Phi Thăng Bằng Phương Thức Tu Luyện Không Đứng Đắn
Chương 19
2024-11-21 19:49:57
Ngược lại, nữ tử rải độc dược kia nói thêm một câu: “Gần đây trong tông môn có một vị trưởng lão đang nghiên cứu độc cổ, đang cần một lượng lớn huyết thực.”
“Chung Linh ngươi giải thích với nàng ta làm gì.”
Hóa ra nữ tử dùng độc này tên là Chung Linh. Đi theo sau đội ngũ này lâu như vậy rồi, cuối cùng Tần Thất Huyền cũng biết rõ thân phận của mấy người bọn họ.
Ngoại trừ Cổ Nhu, Đồ Trọng An, Công Tôn Ách, mấy người còn lại theo thứ tự là Chung Linh tu luyện thân pháp không tệ, chuyên dùng để dẫn quái; người cầm trận bàn tên là Đỗ Phương Viễn, tu luyện con đường trận phù; người vác khiên lớn là Lưu Nhất Mâu, lực phòng ngự kinh người. Nói tóm lại, đội ngũ này có công có thủ, là một tiểu đội rèn luyện không tồi.
Tần Thất Huyền nói tiếng cảm ơn, sau đó bỏ phần thịt máu chảy đầm đìa vào trong túi, lúc cất vào, Công Tôn Ách hơi có thâm ý liếc nàng một cái, tầm mắt nhanh chóng đảo qua túi da đựng thịt trong tay nàng, hiển nhiên có ý nhắc nhở.
Tần Thất Huyền chớp mắt với nàng ấy, không nói gì nữa.
Kế tiếp, bọn họ lại gặp phải một con Huyết Nha Lang cùng một ổ Xích Kim Hạt, thành viên tiểu đội được phân công rõ ràng, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, gần như toàn bộ thành viên không một ai bị thương đã diệt trừ được hết số linh thú này.
Tiểu đan sư Cổ Nhu khá hài lòng với tiểu đội hộ tống này, nàng ta còn tỏ vẻ nếu lần sau có nhiệm vụ, nàng ta vẫn hy vọng được tổ đội với bọn họ.
Đám người Đồ Trọng An tươi cười rạng rỡ, giết quái càng thêm ra sức, đối với bọn họ mà nói, làm thân với luyện đan sư trong nội môn có rất nhiều chỗ lợi.
Sau khi đi thẳng về trước hơn mười mấy dặm, bọn họ sắp tới gần một khe nứt lớn.
Khe nứt lớn này là một khe rãnh vắt ngang giữa thảo nguyên, rộng không quá mười trượng, sâu chừng trăm trượng, mà chỗ sâu nhất thì căn bản nhìn không thấy đáy, nghe nói cho dù có là cường giả Nguyên Anh kỳ trong tông môn cũng không dám đi xuống chỗ sâu nhất của khe nứt này.
Có rất nhiều truyền thuyết về khe nứt này, trong đó câu chuyện được lưu truyền rộng rãi nhất chính là khe nứt này là vết nứt do một cường giả phi thăng dùng kiếm chém ra, hài cốt của kẻ địch bị hắn ta đánh chết cũng giấu ở chỗ sâu nhất trong khe nứt này, nếu có thể tới đó, nhất định có thể nhặt được pháo bảo cường đại, dù sao, địch nhân của một cường giả phi thăng tuyệt đối không phải hạng người hời hợt.
Tần Thất Huyền sớm đã nghe danh khe nứt này, hôm nay là lần đầu tiên nàng tới đây, đứng bên rìa khe nứt, gió lạnh thổi xuống phía dưới, làm cánh tay nàng nhanh chóng phủ kín một lớp da gà.
Tần Thất Huyền: Cam đoan dưới này có hung vật có thể uy hiếp đến tính mạng của nàng.
Nhưng cái này cũng không có gì kỳ lạ, nếu nhận xét một cách công bằng thì linh thú trên thảo nguyên có thực lực thấp hơn nhiều, phần lớn hung thú mạnh mẽ đều ngủ đông trong khe nứt. Bọn họ tối đa chỉ có thể đi xuống được tầm mấy chục mét, chỗ sâu hơn không phải là nơi một đám tu sĩ Luyện Khí kỳ bọn họ có thể xuống được.
“Trong khe có nhiều độc trùng, đây là túi thơm phòng độc.” Chung Linh phân phát mấy cái túi thơm nhỏ, ngay cả Tần Thất Huyền cũng được một cái.
Thoạt nhìn túi thơm phòng độc cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng Tần Thất Huyền cũng phát hiện túi thơm trong tay nàng nhẹ hơn túi thơm trong tay người khác một chút, hiển nhiên bột thuốc phòng độc bên trong đó ít hơn.
Từ đó suy ra, hai người Chung Linh và Đồ Trọng An tuyệt đối đã có bàn bạc từ trước, Đồ Trọng An muốn hại mình, Chung Linh không những biết, mà nàng ta còn là đồng lõa.
Một khi đã như vậy, nàng cũng sẽ không khách sáo với Chung Linh nữa.
Vừa đến khe nứt, Tần Thất Huyền đã cảm thấy nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, tựa như thoáng cái từ đầu thu bước sang mùa rét lạnh. Bốn phía đều là bụi cây thấp bé, rõ ràng không có thứ gì che lấp, thế nhưng ánh sáng lại trở nên cực kỳ ảm đạm, làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm khủng bố.
“Chung Linh ngươi giải thích với nàng ta làm gì.”
Hóa ra nữ tử dùng độc này tên là Chung Linh. Đi theo sau đội ngũ này lâu như vậy rồi, cuối cùng Tần Thất Huyền cũng biết rõ thân phận của mấy người bọn họ.
Ngoại trừ Cổ Nhu, Đồ Trọng An, Công Tôn Ách, mấy người còn lại theo thứ tự là Chung Linh tu luyện thân pháp không tệ, chuyên dùng để dẫn quái; người cầm trận bàn tên là Đỗ Phương Viễn, tu luyện con đường trận phù; người vác khiên lớn là Lưu Nhất Mâu, lực phòng ngự kinh người. Nói tóm lại, đội ngũ này có công có thủ, là một tiểu đội rèn luyện không tồi.
Tần Thất Huyền nói tiếng cảm ơn, sau đó bỏ phần thịt máu chảy đầm đìa vào trong túi, lúc cất vào, Công Tôn Ách hơi có thâm ý liếc nàng một cái, tầm mắt nhanh chóng đảo qua túi da đựng thịt trong tay nàng, hiển nhiên có ý nhắc nhở.
Tần Thất Huyền chớp mắt với nàng ấy, không nói gì nữa.
Kế tiếp, bọn họ lại gặp phải một con Huyết Nha Lang cùng một ổ Xích Kim Hạt, thành viên tiểu đội được phân công rõ ràng, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, gần như toàn bộ thành viên không một ai bị thương đã diệt trừ được hết số linh thú này.
Tiểu đan sư Cổ Nhu khá hài lòng với tiểu đội hộ tống này, nàng ta còn tỏ vẻ nếu lần sau có nhiệm vụ, nàng ta vẫn hy vọng được tổ đội với bọn họ.
Đám người Đồ Trọng An tươi cười rạng rỡ, giết quái càng thêm ra sức, đối với bọn họ mà nói, làm thân với luyện đan sư trong nội môn có rất nhiều chỗ lợi.
Sau khi đi thẳng về trước hơn mười mấy dặm, bọn họ sắp tới gần một khe nứt lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khe nứt lớn này là một khe rãnh vắt ngang giữa thảo nguyên, rộng không quá mười trượng, sâu chừng trăm trượng, mà chỗ sâu nhất thì căn bản nhìn không thấy đáy, nghe nói cho dù có là cường giả Nguyên Anh kỳ trong tông môn cũng không dám đi xuống chỗ sâu nhất của khe nứt này.
Có rất nhiều truyền thuyết về khe nứt này, trong đó câu chuyện được lưu truyền rộng rãi nhất chính là khe nứt này là vết nứt do một cường giả phi thăng dùng kiếm chém ra, hài cốt của kẻ địch bị hắn ta đánh chết cũng giấu ở chỗ sâu nhất trong khe nứt này, nếu có thể tới đó, nhất định có thể nhặt được pháo bảo cường đại, dù sao, địch nhân của một cường giả phi thăng tuyệt đối không phải hạng người hời hợt.
Tần Thất Huyền sớm đã nghe danh khe nứt này, hôm nay là lần đầu tiên nàng tới đây, đứng bên rìa khe nứt, gió lạnh thổi xuống phía dưới, làm cánh tay nàng nhanh chóng phủ kín một lớp da gà.
Tần Thất Huyền: Cam đoan dưới này có hung vật có thể uy hiếp đến tính mạng của nàng.
Nhưng cái này cũng không có gì kỳ lạ, nếu nhận xét một cách công bằng thì linh thú trên thảo nguyên có thực lực thấp hơn nhiều, phần lớn hung thú mạnh mẽ đều ngủ đông trong khe nứt. Bọn họ tối đa chỉ có thể đi xuống được tầm mấy chục mét, chỗ sâu hơn không phải là nơi một đám tu sĩ Luyện Khí kỳ bọn họ có thể xuống được.
“Trong khe có nhiều độc trùng, đây là túi thơm phòng độc.” Chung Linh phân phát mấy cái túi thơm nhỏ, ngay cả Tần Thất Huyền cũng được một cái.
Thoạt nhìn túi thơm phòng độc cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng Tần Thất Huyền cũng phát hiện túi thơm trong tay nàng nhẹ hơn túi thơm trong tay người khác một chút, hiển nhiên bột thuốc phòng độc bên trong đó ít hơn.
Từ đó suy ra, hai người Chung Linh và Đồ Trọng An tuyệt đối đã có bàn bạc từ trước, Đồ Trọng An muốn hại mình, Chung Linh không những biết, mà nàng ta còn là đồng lõa.
Một khi đã như vậy, nàng cũng sẽ không khách sáo với Chung Linh nữa.
Vừa đến khe nứt, Tần Thất Huyền đã cảm thấy nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, tựa như thoáng cái từ đầu thu bước sang mùa rét lạnh. Bốn phía đều là bụi cây thấp bé, rõ ràng không có thứ gì che lấp, thế nhưng ánh sáng lại trở nên cực kỳ ảm đạm, làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm khủng bố.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro