu đuối và sắc mặt tái nhợt của Tô Lạc, trong lòng vô cùng đau đớn.
Nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng vô cảm như cũ, không có biểu hiện nhiều ra bên ngoài.
Yên Hà tiên tử cười lạnh, đột nhiên nhấc tay lên, Tô Lạc đã bị nàng cầm trong tay.
Phía sau lưng Tô Lạc dựa vào ngực Yên Hà tiên tử, đầu mềm mại rũ xuống, mà chủy thủ của Yên Hà tiên tử cách yết hầu Tô Lạc khoảng cách nửa tấc.
“Ta nói, thả, nàng, ra!” Nam Cung Lưu Vân nhấn mạnh từng chữ đầy lạnh lẽo, phẫn nộ nhưng khiến người khác run sợ.
Yên Hà tiên tử cười lạnh lẽo: “Đem Linh Đạn Cầu đưa cho ta, nếu không ta sẽ giết nàng ngay lập tức.”
Trong mắt Nam Cung Lưu Vân thô bạo mà điên cuồng, gằn từng chữ nói: “Lão vu bà, mạng của ngươi thật đáng giá, thích hợp để chúng ta chôn cùng?”
Khóe miệng Yên Hà tiên tử đang cười liền ngưng lại.
Nam Cung Lưu Vân nói chuyện thật điên cuồng, nếu Yên Hà tiên tử không buông Tô Lạc ra, như vậy tất cả cùng đồng quy vu tận!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà cấp thánh Linh Đạn Cầu này, quả thật có thể làm cho ba người họ mai táng chung.
Trong lòng Yên Hà tiên tử có chút dao động, nhưng vẫn không tỏ ra bên ngoài, chỉ liên tục cười lạnh: “Ngươi không phải rất yêu nàng sao? Ngươi xác định muốn nàng chết?”
Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân lạnh như băng, nhìn thấy Tô Lạc im lặng không tiếng động, lại nhìn thấy Yên Hà tiên tử dương dương tự đắc, khóe miệng hắn kéo lên nụ cười.
Tươi cười như gió phất qua, lại không thấy đáy mắt.
“Lạc Lạc, muốn nhanh không được rồi.” Nam Cung Lưu Vân ánh mắt hứng thú mà lắc đầu: “Ta, tất nhiên đi cùng nàng.”
Sau một lúc, hắn lại chậm rãi nói: “Nếu đã như vậy, không bằng đem kẻ thù trước mắt giải quyết đi.”
Nói xong hắn chậm rãi khởi động linh lực, ngưng tụ vào trong Linh Đạn Cầu.
Linh Đạn Cầu vốn như chết đột nhiên hồi phục bốc cháy, khôi phục một chút sức sống.
Sắc mặt Yên Hà tiên tử lập tức cứng đờ!
Nếu linh lực Linh Đạn Cầu bị đánh thức, như vậy chờ đợi ba người, chỉ có cái chết!
“Dừng lại!” Yên Hà tiên tử không ngờ Nam Cung Lưu Vân lại điên cuồng như vậy, không biết sợ hãi là gì.
Người đối với người khác tàn nhẫn không đáng sợ, người đối với chính mình mà tàn nhẫn mới đúng gọi là tàn nhẫn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi hô lên dừng lại, Yên Hà tiên tử biết sau trận đàm phán này nàng đã ở thế bất lợi rồi.
Chỉ thấy nàng hừ lạnh một tiếng: “Thánh giai Linh Đạn Cầu sức mạnh khủng khiếp, một khi phát nổ, đừng nói ba người chúng ta, mà ngay cả núi Yên Sơn này cũng bị san thành bình địa.”
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân bình tĩnh, ánh mắt hung ác nham hiểm, không nói gì mà nhìn chằm chằm vào Yên Hà tiên tử.
Yên Hà tiên tử tức giận hừ mạnh một tiếng: “Ta có thể đem tiểu tiện nhân Tô Lạc trả lại cho ngươi, nhưng mà, ngươi không được sử dụng Linh Đạn Cầu, thế nào?”
Lời này, đúng là hợp ý trong lòng Nam Cung Lưu Vân.
Hắn thận trọng từng bước, dốc hết sức suy nghĩ, chính là muốn Tô Lạc được bình an.
Bây giờ lão vu bà Yên Hà chịu đem Tô Lạc đưa cho hắn, hắn còn có cái gì mà không đồng ý chứ?
Nam Cung Lưu Vân gật đầu, thanh âm lạnh nhạt không có tia hào hứng: “Miễn cưỡng.”
“Hừ!” Cả đời Yên Hà tiên tử còn chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy, nàng hừ mạnh một tiếng, trực tiếp ném Tô Lạc bay qua.
Tiểu tiện nhân Tô Lạc này đang ở trong tay hắn, xem hắn còn dám lấy Linh Đạn Cầu ra uy hiếp không?
Thân hình Tô Lạc giống như búp bê vải, bị ném bay cao lên.
Nam Cung Lưu Vân bay lên, vững vàng ôm Tô Lạc vào trong ngực.
Nhưng mà không đợi hắn thả lỏng tâm tình, lập tức hơi thở của hắn như bị ngưng lại!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro