Phi Thăng Bằng Phương Thức Tu Luyện Không Đứng Đắn
Chương 49
2024-11-21 19:49:57
Giờ phút nhìn thấy chữ Trì này, Tần Thất Huyền mơ hồ cảm thấy mình như đi vào trong nước, nước lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan tràn, dần bao phủ mu bàn chân, bắp chân...
Cũng may nàng nhấc chân nhanh, bước lên cầu thang bằng ngọc đen thông với thạch thất. Bước lên bậc thềm đá cuối cùng, trước mắt liền nổi lên sương trắng, "Mộ đá" đen kịt bị sương mù từng chút từng chút cắn nuốt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Sương mù tan hết, đằng trước thạch thất không có gì cả, thay vào đó là biển cỏ nhấp nhô liên miên, cuối biển cỏ là một tấm bia đá hình kiếm đứng sừng sững, bên dưới bia đá là một nam tử áo đen tóc bạc không thấy rõ mặt đang ngồi im.
Nam tử cúi đầu, tóc bạc như tuyết trải xuống nền đất, trong tay cầm một cây cần câu, chỗ móc câu thả xuống lại có một vũng nước to bằng nắm tay, đây là đang câu cá à?
Cách từ xa, Phó Lệnh Viễn đã quỳ rạp hai đầu gối xuống đất, kính cẩn hành lễ: “Tham kiến Thái thượng trưởng lão!”
Sợi dây câu cá hơi lay động, cũng không biết nó được làm từ chất liệu gì, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ, nhìn ánh sáng năm màu sặc sỡ kia, Tần Thất Huyền luôn cảm thấy cổ mình lạnh lẽo, theo bản năng nàng vuốt cổ họng của mình, trong đầu hiện lên một ý niệm: "Đầu vẫn còn, vẫn ổn, vẫn ổn.”
“Còn không quỳ xuống!” Giọng nói nghiêm khắc của chưởng giáo bất thình lình truyền vào trong đầu, Tần Thất Huyền lập tức thu hồi những suy nghĩ linh tinh, quỳ xuống đất.
Hai người quỳ hồi lâu cũng không thấy động tĩnh, Tần Thất Huyền còn hoài nghi liệu có phải Thái thượng trưởng lão đang ngồi đó ngủ gật rồi hay không.
Nàng thoáng ngẩng đầu, liếc trộm người ở phương xa một chút, vốn tưởng rằng dùng thần thức của nàng sẽ không thấy rõ, ai ngờ cảnh sắc kia tựa như thuấn di (*) tới trước mắt nàng, thậm chí nàng còn có thể nhìn thấy dây câu chợt căng thẳng, tựa như dây đàn bị dùng sức ấn mạnh, phát ra một tiếng “Tranh”.
(*) thuấn di: tương tự dịch chuyển tức thời.
Tay cầm cần câu của Thái thượng trưởng lão run lên, dường như là bị bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đầu cúi thấp cũng trong nháy mắt nâng lên, gió nhẹ vén tóc mai rủ xuống của hắn lên, lộ ra một ——
Một gương mặt làm cho người ta bất chợt ngưng cả hô hấp.
Vốn tưởng rằng là một lão nhân mặt đầy nếp nhăn, nào biết sẽ cho nàng một kíp nổ mỹ nhan thế nàiii? Hắn mặt như quan ngọc, mắt như sao trời, khí chất như khe núi lạnh lẽo, lại trầm ổn như san hô dưới biển, chỉ là tĩnh tọa ở dưới bia đá thôi mà ào quang xung quanh tựa như toàn bộ bị hắn hút đi, trừ hắn ra, trong thiên địa hết thảy đều ảm đạm không có ánh sáng.
Chỉ là còn chưa kịp cẩn thận thưởng thức dung nhan tuyệt thế này, Tần Thất Huyền đã cảm giác được cặp mắt đen kia nặng nề rơi vào người mình, ánh mắt sắc bén như kiếm.
“Ngươi tên là gì?” Âm lượng của lão tổ cũng không lớn, lại giống như gió mạnh trong ngày đông, cuốn theo băng vụn đập vào mặt Tần Thất Huyền, khiến cả người nàng bị đông lạnh đến đờ đẫn, , hàm răng không thể khống chế mà va vào nhau, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Chưởng giáo cụp mi rũ mắt, quy củ quỳ một bên, hoàn toàn không có ý muốn trợ giúp đệ tử trong tông môn.
Giờ phút mấu chốt, chỗ bắp chân của Tần Thất Huyền lần nữa có chút dị thường, chỗ đó bỗng trở nên ấm áp như ánh lửa trong bóng đêm, tuy rằng yếu ớt, nhưng lại cho người ta hy vọng lớn lao.
Trong nháy mắt hơi ấm dâng lên, hàn khí đột nhiên tiêu tan, Tần Thất Huyền nghe Thái Thượng lão tổ ở xa xa lặp lại hỏi: "Ngươi tên là gì? Trả lời ta.”
Tần Thất Huyền: "Đệ tử tạp dịch viện Tần Thất Huyền, bái kiến Thái thượng trưởng lão!”
“Cốt linh 127, tu vi Ngưng Thần sơ kỳ, quả thực chỉ xứng làm một đệ tử tạp dịch.” Giọng nói hờ hững của Thái thượng trưởng lão truyền vào tai, khiến Tần Thất Huyền cực kỳ khiếp sợ, trái tim khậc một tiếng chìm vào đáy cốc.
Cũng may nàng nhấc chân nhanh, bước lên cầu thang bằng ngọc đen thông với thạch thất. Bước lên bậc thềm đá cuối cùng, trước mắt liền nổi lên sương trắng, "Mộ đá" đen kịt bị sương mù từng chút từng chút cắn nuốt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Sương mù tan hết, đằng trước thạch thất không có gì cả, thay vào đó là biển cỏ nhấp nhô liên miên, cuối biển cỏ là một tấm bia đá hình kiếm đứng sừng sững, bên dưới bia đá là một nam tử áo đen tóc bạc không thấy rõ mặt đang ngồi im.
Nam tử cúi đầu, tóc bạc như tuyết trải xuống nền đất, trong tay cầm một cây cần câu, chỗ móc câu thả xuống lại có một vũng nước to bằng nắm tay, đây là đang câu cá à?
Cách từ xa, Phó Lệnh Viễn đã quỳ rạp hai đầu gối xuống đất, kính cẩn hành lễ: “Tham kiến Thái thượng trưởng lão!”
Sợi dây câu cá hơi lay động, cũng không biết nó được làm từ chất liệu gì, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ, nhìn ánh sáng năm màu sặc sỡ kia, Tần Thất Huyền luôn cảm thấy cổ mình lạnh lẽo, theo bản năng nàng vuốt cổ họng của mình, trong đầu hiện lên một ý niệm: "Đầu vẫn còn, vẫn ổn, vẫn ổn.”
“Còn không quỳ xuống!” Giọng nói nghiêm khắc của chưởng giáo bất thình lình truyền vào trong đầu, Tần Thất Huyền lập tức thu hồi những suy nghĩ linh tinh, quỳ xuống đất.
Hai người quỳ hồi lâu cũng không thấy động tĩnh, Tần Thất Huyền còn hoài nghi liệu có phải Thái thượng trưởng lão đang ngồi đó ngủ gật rồi hay không.
Nàng thoáng ngẩng đầu, liếc trộm người ở phương xa một chút, vốn tưởng rằng dùng thần thức của nàng sẽ không thấy rõ, ai ngờ cảnh sắc kia tựa như thuấn di (*) tới trước mắt nàng, thậm chí nàng còn có thể nhìn thấy dây câu chợt căng thẳng, tựa như dây đàn bị dùng sức ấn mạnh, phát ra một tiếng “Tranh”.
(*) thuấn di: tương tự dịch chuyển tức thời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay cầm cần câu của Thái thượng trưởng lão run lên, dường như là bị bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đầu cúi thấp cũng trong nháy mắt nâng lên, gió nhẹ vén tóc mai rủ xuống của hắn lên, lộ ra một ——
Một gương mặt làm cho người ta bất chợt ngưng cả hô hấp.
Vốn tưởng rằng là một lão nhân mặt đầy nếp nhăn, nào biết sẽ cho nàng một kíp nổ mỹ nhan thế nàiii? Hắn mặt như quan ngọc, mắt như sao trời, khí chất như khe núi lạnh lẽo, lại trầm ổn như san hô dưới biển, chỉ là tĩnh tọa ở dưới bia đá thôi mà ào quang xung quanh tựa như toàn bộ bị hắn hút đi, trừ hắn ra, trong thiên địa hết thảy đều ảm đạm không có ánh sáng.
Chỉ là còn chưa kịp cẩn thận thưởng thức dung nhan tuyệt thế này, Tần Thất Huyền đã cảm giác được cặp mắt đen kia nặng nề rơi vào người mình, ánh mắt sắc bén như kiếm.
“Ngươi tên là gì?” Âm lượng của lão tổ cũng không lớn, lại giống như gió mạnh trong ngày đông, cuốn theo băng vụn đập vào mặt Tần Thất Huyền, khiến cả người nàng bị đông lạnh đến đờ đẫn, , hàm răng không thể khống chế mà va vào nhau, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Chưởng giáo cụp mi rũ mắt, quy củ quỳ một bên, hoàn toàn không có ý muốn trợ giúp đệ tử trong tông môn.
Giờ phút mấu chốt, chỗ bắp chân của Tần Thất Huyền lần nữa có chút dị thường, chỗ đó bỗng trở nên ấm áp như ánh lửa trong bóng đêm, tuy rằng yếu ớt, nhưng lại cho người ta hy vọng lớn lao.
Trong nháy mắt hơi ấm dâng lên, hàn khí đột nhiên tiêu tan, Tần Thất Huyền nghe Thái Thượng lão tổ ở xa xa lặp lại hỏi: "Ngươi tên là gì? Trả lời ta.”
Tần Thất Huyền: "Đệ tử tạp dịch viện Tần Thất Huyền, bái kiến Thái thượng trưởng lão!”
“Cốt linh 127, tu vi Ngưng Thần sơ kỳ, quả thực chỉ xứng làm một đệ tử tạp dịch.” Giọng nói hờ hững của Thái thượng trưởng lão truyền vào tai, khiến Tần Thất Huyền cực kỳ khiếp sợ, trái tim khậc một tiếng chìm vào đáy cốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro