An Chính Phong giá lâm(1)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Bản thân Miêu Nghị cũng rất bận bịu, phải vội vã kết thúc công việc bên Thủy Hành Cung để vội vàng chạy về địa bàn của mình.
Có thể nói là trong khoảng thời gian này, hắn bận rộn đến mức ngay cả địa bàn của mình có dáng vẻ gì cũng không biết được, đường đường là Điện chủ của Trấn Giáp điện, ngày nhậm chức đã qua lâu như vậy rồi, vậy mà đến chuyện cửa chính của Trấn Giáp điện mở về hướng nào cũng không biết. Trận đại chiến sắp tới, hắn không thể không trở về bên này để trông nom một chút.
Việc chọn người làm phủ chủ khiến hắn rất đau đầu, tuy những thuộc hạ lâu năm theo hắn tương đối đáng tin cậy, nhưng tu vi lại thấp, cũng chưa được trải qua trận chiến đấu thực tế gì đó để kiểm nghiệm năng lực, rốt cuộc năng lực của họ như thế nào thì ai cũng không dám chắc.
Về đội ngũ cũ thuộc về bên Trấn Giáp điện, Miêu Nghị đã cầm danh sách để nghiên cứu lâu rồi, cân nhắc qua lý lịch cùng tu vi thì có không ít người có thể giữ chức phủ chủ. Nhưng tính tình của nhóm người này thì mọi người đều biết, đưa những loại người này lên ghế phủ chủ để mà chỉ huy người của một phủ đến chiến trường, thì quả thực là đang đùa giỡn với tính mạng của tất cả nhân mã trong phủ này.
Trong cung điện nguy nga tráng lệ, ở trong một tòa tiểu điện của hậu cung được xây từ ngọc thạch, Miêu Nghị thuận tay ném luôn ngọc điệp lên trên trường án, không xem nữa, không tìm ra người phù hợp.
Cùng với địa vị càng ngày càng cao, quyền lực càng lúc càng lớn, thì Miêu Nghị càng cảm thấy thiếu thuộc hạ để hắn dùng được, vào thời điểm này thì có thể nói là có cảm giác cầu hiền như khát nước. Địa bàn lớn như vậy, lại thống lĩnh hơn mười vạn tín đồ, dựa vào mỗi mình hắn thì đúng là bận đến không xoay sở được nữa. Mọi ngày đều phải bận bịu như thế này thì về sau, hắn cũng không cần tu luyện nữa, gặp qua Điện chủ nào luôn phải nhọc lòng vì chuyện phía dưới như thế này chưa?
Hắn cũng phát hiện ra một điều là quả thật do bản thân hắn phát triển quá nhanh, thủ hạ của hắn còn không có cơ hội phát triển, người hơi có chút năng lực cũng đã được sử dụng trong chuyện đặc biệt rồi.
Mấu chốt là nơi quỷ quái như ở Thủy Hành Cung này, ngươi muốn ném ra đãi ngộ ưu việt để chèo kéo người dùng được cũng không có người để chèo kéo, người nơi khác thì hắn giao thiệp không được nhiều. Nếu như nói nơi nào có người tài hợp với ý của hắn, thì ứng cử viên số một chính là cấp trên cũ của hắn - phủ chủ của Nam Tuyên phủ - Dương Khánh.
Năng lực của Dương Khánh thì hắn đã được nhiều lần lĩnh giáo, ngay cả chính bản thân Miêu Nghị đều phải tự than thở không bằng, nếu không phải vì tu vi của y hơi thấp một chút, Miêu Nghị hoàn toàn có lý do để tin tưởng, Hoắc Lăng Tiêu tuyệt đối không áp chế nổi Dương Khánh, chỉ sợ rằng mười tên Hoắc Lăng Tiêu cũng chưa hẳn là đối thủ của Dương Khánh. Ít ra thì từ khi Miêu Nghị gia nhập Tu Chân Giới đến nay, vẫn chưa bao giờ gặp được người có năng lực ưu việt như Dương Khánh.
Nếu lôi kéo Dương Khánh tới đây được thì có thể cứ ném hết đống việc đau đầu này cho Dương Khánh nhọc lòng tốn sức đi, chắc chắn là tên kia xử lý chúng thành thạo hơn hắn.
Nhưng mà Miêu Nghị biết điều này căn bản là không thực tế. Không phải là do hắn không đưa ra được điều kiện làm rung động đến Dương Khánh. Cũng không cần lo lắng phủ bên kia không chịu thả người, cấp trên của Dương Khánh là Hoắc Lăng Tiêu -đại ca kết nghĩa của hắn, hiển nhiên là hắn có cách để cho Hoắc Lăng Tiêu buông tay thả người.
Điều quan trọng là với tình huống hiện tại của Thủy Hành Cung, dù ngươi có muốn nhường lại chức Điện chủ cho Dương Khánh làm, người ta cũng sẽ không đến.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể quyết định bổ nhiệm người cũ có năng lực và kinh nghiệm có thể khiến mọi người tin phục của Trấn Giáp điện làm phủ chủ tạm thời, bố trí mười tên sơn chủ mà hắn mang đến làm giám quân. Không còn cách nào khác, Không thể để cho khi gặp chuyện thì không cách nào điều động nhân mã, còn những thứ khác thì chỉ có thể chờ đến sau khi đại chiến kết thúc, xem năng lực của mỗi người rồi mới ra quyết định nữa.
Ở đây, hắn đang cân nhắc mọi chuyện. Đột nhiên, từ bên ngoài lại truyền đến tiếng rống hùng hậu:
- Miêu Nghị ở nơi nào?
Giọng nói này quen quá! Ngồi tựa lưng vào ghế, Miêu Nghị đang nhắm mắt để suy nghĩ thì bỗng mở to mắt ra, ngay sau đó liền cười khổ, An Chính Phong đến đây rồi!
Rất nhanh, Thiên Nhi chạy từ bên ngoài vào.
- Đại nhân, bên ngoài đang có người tìm ngài.
- Hãy dẫn hắn vào đi! Miêu Nghị vẫy tay.
- Không cần nữa!
Còn chưa thấy rõ là chuyện gì xảy ra. Bóng người An Chính Phong đã vụt cái là xuất hiện trong tiểu điện.
Người ta rống lên một tiếng, thực hiện việc đánh cỏ động rắn nữa, làm phép để dò xét tình hình trong nội cung, sau khi nắm được vị trí của Miêu Nghị thì đã không mời mà tự đến.
Tốc độ này! Thiên Nhi kinh ngạc, vẫn chưa từng thấy qua người nào có tốc độ nhanh như vậy. Miêu Nghị nhấc tay lên trấn an nàng
- Không sao. Ngươi ra ngoài trước đi.
Sau khi Thiên Nhi rời đi, Miêu Nghị vội vàng đứng dậy rồi đi vòng qua trường án, chắp tay nói:
- Ti chức xin được tiếp kiến chưởng quầy.
- Không dám!
An Chính Phong dĩ nhiên là giễu cợt một câu, dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn xung quanh tiểu điện ngọc thạch tinh xảo hoàn mỹ này, nơi này quả thật không phải là loại xa hoa hào nhoáng thông thường, thương hội trong Lưu Vân Sa Hải thì căn bản không thể nào sánh nổi. Đánh giá cung điện đồ sộ cùng cảnh vật xung quanh thì càng là vượt qua thương hội rách nát của y ra xa vạn dặm.
Không có cách nào, đây là kích thước địa bàn của chư hầu một phương, tập trung thủ hạ lại cũng có hơn mười vạn tín đồ, cần người tài thợ khéo thì nói một câu, hất tay một cái là đến. Trấn giữ một nơi như thế thì tất nhiên là được hưởng lấy toàn bộ vinh hoa phú quý.
- Miêu điện chủ, thật sự là biết cách hưởng phúc quá đó! Leo lên nhanh quá đấy, bây giờ đã là Điện chủ tôn sư đang nắm trong tay mười vạn tín đồ rồi.
Miêu Nghị chắp tay cười khổ:
- Chưởng quầy chớ châm chọc nữa, ty chức đây là bị bắt đến để ứng phó trong lúc cấp bách thôi, thêm một thời gian nữa thì không biết cái mạng nhỏ này có còn giữ lại được hay không, đâu còn có tâm trạng nào để hưởng phúc. Chưởng quầy, mời ngài ngồi xuống rồi hãy nói!
Hắn lại quay đầu gọi:
- Dâng trà!
Nhưng An Chính Phong không đến ngồi bên cạnh bàn trà theo ý hắn mà lại trực tiếp đi tới phía sau trường án ngọc thạch, ngồi vào chiếc ghế mà Miêu Nghị vừa ngồi lúc nãy, hai tay vỗ vỗ lên phần tay vịn tinh xảo, quả thật là cảm thấy nơi này thoải mái hơn cái thương hội tồi tàn kia của y nhiều lắm, y cũng không phải là không xây dựng được như thế này, cũng là do ở loại địa phương chim không ị ấy không cần thiết phải làm những việc vô bổ như vậy, làm ra tới cũng không hợp. Cười lạnh một tiếng:
- Hèn chi mà gấp gáp chạy lấy người, ở đây thật là thoải mái hơn ở Lưu Vân Sa Hải nhiều lắm.
Miêu Nghị cười hì hì, nói:
- Vậy thì chưởng quỹ liền ở nhiều mấy ngày, ty chức nhất định chiêu đãi ăn uống thỏa thuê, muốn loại mỹ nữ nào hầu hạ thì cứ việc mở miệng, nhiều đến tám trăm thì có lẽ là nhất thời khó có thể gom đủ, mười đến hai mươi người thì bất cứ lúc nào cũng có thể đưa tới cho ngài được. Ở trên mảnh đất này, chút quyền lợi ấy thì ty chức vẫn còn có được.
Có thể nói là trong khoảng thời gian này, hắn bận rộn đến mức ngay cả địa bàn của mình có dáng vẻ gì cũng không biết được, đường đường là Điện chủ của Trấn Giáp điện, ngày nhậm chức đã qua lâu như vậy rồi, vậy mà đến chuyện cửa chính của Trấn Giáp điện mở về hướng nào cũng không biết. Trận đại chiến sắp tới, hắn không thể không trở về bên này để trông nom một chút.
Việc chọn người làm phủ chủ khiến hắn rất đau đầu, tuy những thuộc hạ lâu năm theo hắn tương đối đáng tin cậy, nhưng tu vi lại thấp, cũng chưa được trải qua trận chiến đấu thực tế gì đó để kiểm nghiệm năng lực, rốt cuộc năng lực của họ như thế nào thì ai cũng không dám chắc.
Về đội ngũ cũ thuộc về bên Trấn Giáp điện, Miêu Nghị đã cầm danh sách để nghiên cứu lâu rồi, cân nhắc qua lý lịch cùng tu vi thì có không ít người có thể giữ chức phủ chủ. Nhưng tính tình của nhóm người này thì mọi người đều biết, đưa những loại người này lên ghế phủ chủ để mà chỉ huy người của một phủ đến chiến trường, thì quả thực là đang đùa giỡn với tính mạng của tất cả nhân mã trong phủ này.
Trong cung điện nguy nga tráng lệ, ở trong một tòa tiểu điện của hậu cung được xây từ ngọc thạch, Miêu Nghị thuận tay ném luôn ngọc điệp lên trên trường án, không xem nữa, không tìm ra người phù hợp.
Cùng với địa vị càng ngày càng cao, quyền lực càng lúc càng lớn, thì Miêu Nghị càng cảm thấy thiếu thuộc hạ để hắn dùng được, vào thời điểm này thì có thể nói là có cảm giác cầu hiền như khát nước. Địa bàn lớn như vậy, lại thống lĩnh hơn mười vạn tín đồ, dựa vào mỗi mình hắn thì đúng là bận đến không xoay sở được nữa. Mọi ngày đều phải bận bịu như thế này thì về sau, hắn cũng không cần tu luyện nữa, gặp qua Điện chủ nào luôn phải nhọc lòng vì chuyện phía dưới như thế này chưa?
Hắn cũng phát hiện ra một điều là quả thật do bản thân hắn phát triển quá nhanh, thủ hạ của hắn còn không có cơ hội phát triển, người hơi có chút năng lực cũng đã được sử dụng trong chuyện đặc biệt rồi.
Mấu chốt là nơi quỷ quái như ở Thủy Hành Cung này, ngươi muốn ném ra đãi ngộ ưu việt để chèo kéo người dùng được cũng không có người để chèo kéo, người nơi khác thì hắn giao thiệp không được nhiều. Nếu như nói nơi nào có người tài hợp với ý của hắn, thì ứng cử viên số một chính là cấp trên cũ của hắn - phủ chủ của Nam Tuyên phủ - Dương Khánh.
Năng lực của Dương Khánh thì hắn đã được nhiều lần lĩnh giáo, ngay cả chính bản thân Miêu Nghị đều phải tự than thở không bằng, nếu không phải vì tu vi của y hơi thấp một chút, Miêu Nghị hoàn toàn có lý do để tin tưởng, Hoắc Lăng Tiêu tuyệt đối không áp chế nổi Dương Khánh, chỉ sợ rằng mười tên Hoắc Lăng Tiêu cũng chưa hẳn là đối thủ của Dương Khánh. Ít ra thì từ khi Miêu Nghị gia nhập Tu Chân Giới đến nay, vẫn chưa bao giờ gặp được người có năng lực ưu việt như Dương Khánh.
Nếu lôi kéo Dương Khánh tới đây được thì có thể cứ ném hết đống việc đau đầu này cho Dương Khánh nhọc lòng tốn sức đi, chắc chắn là tên kia xử lý chúng thành thạo hơn hắn.
Nhưng mà Miêu Nghị biết điều này căn bản là không thực tế. Không phải là do hắn không đưa ra được điều kiện làm rung động đến Dương Khánh. Cũng không cần lo lắng phủ bên kia không chịu thả người, cấp trên của Dương Khánh là Hoắc Lăng Tiêu -đại ca kết nghĩa của hắn, hiển nhiên là hắn có cách để cho Hoắc Lăng Tiêu buông tay thả người.
Điều quan trọng là với tình huống hiện tại của Thủy Hành Cung, dù ngươi có muốn nhường lại chức Điện chủ cho Dương Khánh làm, người ta cũng sẽ không đến.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể quyết định bổ nhiệm người cũ có năng lực và kinh nghiệm có thể khiến mọi người tin phục của Trấn Giáp điện làm phủ chủ tạm thời, bố trí mười tên sơn chủ mà hắn mang đến làm giám quân. Không còn cách nào khác, Không thể để cho khi gặp chuyện thì không cách nào điều động nhân mã, còn những thứ khác thì chỉ có thể chờ đến sau khi đại chiến kết thúc, xem năng lực của mỗi người rồi mới ra quyết định nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở đây, hắn đang cân nhắc mọi chuyện. Đột nhiên, từ bên ngoài lại truyền đến tiếng rống hùng hậu:
- Miêu Nghị ở nơi nào?
Giọng nói này quen quá! Ngồi tựa lưng vào ghế, Miêu Nghị đang nhắm mắt để suy nghĩ thì bỗng mở to mắt ra, ngay sau đó liền cười khổ, An Chính Phong đến đây rồi!
Rất nhanh, Thiên Nhi chạy từ bên ngoài vào.
- Đại nhân, bên ngoài đang có người tìm ngài.
- Hãy dẫn hắn vào đi! Miêu Nghị vẫy tay.
- Không cần nữa!
Còn chưa thấy rõ là chuyện gì xảy ra. Bóng người An Chính Phong đã vụt cái là xuất hiện trong tiểu điện.
Người ta rống lên một tiếng, thực hiện việc đánh cỏ động rắn nữa, làm phép để dò xét tình hình trong nội cung, sau khi nắm được vị trí của Miêu Nghị thì đã không mời mà tự đến.
Tốc độ này! Thiên Nhi kinh ngạc, vẫn chưa từng thấy qua người nào có tốc độ nhanh như vậy. Miêu Nghị nhấc tay lên trấn an nàng
- Không sao. Ngươi ra ngoài trước đi.
Sau khi Thiên Nhi rời đi, Miêu Nghị vội vàng đứng dậy rồi đi vòng qua trường án, chắp tay nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ti chức xin được tiếp kiến chưởng quầy.
- Không dám!
An Chính Phong dĩ nhiên là giễu cợt một câu, dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn xung quanh tiểu điện ngọc thạch tinh xảo hoàn mỹ này, nơi này quả thật không phải là loại xa hoa hào nhoáng thông thường, thương hội trong Lưu Vân Sa Hải thì căn bản không thể nào sánh nổi. Đánh giá cung điện đồ sộ cùng cảnh vật xung quanh thì càng là vượt qua thương hội rách nát của y ra xa vạn dặm.
Không có cách nào, đây là kích thước địa bàn của chư hầu một phương, tập trung thủ hạ lại cũng có hơn mười vạn tín đồ, cần người tài thợ khéo thì nói một câu, hất tay một cái là đến. Trấn giữ một nơi như thế thì tất nhiên là được hưởng lấy toàn bộ vinh hoa phú quý.
- Miêu điện chủ, thật sự là biết cách hưởng phúc quá đó! Leo lên nhanh quá đấy, bây giờ đã là Điện chủ tôn sư đang nắm trong tay mười vạn tín đồ rồi.
Miêu Nghị chắp tay cười khổ:
- Chưởng quầy chớ châm chọc nữa, ty chức đây là bị bắt đến để ứng phó trong lúc cấp bách thôi, thêm một thời gian nữa thì không biết cái mạng nhỏ này có còn giữ lại được hay không, đâu còn có tâm trạng nào để hưởng phúc. Chưởng quầy, mời ngài ngồi xuống rồi hãy nói!
Hắn lại quay đầu gọi:
- Dâng trà!
Nhưng An Chính Phong không đến ngồi bên cạnh bàn trà theo ý hắn mà lại trực tiếp đi tới phía sau trường án ngọc thạch, ngồi vào chiếc ghế mà Miêu Nghị vừa ngồi lúc nãy, hai tay vỗ vỗ lên phần tay vịn tinh xảo, quả thật là cảm thấy nơi này thoải mái hơn cái thương hội tồi tàn kia của y nhiều lắm, y cũng không phải là không xây dựng được như thế này, cũng là do ở loại địa phương chim không ị ấy không cần thiết phải làm những việc vô bổ như vậy, làm ra tới cũng không hợp. Cười lạnh một tiếng:
- Hèn chi mà gấp gáp chạy lấy người, ở đây thật là thoải mái hơn ở Lưu Vân Sa Hải nhiều lắm.
Miêu Nghị cười hì hì, nói:
- Vậy thì chưởng quỹ liền ở nhiều mấy ngày, ty chức nhất định chiêu đãi ăn uống thỏa thuê, muốn loại mỹ nữ nào hầu hạ thì cứ việc mở miệng, nhiều đến tám trăm thì có lẽ là nhất thời khó có thể gom đủ, mười đến hai mươi người thì bất cứ lúc nào cũng có thể đưa tới cho ngài được. Ở trên mảnh đất này, chút quyền lợi ấy thì ty chức vẫn còn có được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro