Phi Thăng Bằng Phương Thức Tu Luyện Không Đứng Đắn
Chương 22
2024-11-21 19:49:57
Nhưng đàn ong cánh vàng này quá lợi hại, miếng ngọc bội hộ thân này của nàng ta căn bản không chống đỡ được bao lâu.
Việc Cổ Nhu rơi vào tay bầy ong cũng giúp đám người Đồ Trọng An tranh thủ được một chút thời gian.
Đồ Trọng An toàn lực vận chuyển tâm pháp, đồng thời rút bình thuốc ra nuốt Hồi Khí đan vào miệng.
Thế nhưng bầy ong cũng không có dự định buông tha cho những người khác, chúng để lại một đám trông coi Cổ Nhu, còn tuyệt đại bộ phận thì vẫn đuổi theo, Đồ Trọng An biết đặc tính của ong cánh vàng, biết chúng nó sẽ không dễ dàng rời đi khe nứt, nói cách khác, chỉ cần bò ra khỏi khe nứt là hắn ta sẽ an toàn.
Đồ Trọng An vốn đang chạy, đột nhiên hắn ta dùng sức giẫm mạnh xuống vùng đất Đỗ Phương Viễn đặt chân, tạo ra một khe rãnh nhỏ.
Đỗ Phương Viễn không tránh kịp, trực tiếp ngã vồ xuống đất. Giây phút chậm chân đó, khoảng cách giữa hắn ta và bầy ong bị kéo gần lại, rất nhanh đã bị đuổi kịp, do đó hắn ta chỉ còn cách tung ra hết tất cả thủ đoạn để ứng phó.
Cứ thế, lại giúp Đồ Trọng An tranh thủ thêm chút thời gian.
Chung Linh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, miệng nói: "Ta, ta còn có độc dược, ta không thấy gì cả.”
Đồ Trọng An giơ tay, vung chưởng đánh bay Chung Linh, khiến nàng ta rơi vào bầy ong. Hắn ta đã hại chết nhiều đồng môn như vậy rồi, há có thể chừa lại người sống.
Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật!
Tần Thất Huyền đang chạy về phía Đồ Trọng An cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Lòng dạ tên Đồ Trọng An này đủ ác, lúc bán đứng đồng đội cũng cực kỳ quyết đoán.
Nếu đã như thế, nàng phải thay trời hành đạo.
Tần Thất Huyền dừng thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, từ trong bóng tối đi ra, hiển lộ thân hình.
Đồ Trọng An thấy có bóng người đột nhiên xuất hiện phía trước thì hoảng sợ, sau khi thấy rõ thân phận của người tới, hắn ta lại khiếp sợ: “Sao ngươi còn chưa chết?”
Sau đó hắn ta nhe răng cười dữ tợn: "Tới đúng lúc lắm!" Đang định lặp lại mánh cũ, ném Tần Thất Huyền trước mặt vào bầy ong, song chỉ thấy thân hình nàng quỷ dị xoay qua một bên, né tránh thuật cầm giữ của hắn ta.
Tim Đồ Trọng An đập thình thịch: Con mặt sẹo này có gì đó cổ quái, hiện giờ mình không có thời gian tốn công tốn sức với nàng ta.
Nghĩ đến đây, Đồ Trọng An không quan tâm tới Tần Thất Huyền nữa mà chạy như điên.
Tần Thất Huyền tránh sang một bên vỗ vỗ tay, "Chạy cái gì mà chạy, ta có đại lễ muốn tặng cho ngươi." Nói xong, nàng đứng tại chỗ vỗ tay.
Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ xuất quỷ nhập thần, những con hung thú đuổi theo nàng cũng vì thế mà không thấy tung tích của đâu, mò mãi không ra phương hướng.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác Tần Thất Huyền lại hay xuất hiện đột ngột, còn vỗ tay khiêu khích, điều này làm cho những con hung thú đó tích góp cả một bụng lửa giận, giờ đây nghe được tiếng vỗ tay, biết nữ nhân đó lại xuất hiện, đàn hung thú lập tức chạy về hướng phát ra âm thanh.
Kết quả không thấy nữ tu đáng ghét kia đâu, chỉ thấy một tên tráng hán cường tráng đứng đó!
Dù sao cũng là nhân tu!
Nhân tu ở trong mắt linh thú cũng không khác nhau bao nhiêu.
Vậy thì, trước tiên giết chết cái tên này!
Đồ Trọng An hoàn toàn không ngờ rằng, ngay vào lúc hắn ta chuẩn bị thoát thân được thì lại gặp phải một đàn hung thú. Rõ ràng là hắn ta đã đi tới rìa khe nứt rồi!
Đằng sau có ong cánh vàng, trước mặt có đàn thú, hắn ta căn bản không có chỗ trốn!
Đồ Trọng An tự biết không có hy vọng chạy thoát, vậy nên bèn lấy Huyền Âm Cốt ra: “Tần Thất Huyền hại đệ, đại ca phải báo thù cho đệ!”
Tần Thất Huyền muốn hủy Huyền Âm Cốt nhưng không kịp: “…”
Chắc chắn tên Đồ Trọng An đó đã kịp cầu cứu đại ca mình rồi!
Mẹ kiếp, đại ca của Đồ Trọng An là ai? Đây là đánh nhỏ xong lại tới lớn, người trẻ tuổi bây giờ chẳng biết cái gì gọi là võ đức cả!
Việc Cổ Nhu rơi vào tay bầy ong cũng giúp đám người Đồ Trọng An tranh thủ được một chút thời gian.
Đồ Trọng An toàn lực vận chuyển tâm pháp, đồng thời rút bình thuốc ra nuốt Hồi Khí đan vào miệng.
Thế nhưng bầy ong cũng không có dự định buông tha cho những người khác, chúng để lại một đám trông coi Cổ Nhu, còn tuyệt đại bộ phận thì vẫn đuổi theo, Đồ Trọng An biết đặc tính của ong cánh vàng, biết chúng nó sẽ không dễ dàng rời đi khe nứt, nói cách khác, chỉ cần bò ra khỏi khe nứt là hắn ta sẽ an toàn.
Đồ Trọng An vốn đang chạy, đột nhiên hắn ta dùng sức giẫm mạnh xuống vùng đất Đỗ Phương Viễn đặt chân, tạo ra một khe rãnh nhỏ.
Đỗ Phương Viễn không tránh kịp, trực tiếp ngã vồ xuống đất. Giây phút chậm chân đó, khoảng cách giữa hắn ta và bầy ong bị kéo gần lại, rất nhanh đã bị đuổi kịp, do đó hắn ta chỉ còn cách tung ra hết tất cả thủ đoạn để ứng phó.
Cứ thế, lại giúp Đồ Trọng An tranh thủ thêm chút thời gian.
Chung Linh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, miệng nói: "Ta, ta còn có độc dược, ta không thấy gì cả.”
Đồ Trọng An giơ tay, vung chưởng đánh bay Chung Linh, khiến nàng ta rơi vào bầy ong. Hắn ta đã hại chết nhiều đồng môn như vậy rồi, há có thể chừa lại người sống.
Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Thất Huyền đang chạy về phía Đồ Trọng An cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Lòng dạ tên Đồ Trọng An này đủ ác, lúc bán đứng đồng đội cũng cực kỳ quyết đoán.
Nếu đã như thế, nàng phải thay trời hành đạo.
Tần Thất Huyền dừng thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, từ trong bóng tối đi ra, hiển lộ thân hình.
Đồ Trọng An thấy có bóng người đột nhiên xuất hiện phía trước thì hoảng sợ, sau khi thấy rõ thân phận của người tới, hắn ta lại khiếp sợ: “Sao ngươi còn chưa chết?”
Sau đó hắn ta nhe răng cười dữ tợn: "Tới đúng lúc lắm!" Đang định lặp lại mánh cũ, ném Tần Thất Huyền trước mặt vào bầy ong, song chỉ thấy thân hình nàng quỷ dị xoay qua một bên, né tránh thuật cầm giữ của hắn ta.
Tim Đồ Trọng An đập thình thịch: Con mặt sẹo này có gì đó cổ quái, hiện giờ mình không có thời gian tốn công tốn sức với nàng ta.
Nghĩ đến đây, Đồ Trọng An không quan tâm tới Tần Thất Huyền nữa mà chạy như điên.
Tần Thất Huyền tránh sang một bên vỗ vỗ tay, "Chạy cái gì mà chạy, ta có đại lễ muốn tặng cho ngươi." Nói xong, nàng đứng tại chỗ vỗ tay.
Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ xuất quỷ nhập thần, những con hung thú đuổi theo nàng cũng vì thế mà không thấy tung tích của đâu, mò mãi không ra phương hướng.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác Tần Thất Huyền lại hay xuất hiện đột ngột, còn vỗ tay khiêu khích, điều này làm cho những con hung thú đó tích góp cả một bụng lửa giận, giờ đây nghe được tiếng vỗ tay, biết nữ nhân đó lại xuất hiện, đàn hung thú lập tức chạy về hướng phát ra âm thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết quả không thấy nữ tu đáng ghét kia đâu, chỉ thấy một tên tráng hán cường tráng đứng đó!
Dù sao cũng là nhân tu!
Nhân tu ở trong mắt linh thú cũng không khác nhau bao nhiêu.
Vậy thì, trước tiên giết chết cái tên này!
Đồ Trọng An hoàn toàn không ngờ rằng, ngay vào lúc hắn ta chuẩn bị thoát thân được thì lại gặp phải một đàn hung thú. Rõ ràng là hắn ta đã đi tới rìa khe nứt rồi!
Đằng sau có ong cánh vàng, trước mặt có đàn thú, hắn ta căn bản không có chỗ trốn!
Đồ Trọng An tự biết không có hy vọng chạy thoát, vậy nên bèn lấy Huyền Âm Cốt ra: “Tần Thất Huyền hại đệ, đại ca phải báo thù cho đệ!”
Tần Thất Huyền muốn hủy Huyền Âm Cốt nhưng không kịp: “…”
Chắc chắn tên Đồ Trọng An đó đã kịp cầu cứu đại ca mình rồi!
Mẹ kiếp, đại ca của Đồ Trọng An là ai? Đây là đánh nhỏ xong lại tới lớn, người trẻ tuổi bây giờ chẳng biết cái gì gọi là võ đức cả!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro