Chạy Trốn Trong...
2024-12-12 20:29:04
Lục Cửu lang đã muốn đào ngũ từ lâu, ngặt vì Bùi Hành Ngạn nên mới gắng gượng trụ thêm một tháng. Khi thấy tên kia đã rơi xuống vực, hắn lập tức xóa hết dấu vết ở rìa núi, bình tĩnh cưỡi ngựa đuổi theo đội cận vệ tìm kiếm.
Mãi lúc lâu đội cận vệ mới đuổi theo bắn chết được con bò rừng, ấy nhưng trên lưng ngựa Đại Uyển chẳng hề có người. Đây không phải chuyện nhỏ, cả đại doanh lập tức loạn hết lên, từng tổ đội lần lượt cầm theo đuốc, lũ lượt phóng ngựa ra ngoài đi tìm.
Hàn Bình Sách cũng không giữ nổi bình tĩnh, hỏi đi hỏi lại cận vệ, tất cả đều khẳng định bên cạnh Bùi Hành Ngạn không có ai khác, đơn giản là cậu công tử bột ngốc nghếch tự gây họa. Nhưng nói gì đi nữa cậu ta vẫn là con một của Bùi Hựu Tĩnh, là thiếu chủ của nhà họ Bùi, hễ xảy ra chuyện chẳng lành, hai nhà Bùi – Hàn nhất định sẽ có rạn nứt.
Hàn Bình Sách bất chấp tất thảy, đích thân dẫn binh lính ra ngoài tìm kiếm, cả vùng đồng hoang ồn ào suốt cả đêm.
Lục Cửu lang ẩn mình giữa đám đông, mãi cho đến khi đổi phiên canh gác mới quay lại đại doanh, ngoài mặt không biểu hiện nhưng trong bụng lấy làm hả hê.
Ấy nhưng sự hả hê ấy không kéo dài được lâu, khi trời sắp sáng, ngoài quân doanh truyền tin về rằng đã tìm được người rồi.
***
Vừa bước vào đại doanh, Hàn Nhung Thu không khỏi nheo mắt.
Một góc doanh trại vốn là bãi cỏ nay đã cháy đen, từng luồng khói xám còn lượn lờ, cảnh vật chung quanh vô cùng lộn xộn, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Nhiều binh sĩ mệt mỏi ra mặt, thân thể ướt sũng và dính đầy tro bụi, khác hẳn với sự ngăn nắp thường ngày.
Hàn Nhung Thu đã kinh qua nhiều sóng gió nên không biểu hiện ra mặt, nhưng Hàn Thất đi theo sau không có được sự trấn định ấy. Nàng quay sang nhìn anh trai đang tiến lại gần, kinh ngạc hỏi, “Chuyện gì thế này? Doanh trại cháy rồi ư?”
Hàn Bình Sách tức đỏ mắt, giọng đầy phẫn nộ, “Tất cả là do Lục Cửu lang! Ca sẽ lột da hắn!”
Hàn Nhung Thu ngắt lời, hỏi thẳng, “Hành Ngạn thế nào rồi?”
Hàn Bình Sách khựng lại, hễ nghĩ đến là phát run vì sợ, “Người không sao, may được cành cây dưới vách núi níu giữ, chỉ bị vài vết trầy xước, ơn trời phù hộ.”
Hai cha con cùng thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Bình Sách lại bùng lên lửa giận, “Cậu ta bị chính tên Lục Cửu đá xuống! Thằng khốn kia quá nham hiểm, cố ý dụ cậu ta đi săn bò rừng, sau còn giả bộ không có chuyện gì đi tìm cùng mọi người. Nếu không phải chính Bùi Hành Ngạn kể ra thì khéo mọi người đã tưởng chỉ là tai nạn!”
ngôn tình sắc
Hàn Thất không khỏi thắc mắc, “Hai người này kết thù kết oán từ lúc nào vậy?”
Hàn Bình Sách càng nghĩ càng hận, suýt đã buột miệng chửi thề, “Oán thù cái gì? Từ ngày Bùi Hành Ngạn đến, tên Lục Cửu đã bợ đỡ đủ kiểu, ca không để ý, chỉ coi hắn đang lấy lòng công tử. Ai ngờ hắn lại tàn độc đến vậy, nếu kế hoạch của hắn thành công, chắc chắn Bùi gia và nhà ta sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Ca đã sớm nói hắn lòng dạ hiểm ác, có dạy dỗ cũng chỉ thành con sói dữ!”
Hàn Thất bất giác nhìn cha, thấy Hàn Nhung Thu day nhẹ thái dương, vẻ mặt trầm ngâm, “Cậu ta đâu rồi?”
Hàn Bình Sách nghiến răng kêu răng rắc, “Hắn giả bộ trở về báo tin, con vừa nghe đã sốt ruột, đích thân dẫn đội đi tìm. Khi Bùi Hành Ngạn được cứu lên thì đã nửa tỉnh nửa mê, chưa thể nói gì. Tin vừa truyền về quân doanh, Lục Cửu lang lập tức phóng hỏa đốt cỏ, nhân lúc hỗn loạn đã trộm ngựa bỏ chạy!”
Bảo chàng không oán hận thì thật khó, trước đó cha đã tha cho một Lục Cửu lang, sau còn đưa đến một Bùi Hành Ngạn, cả hai đều là những tên phiền phức, làm xáo trộn đại doanh vốn đang yên ổn, khiến chàng không thể không căm ghét kẻ gây họa kia đến tận xương tủy.
Hàn Nhung Thu thở dài một hơi, mãi sau mới nói, “Cử người đi tìm đi, nhất định phải đưa cậu ta trở về, nhưng không được làm tổn thương cậu ta. Cha sẽ nghĩ cách xử lý sau.”
Hàn Bình Sách kinh ngạc, khó tin hỏi, “Ý của cha là gì? Không định giao hắn cho Bùi gia sao?”
Hàn Nhung Thu hơi nhíu mày, “Việc bên Bùi gia cha sẽ tự lo, con chăm sóc tốt cho Hành Ngạn là được rồi.”
Hàn Bình Sách không hiểu nổi, “Còn phải nghĩ gì nữa? Hắn đã làm việc độc ác tày trời, chẳng lẽ lại tha cho hắn?”
Hàn Nhung Thu sầm mặt, giọng uy nghiêm, “Cha bảo con làm thì cứ làm, đừng nói lời thừa! Đến lượt con chỉ dạy cha hả?”
Hàn Bình Sách ngẩn người, “Nhưng! Cha ơi, hắn…”
Hàn Nhung Thu ngắt lời, “Im miệng, đây là quân lệnh!”
Hàn Bình Sách không dám hó hé thêm, vừa nghi ngờ vừa tức tối, cơn giận khiến mặt chàng trở nên méo mó.
Hàn Thất dù cũng kinh ngạc nhưng vẫn giữ được bình tĩnh hơn anh trai, “Lục Cửu lang đã chạy trốn, nhất định sẽ không vào thành. Hắn chỉ có thể chạy về phía Nam hoặc Tây, cả hai nơi đều là đồng hoang sa mạc, hắn không thể tìm đường thoát, thiếu lương thực và nước uống nên cũng sẽ không đi được xa. Để muội phụ một tay đi tìm.”
***
Đêm sa mạc đẹp đến kỳ ảo, dải ngân hà rực rỡ lấp lánh trên cao, những cồn cát khổng lồ tĩnh lặng không một tiếng động, mềm mại nhấp nhô, trải dài vô tận. Mọi sinh linh tựa hồ đã biến mất, chỉ còn lại tiếng gió thổi từng hạt cát.
Lục Cửu lang cảm thấy bản thân cũng sắp hóa thành hạt cát rồi, nhỏ bé, khô khốc, bị những cồn cát dịu dàng nuốt chửng, để lại một đống xương khô.
Hắn chưa bao giờ vào sa mạc, chỉ nghe qua lời kể từ những thương nhân người Hồ, đến tận lúc này mới hiểu được sự đáng sợ của sa mạc.
Cồn cát mênh mông không biên giới, chẳng tài nào phân biệt nổi phương hướng; cát mịn không chút thô ráp, từng bước dụ người lún sâu, rút cạn sức lực tiến lên. Dẫu đã luyện được sự nhạy bén và có đủ sức bền, con người vẫn cứ yếu đuối trước thiên nhiên.
Hắn không mang theo gì khi chạy trốn, thậm chí dù gặp được suối nước cũng không dám dừng chân, chỉ cố uống no rồi dùng nước thấm ướt áo quần. Đến khi phát hiện mình lạc đường, hắn đã chẳng thể nào thoát khỏi biển cát mênh mông, cứ đi lòng vòng dưới cái nắng chói chang, đói khát khiến hắn kiệt sức, không giữ nổi ngựa.
Con ngựa chậm rãi bước ra xa, chỉ còn lại Lục Cửu lang nằm trên cát, bị cả thế giới bỏ rơi.
Gió đêm càng lúc càng lạnh, hắn dần không còn cảm thấy cơn khát cháy bỏng cổ nữa, thay vào đó mũi miệng đã nứt nẻ đến rỉ máu, gió thổi cát mịn dần che lấp hắn, đợi đến khi mặt trời mọc, trên sa mạc sẽ chẳng có một bóng người.
Giữa khoảng không vô tận ấy đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa nhẹ nhàng. Ai đó đỡ lấy cơ thể kiệt quệ của hắn, gương mặt dưới ánh sao rạng rỡ, một túi nước đưa đến gần môi hắn, dòng nước mát chảy vào miệng.
Lục Cửu lang cố gắng nuốt ừng ực, nhưng trong lòng càng thêm tuyệt vọng, tâm hồn hắn trở nên phập phồng như đang chao đảo trên lưng ngựa, lại vừa như chìm trong bóng tối, không biết đã bao lâu trôi qua, đột nhiên trước mắt hắn sáng lên.
Trời đất rực rỡ ánh vàng, hiện lên vô số người và cảnh tưởng hỗn loạn, dần dần hóa thành những cây bảo thụ cao lớn rực rỡ. Hình như Hàn Thất cũng theo đó thay đổi, trong ánh sáng huyền ảo, dung nhan của nàng sáng ngời tựa ngọc, hào quang bao quanh, y phục lộng lẫy, đôi mắt nàng mang vẻ bi mẫn cũng vừa xót thương.
Lục Cửu lang không còn sợ hãi, hắn trôi dạt rất lâu trong giấc chiêm bao huyền ảo ấy, cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại.
Trước mắt hắn là một động đá sâu rộng, từ bức tường cho tới trần hang động đều vẽ những nữ thần bay lượn, có hoa rơi, có đài cao, có linh lộc và bảo thụ, ở giữa là một pho tượng Quan Âm tinh xảo, toàn thân dát vàng, duyên dáng mạnh mẽ, y hệt người thật đang cúi đầu nhìn xuống.
Không có ánh sáng huyền ảo lấp lánh cõi trời, không có Hàn Thất, trong động tĩnh lặng như chốn hư không, chỉ có một đống lửa đang cháy, Lục Cửu lang cảm nhận được một nỗi buồn mênh mang, chẳng rõ đó là an ủi hay thất vọng.
Hà Tây thịnh hành việc quyên góp tu sửa các động Phật, tiêu tốn rất nhiều gia sản để thuê thợ đục đá mở hang, mài nhẵn rồi vẽ lên tranh Phật, dâng cúng các bức tượng Bồ Tát để thờ kính thần Phật. Động đá này rất rộng, chỉ mới vẽ được một nửa nhưng dễ dàng nhận ra sự hùng vĩ của nó, trên tường là những sắc màu tươi sáng, vàng son rực rỡ, loại sơn dùng để vẽ cực kỳ đắt đỏ, nhà ai ở Hà Tây có thể kham nổi chi phí xây dựng nên một hang động lớn và hoa lệ nhường này?
Nghĩ đến đây, hắn bỗng giật mình như bị dội một gáo nước lạnh, kế đó nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài hang.
Chốc lát sau, có người cầm than bước vào, bình tĩnh nhìn về phía hắn, chính là Hàn Thất.
***
Lục Cửu lang hiểu rõ bản thân giờ đây trông thật nực cười, trốn vào sa mạc chạy tới chạy lui gần chết, cuối cùng vẫn bị người ta dễ dàng bắt được, hơn nữa còn chính là Hàn Thất đích thân bắt hắn, có thể thấy nhà họ Hàn hận hắn nhường nào, chắc chắn sẽ không để hắn chết dễ dàng.
Mà hắn cũng chẳng còn cách nào nữa, dẫu cho không có Hàn Thất, những thân vệ ngoài động cũng đủ trói hắn đem về, thế là hắn đành nằm im giả vờ ngất xỉu.
Hàn Thất bỏ than vào đống lửa, lạnh nhạt lên tiếng, “Nói đi, ngươi và Bùi Hành Ngạn có thù hận gì?”
Lục Cửu lang không trả lời.
Hàn Thất không bỏ qua, “Tuy ngươi gian xảo nhưng sẽ không đến mức tự đẩy mình vào đường chết, rốt cuộc là vì sao?”
Lục Cửu lang biết giả vờ cũng vô ích, đành nói thẳng, “Ta với hắn không có thù oán, nhưng cha hắn ở thành Thiên Đức đã mấy lần muốn giết ta, khiến ta suýt bị Trần Bán Phường đánh chết. Các ngươi coi ta như con kiến tùy ý giẫm đạp, đâu ngờ kiến cũng biết cắn người, đã được ông trời ban cho cơ hội, Bùi Hành Ngạn lại ngu xuẩn yếu đuối, tại sao ta không báo thù?”
Hàn Thất không ngờ là do mối hận ở thành Thiên Đức mà ra, nàng ngừng một lúc mới nói, “Dù ngươi có thù với Bùi gia nhưng Hàn gia chưa từng bạc đãi ngươi, giúp ngươi thoát khỏi An phu nhân, còn đưa ngươi vào Thanh Mộc quân, cớ gì ngươi lại lấy oán trả ơn?”
Lục Cửu lang cười khẩy, “Đó mà là ơn ư? Thà giết quách ta đi còn sảng khoái hơn.”
Hàn Thất nhíu mày, “Huấn luyện là quy định trong quân, lẽ ra ngươi đã phải quen, sao lại coi đó là tra tấn?”
Lục Cửu lang tức tối, thủng thẳng nói, “Không phải tra tấn ư? Cô đã từng bị cấm ngủ, bị buộc phải ngồi xổm suốt đêm chưa? Cô đã từng mệt mỏi đến mức nôn ra máu, rồi bị tạt nước lạnh để tỉnh dậy tiếp tục chưa? Cô có bao giờ đã hoàn thành tất cả bài tập mà vẫn phải lặng lẽ ăn hết thức ăn bị nhổ đầy nước bọt chưa? Đến khi không chịu nổi xin rời doanh thì bị bảy tám người đánh hội đồng, không được phản kháng chưa?”
Hàn Thất ngẩn người, “Ta nhớ hội Sử Dũng chừng mực lắm mà, chẳng lẽ là do Thanh Mộc quân làm? Hàn tiểu tướng quân chắc chắn sẽ không ra lệnh như thế.”
Lục Cửu lang mệt mỏi ngồi dậy, tựa vào tường đá cười mỉa, “Cần gì Hàn tiểu tướng quân phải ra lệnh? Hắn khinh thường ta, tất có người thay hắn dẫm đạp ta, ta sống không bằng chết, có ai thèm quan tâm? Còn muốn ta cảm kích Hàn gia cơ đấy, ta chưa có ngu.”
Hàn Thất im lặng một hồi lâu, lần đầu tiên nhìn Lục Cửu lang với ánh mắt nghiêm túc.
So với thời còn ở trại tân binh, Lục Cửu lang bây giờ gầy gò hơn, gương mặt hốc hác vàng vọt, gò má sắc nhọn, đôi mắt sâu ẩn chứa oán hận cùng bất mãn, như một con sói bị ngược đãi đã sẵn sàng cắn trả, còn đâu sự tinh tế linh hoạt đủ để cải trang thành mỹ nhân khi còn ở thành Thiên Đức.
Lục Cửu lang biết chắc mình sẽ chết, nên lời nói ra cũng không e dè, “Cô bắt ta về cũng chỉ để xả giận cho họ Bùi, không cần phí công dạy dỗ ta. Ta chỉ tiếc chưa đủ may mắn, không giết chết được Bùi Hành Ngạn, nếu không chết cũng đáng.”
Rất lâu sau, Hàn Thất chậm rãi nói, “Ngươi nên cảm ơn vì hắn ta đã không chết, ngươi mới có cơ hội sống.”
Lục Cửu lang giật mình, nhưng miệng mồm vẫn châm biếm, “Ta còn có thể sống? Lừa à, chẳng lẽ nhà cô đại phát từ bi thả ta?”
Hàn Thất không trả lời, “Ngươi biết vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này không?”
Lục Cửu lang đang trên đà tuyệt vọng thì bắt được cơ hội sống, tâm trí xoay vần như nước chảy, không còn cứng đầu nữa, “Là ta không nên làm mất lòng quý nhân, đáng đời.”
Hàn Thất bình thản nói, “Không, là vì ngươi quá ngu ngốc.”
Nàng nói gì cũng được, nhưng Lục Cửu lang tự cho mình thông minh, tuyệt đối không chấp nhận từ “ngu ngốc” này.
Hàn Thất lại nói tiếp, “Không chỉ ngu ngốc mà còn yếu đuối.”
Lục Cửu lang hết chịu nổi, phản bác, “Bàn về đầu óc, ta có thể khiến Tiết Quý thất bại thảm hại, khiến nhà họ Bùi suýt mất con trai, ngu ngốc chỗ nào? Bàn về năng lực, trong vòng hai tháng ta có thể giết nô lệ Côn Lôn, luyện thêm vài năm chắc chắn sẽ đánh bại cô, yếu đuối chỗ nào?”
Hàn Thất lạnh nhạt nói, “Ngươi chẳng có tài cán gì, sống khổ ở thành Thiên Đức, đến khi nhập ngũ có được cơ hội nhưng vẫn sống trong mê muội. Ngươi cười nhạo Bùi Hành Ngạn ngu xuẩn yếu đuối, bản thân ngươi có khác? Rõ ràng cũng tập tành được chút bản lĩnh, chỉ cần đường hoàng tranh đấu là có thể khiến hắn mất mặt, vừa xả được giận mà người khác cũng sẽ khâm phục, nhưng ngươi lại chọn cách nịnh hót lừa dối, gian trá ngấm ngầm, khiến mọi người tức giận. Có con đường chính đáng nhưng ngươi lại chọn thủ đoạn thấp hèn, chính vì ngươi đã quen với sự yếu đuối, lấy ngu làm khôn.”
Lục Cửu lang bị mắng đến ngu người, một lúc sau tức giận quát, “Cô thì hiểu cái gì! Cô may mắn được mang họ Hàn, trời sinh là kẻ mạnh, làm sao hiểu được sự bất lực của kẻ yếu!”
Hàn Thất không động tâm, “Thế gian có vô số kẻ yếu nhưng họ vẫn sống bình an, ai giống ngươi tự chuốc lấy cái chết, miệng thì nhận mình là kẻ yếu nhưng luôn khiêu khích kẻ mạnh, bao phen suýt chết mà vẫn không biết thay đổi, cuối cùng lại giả vờ tội nghiệp?”
Lục Cửu lang không phục, phẫn nộ nhìn nàng chòng chọc.
Trên tường là tượng Quan Âm với đôi lông mày dài cùng đôi mắt phượng, uy nghi mà từ bi, an nhiên ngồi trên đài sen. Còn thiếu nữ trước mặt có dung mạo tựa ngọc sáng với cái nhìn sắc bén xuyên thấu, từng lời nói ra như sấm bổ, “Con người có thể an phận làm một con kiến, tuân theo sắp đặt của số mệnh; cũng có thể rèn thành thú dữ, thế nhân tự khắc sẽ nhường đường. Nhưng còn ngươi, lười biếng mờ ám, giở trò tiểu nhân lại đi đổ lỗi cho sự phản kháng của kẻ mạnh? Lục Cửu lang, ngươi thực sự quá ngu ngốc kiêu ngạo, hoàn toàn không tự nhận thức!”
Lục Cửu lang đỏ bừng mặt, lần đầu tiên trong đời cam chịu á khẩu.
Mãi lúc lâu đội cận vệ mới đuổi theo bắn chết được con bò rừng, ấy nhưng trên lưng ngựa Đại Uyển chẳng hề có người. Đây không phải chuyện nhỏ, cả đại doanh lập tức loạn hết lên, từng tổ đội lần lượt cầm theo đuốc, lũ lượt phóng ngựa ra ngoài đi tìm.
Hàn Bình Sách cũng không giữ nổi bình tĩnh, hỏi đi hỏi lại cận vệ, tất cả đều khẳng định bên cạnh Bùi Hành Ngạn không có ai khác, đơn giản là cậu công tử bột ngốc nghếch tự gây họa. Nhưng nói gì đi nữa cậu ta vẫn là con một của Bùi Hựu Tĩnh, là thiếu chủ của nhà họ Bùi, hễ xảy ra chuyện chẳng lành, hai nhà Bùi – Hàn nhất định sẽ có rạn nứt.
Hàn Bình Sách bất chấp tất thảy, đích thân dẫn binh lính ra ngoài tìm kiếm, cả vùng đồng hoang ồn ào suốt cả đêm.
Lục Cửu lang ẩn mình giữa đám đông, mãi cho đến khi đổi phiên canh gác mới quay lại đại doanh, ngoài mặt không biểu hiện nhưng trong bụng lấy làm hả hê.
Ấy nhưng sự hả hê ấy không kéo dài được lâu, khi trời sắp sáng, ngoài quân doanh truyền tin về rằng đã tìm được người rồi.
***
Vừa bước vào đại doanh, Hàn Nhung Thu không khỏi nheo mắt.
Một góc doanh trại vốn là bãi cỏ nay đã cháy đen, từng luồng khói xám còn lượn lờ, cảnh vật chung quanh vô cùng lộn xộn, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Nhiều binh sĩ mệt mỏi ra mặt, thân thể ướt sũng và dính đầy tro bụi, khác hẳn với sự ngăn nắp thường ngày.
Hàn Nhung Thu đã kinh qua nhiều sóng gió nên không biểu hiện ra mặt, nhưng Hàn Thất đi theo sau không có được sự trấn định ấy. Nàng quay sang nhìn anh trai đang tiến lại gần, kinh ngạc hỏi, “Chuyện gì thế này? Doanh trại cháy rồi ư?”
Hàn Bình Sách tức đỏ mắt, giọng đầy phẫn nộ, “Tất cả là do Lục Cửu lang! Ca sẽ lột da hắn!”
Hàn Nhung Thu ngắt lời, hỏi thẳng, “Hành Ngạn thế nào rồi?”
Hàn Bình Sách khựng lại, hễ nghĩ đến là phát run vì sợ, “Người không sao, may được cành cây dưới vách núi níu giữ, chỉ bị vài vết trầy xước, ơn trời phù hộ.”
Hai cha con cùng thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Bình Sách lại bùng lên lửa giận, “Cậu ta bị chính tên Lục Cửu đá xuống! Thằng khốn kia quá nham hiểm, cố ý dụ cậu ta đi săn bò rừng, sau còn giả bộ không có chuyện gì đi tìm cùng mọi người. Nếu không phải chính Bùi Hành Ngạn kể ra thì khéo mọi người đã tưởng chỉ là tai nạn!”
ngôn tình sắc
Hàn Thất không khỏi thắc mắc, “Hai người này kết thù kết oán từ lúc nào vậy?”
Hàn Bình Sách càng nghĩ càng hận, suýt đã buột miệng chửi thề, “Oán thù cái gì? Từ ngày Bùi Hành Ngạn đến, tên Lục Cửu đã bợ đỡ đủ kiểu, ca không để ý, chỉ coi hắn đang lấy lòng công tử. Ai ngờ hắn lại tàn độc đến vậy, nếu kế hoạch của hắn thành công, chắc chắn Bùi gia và nhà ta sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Ca đã sớm nói hắn lòng dạ hiểm ác, có dạy dỗ cũng chỉ thành con sói dữ!”
Hàn Thất bất giác nhìn cha, thấy Hàn Nhung Thu day nhẹ thái dương, vẻ mặt trầm ngâm, “Cậu ta đâu rồi?”
Hàn Bình Sách nghiến răng kêu răng rắc, “Hắn giả bộ trở về báo tin, con vừa nghe đã sốt ruột, đích thân dẫn đội đi tìm. Khi Bùi Hành Ngạn được cứu lên thì đã nửa tỉnh nửa mê, chưa thể nói gì. Tin vừa truyền về quân doanh, Lục Cửu lang lập tức phóng hỏa đốt cỏ, nhân lúc hỗn loạn đã trộm ngựa bỏ chạy!”
Bảo chàng không oán hận thì thật khó, trước đó cha đã tha cho một Lục Cửu lang, sau còn đưa đến một Bùi Hành Ngạn, cả hai đều là những tên phiền phức, làm xáo trộn đại doanh vốn đang yên ổn, khiến chàng không thể không căm ghét kẻ gây họa kia đến tận xương tủy.
Hàn Nhung Thu thở dài một hơi, mãi sau mới nói, “Cử người đi tìm đi, nhất định phải đưa cậu ta trở về, nhưng không được làm tổn thương cậu ta. Cha sẽ nghĩ cách xử lý sau.”
Hàn Bình Sách kinh ngạc, khó tin hỏi, “Ý của cha là gì? Không định giao hắn cho Bùi gia sao?”
Hàn Nhung Thu hơi nhíu mày, “Việc bên Bùi gia cha sẽ tự lo, con chăm sóc tốt cho Hành Ngạn là được rồi.”
Hàn Bình Sách không hiểu nổi, “Còn phải nghĩ gì nữa? Hắn đã làm việc độc ác tày trời, chẳng lẽ lại tha cho hắn?”
Hàn Nhung Thu sầm mặt, giọng uy nghiêm, “Cha bảo con làm thì cứ làm, đừng nói lời thừa! Đến lượt con chỉ dạy cha hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Bình Sách ngẩn người, “Nhưng! Cha ơi, hắn…”
Hàn Nhung Thu ngắt lời, “Im miệng, đây là quân lệnh!”
Hàn Bình Sách không dám hó hé thêm, vừa nghi ngờ vừa tức tối, cơn giận khiến mặt chàng trở nên méo mó.
Hàn Thất dù cũng kinh ngạc nhưng vẫn giữ được bình tĩnh hơn anh trai, “Lục Cửu lang đã chạy trốn, nhất định sẽ không vào thành. Hắn chỉ có thể chạy về phía Nam hoặc Tây, cả hai nơi đều là đồng hoang sa mạc, hắn không thể tìm đường thoát, thiếu lương thực và nước uống nên cũng sẽ không đi được xa. Để muội phụ một tay đi tìm.”
***
Đêm sa mạc đẹp đến kỳ ảo, dải ngân hà rực rỡ lấp lánh trên cao, những cồn cát khổng lồ tĩnh lặng không một tiếng động, mềm mại nhấp nhô, trải dài vô tận. Mọi sinh linh tựa hồ đã biến mất, chỉ còn lại tiếng gió thổi từng hạt cát.
Lục Cửu lang cảm thấy bản thân cũng sắp hóa thành hạt cát rồi, nhỏ bé, khô khốc, bị những cồn cát dịu dàng nuốt chửng, để lại một đống xương khô.
Hắn chưa bao giờ vào sa mạc, chỉ nghe qua lời kể từ những thương nhân người Hồ, đến tận lúc này mới hiểu được sự đáng sợ của sa mạc.
Cồn cát mênh mông không biên giới, chẳng tài nào phân biệt nổi phương hướng; cát mịn không chút thô ráp, từng bước dụ người lún sâu, rút cạn sức lực tiến lên. Dẫu đã luyện được sự nhạy bén và có đủ sức bền, con người vẫn cứ yếu đuối trước thiên nhiên.
Hắn không mang theo gì khi chạy trốn, thậm chí dù gặp được suối nước cũng không dám dừng chân, chỉ cố uống no rồi dùng nước thấm ướt áo quần. Đến khi phát hiện mình lạc đường, hắn đã chẳng thể nào thoát khỏi biển cát mênh mông, cứ đi lòng vòng dưới cái nắng chói chang, đói khát khiến hắn kiệt sức, không giữ nổi ngựa.
Con ngựa chậm rãi bước ra xa, chỉ còn lại Lục Cửu lang nằm trên cát, bị cả thế giới bỏ rơi.
Gió đêm càng lúc càng lạnh, hắn dần không còn cảm thấy cơn khát cháy bỏng cổ nữa, thay vào đó mũi miệng đã nứt nẻ đến rỉ máu, gió thổi cát mịn dần che lấp hắn, đợi đến khi mặt trời mọc, trên sa mạc sẽ chẳng có một bóng người.
Giữa khoảng không vô tận ấy đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa nhẹ nhàng. Ai đó đỡ lấy cơ thể kiệt quệ của hắn, gương mặt dưới ánh sao rạng rỡ, một túi nước đưa đến gần môi hắn, dòng nước mát chảy vào miệng.
Lục Cửu lang cố gắng nuốt ừng ực, nhưng trong lòng càng thêm tuyệt vọng, tâm hồn hắn trở nên phập phồng như đang chao đảo trên lưng ngựa, lại vừa như chìm trong bóng tối, không biết đã bao lâu trôi qua, đột nhiên trước mắt hắn sáng lên.
Trời đất rực rỡ ánh vàng, hiện lên vô số người và cảnh tưởng hỗn loạn, dần dần hóa thành những cây bảo thụ cao lớn rực rỡ. Hình như Hàn Thất cũng theo đó thay đổi, trong ánh sáng huyền ảo, dung nhan của nàng sáng ngời tựa ngọc, hào quang bao quanh, y phục lộng lẫy, đôi mắt nàng mang vẻ bi mẫn cũng vừa xót thương.
Lục Cửu lang không còn sợ hãi, hắn trôi dạt rất lâu trong giấc chiêm bao huyền ảo ấy, cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại.
Trước mắt hắn là một động đá sâu rộng, từ bức tường cho tới trần hang động đều vẽ những nữ thần bay lượn, có hoa rơi, có đài cao, có linh lộc và bảo thụ, ở giữa là một pho tượng Quan Âm tinh xảo, toàn thân dát vàng, duyên dáng mạnh mẽ, y hệt người thật đang cúi đầu nhìn xuống.
Không có ánh sáng huyền ảo lấp lánh cõi trời, không có Hàn Thất, trong động tĩnh lặng như chốn hư không, chỉ có một đống lửa đang cháy, Lục Cửu lang cảm nhận được một nỗi buồn mênh mang, chẳng rõ đó là an ủi hay thất vọng.
Hà Tây thịnh hành việc quyên góp tu sửa các động Phật, tiêu tốn rất nhiều gia sản để thuê thợ đục đá mở hang, mài nhẵn rồi vẽ lên tranh Phật, dâng cúng các bức tượng Bồ Tát để thờ kính thần Phật. Động đá này rất rộng, chỉ mới vẽ được một nửa nhưng dễ dàng nhận ra sự hùng vĩ của nó, trên tường là những sắc màu tươi sáng, vàng son rực rỡ, loại sơn dùng để vẽ cực kỳ đắt đỏ, nhà ai ở Hà Tây có thể kham nổi chi phí xây dựng nên một hang động lớn và hoa lệ nhường này?
Nghĩ đến đây, hắn bỗng giật mình như bị dội một gáo nước lạnh, kế đó nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài hang.
Chốc lát sau, có người cầm than bước vào, bình tĩnh nhìn về phía hắn, chính là Hàn Thất.
***
Lục Cửu lang hiểu rõ bản thân giờ đây trông thật nực cười, trốn vào sa mạc chạy tới chạy lui gần chết, cuối cùng vẫn bị người ta dễ dàng bắt được, hơn nữa còn chính là Hàn Thất đích thân bắt hắn, có thể thấy nhà họ Hàn hận hắn nhường nào, chắc chắn sẽ không để hắn chết dễ dàng.
Mà hắn cũng chẳng còn cách nào nữa, dẫu cho không có Hàn Thất, những thân vệ ngoài động cũng đủ trói hắn đem về, thế là hắn đành nằm im giả vờ ngất xỉu.
Hàn Thất bỏ than vào đống lửa, lạnh nhạt lên tiếng, “Nói đi, ngươi và Bùi Hành Ngạn có thù hận gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Cửu lang không trả lời.
Hàn Thất không bỏ qua, “Tuy ngươi gian xảo nhưng sẽ không đến mức tự đẩy mình vào đường chết, rốt cuộc là vì sao?”
Lục Cửu lang biết giả vờ cũng vô ích, đành nói thẳng, “Ta với hắn không có thù oán, nhưng cha hắn ở thành Thiên Đức đã mấy lần muốn giết ta, khiến ta suýt bị Trần Bán Phường đánh chết. Các ngươi coi ta như con kiến tùy ý giẫm đạp, đâu ngờ kiến cũng biết cắn người, đã được ông trời ban cho cơ hội, Bùi Hành Ngạn lại ngu xuẩn yếu đuối, tại sao ta không báo thù?”
Hàn Thất không ngờ là do mối hận ở thành Thiên Đức mà ra, nàng ngừng một lúc mới nói, “Dù ngươi có thù với Bùi gia nhưng Hàn gia chưa từng bạc đãi ngươi, giúp ngươi thoát khỏi An phu nhân, còn đưa ngươi vào Thanh Mộc quân, cớ gì ngươi lại lấy oán trả ơn?”
Lục Cửu lang cười khẩy, “Đó mà là ơn ư? Thà giết quách ta đi còn sảng khoái hơn.”
Hàn Thất nhíu mày, “Huấn luyện là quy định trong quân, lẽ ra ngươi đã phải quen, sao lại coi đó là tra tấn?”
Lục Cửu lang tức tối, thủng thẳng nói, “Không phải tra tấn ư? Cô đã từng bị cấm ngủ, bị buộc phải ngồi xổm suốt đêm chưa? Cô đã từng mệt mỏi đến mức nôn ra máu, rồi bị tạt nước lạnh để tỉnh dậy tiếp tục chưa? Cô có bao giờ đã hoàn thành tất cả bài tập mà vẫn phải lặng lẽ ăn hết thức ăn bị nhổ đầy nước bọt chưa? Đến khi không chịu nổi xin rời doanh thì bị bảy tám người đánh hội đồng, không được phản kháng chưa?”
Hàn Thất ngẩn người, “Ta nhớ hội Sử Dũng chừng mực lắm mà, chẳng lẽ là do Thanh Mộc quân làm? Hàn tiểu tướng quân chắc chắn sẽ không ra lệnh như thế.”
Lục Cửu lang mệt mỏi ngồi dậy, tựa vào tường đá cười mỉa, “Cần gì Hàn tiểu tướng quân phải ra lệnh? Hắn khinh thường ta, tất có người thay hắn dẫm đạp ta, ta sống không bằng chết, có ai thèm quan tâm? Còn muốn ta cảm kích Hàn gia cơ đấy, ta chưa có ngu.”
Hàn Thất im lặng một hồi lâu, lần đầu tiên nhìn Lục Cửu lang với ánh mắt nghiêm túc.
So với thời còn ở trại tân binh, Lục Cửu lang bây giờ gầy gò hơn, gương mặt hốc hác vàng vọt, gò má sắc nhọn, đôi mắt sâu ẩn chứa oán hận cùng bất mãn, như một con sói bị ngược đãi đã sẵn sàng cắn trả, còn đâu sự tinh tế linh hoạt đủ để cải trang thành mỹ nhân khi còn ở thành Thiên Đức.
Lục Cửu lang biết chắc mình sẽ chết, nên lời nói ra cũng không e dè, “Cô bắt ta về cũng chỉ để xả giận cho họ Bùi, không cần phí công dạy dỗ ta. Ta chỉ tiếc chưa đủ may mắn, không giết chết được Bùi Hành Ngạn, nếu không chết cũng đáng.”
Rất lâu sau, Hàn Thất chậm rãi nói, “Ngươi nên cảm ơn vì hắn ta đã không chết, ngươi mới có cơ hội sống.”
Lục Cửu lang giật mình, nhưng miệng mồm vẫn châm biếm, “Ta còn có thể sống? Lừa à, chẳng lẽ nhà cô đại phát từ bi thả ta?”
Hàn Thất không trả lời, “Ngươi biết vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này không?”
Lục Cửu lang đang trên đà tuyệt vọng thì bắt được cơ hội sống, tâm trí xoay vần như nước chảy, không còn cứng đầu nữa, “Là ta không nên làm mất lòng quý nhân, đáng đời.”
Hàn Thất bình thản nói, “Không, là vì ngươi quá ngu ngốc.”
Nàng nói gì cũng được, nhưng Lục Cửu lang tự cho mình thông minh, tuyệt đối không chấp nhận từ “ngu ngốc” này.
Hàn Thất lại nói tiếp, “Không chỉ ngu ngốc mà còn yếu đuối.”
Lục Cửu lang hết chịu nổi, phản bác, “Bàn về đầu óc, ta có thể khiến Tiết Quý thất bại thảm hại, khiến nhà họ Bùi suýt mất con trai, ngu ngốc chỗ nào? Bàn về năng lực, trong vòng hai tháng ta có thể giết nô lệ Côn Lôn, luyện thêm vài năm chắc chắn sẽ đánh bại cô, yếu đuối chỗ nào?”
Hàn Thất lạnh nhạt nói, “Ngươi chẳng có tài cán gì, sống khổ ở thành Thiên Đức, đến khi nhập ngũ có được cơ hội nhưng vẫn sống trong mê muội. Ngươi cười nhạo Bùi Hành Ngạn ngu xuẩn yếu đuối, bản thân ngươi có khác? Rõ ràng cũng tập tành được chút bản lĩnh, chỉ cần đường hoàng tranh đấu là có thể khiến hắn mất mặt, vừa xả được giận mà người khác cũng sẽ khâm phục, nhưng ngươi lại chọn cách nịnh hót lừa dối, gian trá ngấm ngầm, khiến mọi người tức giận. Có con đường chính đáng nhưng ngươi lại chọn thủ đoạn thấp hèn, chính vì ngươi đã quen với sự yếu đuối, lấy ngu làm khôn.”
Lục Cửu lang bị mắng đến ngu người, một lúc sau tức giận quát, “Cô thì hiểu cái gì! Cô may mắn được mang họ Hàn, trời sinh là kẻ mạnh, làm sao hiểu được sự bất lực của kẻ yếu!”
Hàn Thất không động tâm, “Thế gian có vô số kẻ yếu nhưng họ vẫn sống bình an, ai giống ngươi tự chuốc lấy cái chết, miệng thì nhận mình là kẻ yếu nhưng luôn khiêu khích kẻ mạnh, bao phen suýt chết mà vẫn không biết thay đổi, cuối cùng lại giả vờ tội nghiệp?”
Lục Cửu lang không phục, phẫn nộ nhìn nàng chòng chọc.
Trên tường là tượng Quan Âm với đôi lông mày dài cùng đôi mắt phượng, uy nghi mà từ bi, an nhiên ngồi trên đài sen. Còn thiếu nữ trước mặt có dung mạo tựa ngọc sáng với cái nhìn sắc bén xuyên thấu, từng lời nói ra như sấm bổ, “Con người có thể an phận làm một con kiến, tuân theo sắp đặt của số mệnh; cũng có thể rèn thành thú dữ, thế nhân tự khắc sẽ nhường đường. Nhưng còn ngươi, lười biếng mờ ám, giở trò tiểu nhân lại đi đổ lỗi cho sự phản kháng của kẻ mạnh? Lục Cửu lang, ngươi thực sự quá ngu ngốc kiêu ngạo, hoàn toàn không tự nhận thức!”
Lục Cửu lang đỏ bừng mặt, lần đầu tiên trong đời cam chịu á khẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro