Bạch Liên tam phẩm (4)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Có long câu làm động lực, lâu thuyền cưỡi gió lướt sóng một mạch trên biển, tốc độ cực nhanh.
Mà phần lớn thời gian Miêu Nghị đều ở bên trong khoang thuyền, ngồi tĩnh tọa tu luyện.
Đám tu sĩ này cũng không sợ cuộc sống khô khan nhàm chán phiêu bạt trên biển, vừa hay tranh thủ tu luyện.
Bất quá một tháng sau, thuyền vẫn không có dấu hiệu gì là sắp cặp bờ, với tốc độ mà long câu chạy tạo ra động lực đẩy thuyền, chuyện này hết sức khác thường.
Mọi người dần dần phát hiện khác thường từ hướng đi trên biển, dường như bọn họ đang đi về phía Yêu Quốc, hơn nữa có vẻ là khu vực hỗn loạn nhất Yêu Quốc, Tinh Tú Hải.
Mọi người cũng không phải là tu sĩ mới vừa rời núi, dần dần nhìn ra đầu mối, mơ hồ nghi ngờ cái gọi là Nguyện Lực Châu có nguồn gốc khác của động chủ có lẽ là đi Tinh Tú Hải săn yêu tu.
Sau khi nảy sinh suy đoán như vậy, mọi người giật nảy mình, địa phương quỷ quái Tinh Tú Hải kia cũng không phải là tu vi mọi người có thể đi được. Mỗi một lần diễn ra Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, tu sĩ cấp Thanh Liên còn phải chết cả đống, bọn họ làm sao có thể tới đó nhổ răng cọp, chỉ có thể là đi tìm chết.
Lần này cũng không ai ngồi yên được nữa, không thể không bảo Trịnh sư huynh dẫn đầu, đi tìm động chủ hỏi cho ra lẽ.
- Có chuyện gì?
Miêu Nghị khoanh chân ngồi trên giường đá nhìn chằm chằm Trịnh Kim Long gõ cửa mà vào gật đầu cúi người, còn có những người khác theo sau y.
Mọi người từ từ chen vào phòng, Trịnh Kim Long tỏ ra do dự nói:
- Động chủ, mọi người có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo động chủ.
Miêu Nghị bất động thanh sắc nói:
- Có lời gì cứ nói thẳng, con người ta không thích lòng vòng.
Trịnh Kim Long chắp tay ôm quyền hỏi:
- Xin hỏi động chủ, phải chăng là chúng ta đang đi Tinh Tú Hải Yêu Quốc?
Miêu Nghị cũng biết thời gian dài nhất định phải bại lộ, bèn vuốt cằm nói:
- Không sai, chính là muốn đi Tinh Tú Hải săn thú.
Á!
Động chủ trả lời thẳng thắn như vậy, quả nhiên là người không thích lòng vòng, lại làm mọi người bị dọa sợ đến mặt liền biến sắc, kinh hô thất thanh.
Trịnh Kim Long gấp giọng nói:
- Động chủ, chuyện này ngàn vạn lần không thể, Tinh Tú Hải là đất khởi nghiệp của Yêu Thánh Cơ Hoan, Cơ Hoan luôn luôn phóng túng đối với yêu nghiệt Tinh Tú Hải, đến mức các loại yêu nghiệt Tinh Tú Hải hoành hành vô đạo, tuyệt không phải tu vi bọn ta có thể tự tiện xông vào, mong rằng động chủ nghĩ lại!
Những người khác cũng vội vàng lên tiếng khuyên can:
- Động chủ, không đi được đâu, Tinh Tú Hải quá nguy hiểm...
Miêu Nghị mặt không đổi sắc lắng nghe, không nói tiếng nào, chờ mọi người mồm năm miệng mười một hồi mới nhàn nhạt hỏi:
- Tất cả nói xong chưa?
- Động chủ, không đi được đâu!
Nam Tư Tư giả bộ làm ra dáng khổ sở đáng thương, yếu ớt bồi thêm một câu, nữ nhân thích chiếm tiện nghi như vậy.
- Nếu mọi người không muốn đi, ta cũng không miễn cưỡng, dọc trên đường đi các ngươi cứ chú ý quan sát, nếu như có thương thuyền đi ngang qua, không ngại lên thuyền trở về. Ta đi một mình là được, cũng không cần mọi người đi theo ta mạo hiểm. Bất quá có câu này ta phải nói trước...
Miêu Nghị quét nhìn mọi người, hừ lạnh nói:
- Đến lúc đó ta mang về thứ gì cũng là của một mình ta, sẽ không có phần của các ngươi, đến lúc đó đừng nói động chủ ta đây nói không giữ lời!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ thầm chỉ bằng tu vi của ngươi, một mình cũng dám đi Tinh Tú Hải săn thú ư?
- Hừ! Nếu không phải là trước đây từng có cam kết, ta cũng không muốn dẫn bọn ngươi đi, một mình lui tới Tinh Tú Hải vẫn hơn. Bản động chủ cũng không phải đi lần đầu tiên, tự có biện pháp ứng đối, không cần có người đi theo. Được rồi, ta đã biết suy nghĩ của các ngươi, lui ra đi!
Miêu Nghị không nhịn được phất phất tay, ra vẻ đừng quấy rầy ta tu luyện.
Mọi người lại giở chân lên không nổi, nghe được ra ẩn ý trong lời động chủ, nhớ lại viên Nguyện Lực Châu trung phẩm trong tay Miêu Nghị trước đây.
Đúng vậy! Nếu động chủ không có đường, làm sao dám một mình lui tới Tinh Tú Hải? Nhất định là có lộ số an toàn gì, nếu không sẽ không tỏ ra tự tin nắm chắc thế kia, vậy mọi người còn sợ gì...
Thấy không ai rời đi, Miêu Nghị cau mày hỏi:
- Vì sao còn không lui xuống? Chẳng lẽ còn muốn ta đưa các ngươi trở về, hoặc là ép ta nhảy xuống biển để thuyền lại cho các ngươi?
- Bọn ta tuyệt không ý đó!
Trịnh Kim Long vội vàng khoát tay, nghiêm nghị nói:
- Bọn ta đều là thủ hạ của động chủ, há có thể trơ mắt nhìn một mình động chủ đi mạo hiểm. Nếu động chủ đã làm ra quyết định, bất kể động chủ đi nơi nào, tự nhiên bọn ta cũng sẽ đi theo, ra công khuyển mã vì động chủ!
- Nguyện ra công khuyển mã vì động chủ!
Mọi người lục tục hưởng ứng, ai nấy đều ra vẻ trung thành cảnh cảnh.
- Thật là đám thủ hạ tốt của ta, một đám khốn kiếp, các ngươi nghĩ gì đừng cho là ta không biết.
Miêu Nghị không thèm nể mặt chút nào, cất tiếng thóa mạ, không nhịn được phất tay nói:
- Lần này đi hung hiểm, ai muốn ở lại thì ở lại, không muốn ở lại ta cũng không miễn cưỡng, đừng quấy rầy ta tu luyện.
- Dạ, dạ...
Mọi người lục tục lui xuống.
Tuy rằng quay đầu lại nhưng không ai muốn rời đi, ai nấy lục tục trở lại căn phòng của mình.
Đông Lai động có một đám thủ hạ như vậy thật là phúc khí của Miêu đại động chủ, bất quá động chủ Đại nhân cũng không phải hiền lành gì...
-----------
Trấn Hải sơn luôn luôn không mấy yên lòng về Đông Lai động, nói chính xác là Tần Vi Vi không yên lòng về Miêu Nghị. Sau khi Nam Tuyên phủ chủ Dương Khánh biến Đơn Biểu Nghĩa thành tai mắt nằm vùng ở Đông Lai động, Tần Vi Vi bèn buộc Đơn Biểu Nghĩa mỗi tháng đều phải mật báo một lần tình huống Đông Lai động tới Trấn Hải sơn.
Rất hiển nhiên bị Miêu Nghị dẫn đi đột ngột, Đơn Biểu Nghĩa không có cách nào mật báo tình huống Đông Lai động đúng kỳ hạn nữa.
Tần Vi Vi không nhận được mật báo phát giác khác thường, lập tức phái người đến Đông Lai động tra xét.
Trước đó Miêu Nghị đã dặn dò Diêm Tu, không cần giấu giếm cấp trên chuyện này.
Sau khi biết được tình huống Tần Vi Vi tỏ ra tức giận, đích thân chạy tới Nam Tuyên phủ bẩm báo thẳng với Dương Khánh.
- Hắn mang theo người của Đông Lai động đi Tinh Tú Hải săn thú ư?
Dương Khánh trong lương đình trên đỉnh núi chắp tay cau mày trầm ngâm, cũng hết sức giật mình kinh hãi, không ngờ rằng Miêu Nghị to gan tới mức này, lại dám đi mạo hiểm như vậy, cho dù là y cũng không dám xông loạn Tinh Tú Hải.
- Dạ!
Tần Vi Vi bên cạnh tức giận nói:
- Chuyện lớn như vậy nhưng trước khi đi hắn cũng không báo với con, khoan nói trong mắt hắn có còn sơn chủ như con hay không, hắn tự tiện đem toàn bộ nhân mã của Đông Lai động đi Tinh Tú Hải mạo hiểm, chỉ để lại một người trông chừng, làm cho phòng ngự cả Đông Lai động chỉ có vỏ ngoài. Nếu như có người ở Đông Lai Thành quấy rối biết phải làm sao, ai cho hắn có quyền làm như vậy? Rõ ràng là vô pháp vô thiên, thân là động chủ một động, chỉ biết tư lợi cá nhân, quả thật không thể nào nhịn được!
Mà phần lớn thời gian Miêu Nghị đều ở bên trong khoang thuyền, ngồi tĩnh tọa tu luyện.
Đám tu sĩ này cũng không sợ cuộc sống khô khan nhàm chán phiêu bạt trên biển, vừa hay tranh thủ tu luyện.
Bất quá một tháng sau, thuyền vẫn không có dấu hiệu gì là sắp cặp bờ, với tốc độ mà long câu chạy tạo ra động lực đẩy thuyền, chuyện này hết sức khác thường.
Mọi người dần dần phát hiện khác thường từ hướng đi trên biển, dường như bọn họ đang đi về phía Yêu Quốc, hơn nữa có vẻ là khu vực hỗn loạn nhất Yêu Quốc, Tinh Tú Hải.
Mọi người cũng không phải là tu sĩ mới vừa rời núi, dần dần nhìn ra đầu mối, mơ hồ nghi ngờ cái gọi là Nguyện Lực Châu có nguồn gốc khác của động chủ có lẽ là đi Tinh Tú Hải săn yêu tu.
Sau khi nảy sinh suy đoán như vậy, mọi người giật nảy mình, địa phương quỷ quái Tinh Tú Hải kia cũng không phải là tu vi mọi người có thể đi được. Mỗi một lần diễn ra Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, tu sĩ cấp Thanh Liên còn phải chết cả đống, bọn họ làm sao có thể tới đó nhổ răng cọp, chỉ có thể là đi tìm chết.
Lần này cũng không ai ngồi yên được nữa, không thể không bảo Trịnh sư huynh dẫn đầu, đi tìm động chủ hỏi cho ra lẽ.
- Có chuyện gì?
Miêu Nghị khoanh chân ngồi trên giường đá nhìn chằm chằm Trịnh Kim Long gõ cửa mà vào gật đầu cúi người, còn có những người khác theo sau y.
Mọi người từ từ chen vào phòng, Trịnh Kim Long tỏ ra do dự nói:
- Động chủ, mọi người có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo động chủ.
Miêu Nghị bất động thanh sắc nói:
- Có lời gì cứ nói thẳng, con người ta không thích lòng vòng.
Trịnh Kim Long chắp tay ôm quyền hỏi:
- Xin hỏi động chủ, phải chăng là chúng ta đang đi Tinh Tú Hải Yêu Quốc?
Miêu Nghị cũng biết thời gian dài nhất định phải bại lộ, bèn vuốt cằm nói:
- Không sai, chính là muốn đi Tinh Tú Hải săn thú.
Á!
Động chủ trả lời thẳng thắn như vậy, quả nhiên là người không thích lòng vòng, lại làm mọi người bị dọa sợ đến mặt liền biến sắc, kinh hô thất thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trịnh Kim Long gấp giọng nói:
- Động chủ, chuyện này ngàn vạn lần không thể, Tinh Tú Hải là đất khởi nghiệp của Yêu Thánh Cơ Hoan, Cơ Hoan luôn luôn phóng túng đối với yêu nghiệt Tinh Tú Hải, đến mức các loại yêu nghiệt Tinh Tú Hải hoành hành vô đạo, tuyệt không phải tu vi bọn ta có thể tự tiện xông vào, mong rằng động chủ nghĩ lại!
Những người khác cũng vội vàng lên tiếng khuyên can:
- Động chủ, không đi được đâu, Tinh Tú Hải quá nguy hiểm...
Miêu Nghị mặt không đổi sắc lắng nghe, không nói tiếng nào, chờ mọi người mồm năm miệng mười một hồi mới nhàn nhạt hỏi:
- Tất cả nói xong chưa?
- Động chủ, không đi được đâu!
Nam Tư Tư giả bộ làm ra dáng khổ sở đáng thương, yếu ớt bồi thêm một câu, nữ nhân thích chiếm tiện nghi như vậy.
- Nếu mọi người không muốn đi, ta cũng không miễn cưỡng, dọc trên đường đi các ngươi cứ chú ý quan sát, nếu như có thương thuyền đi ngang qua, không ngại lên thuyền trở về. Ta đi một mình là được, cũng không cần mọi người đi theo ta mạo hiểm. Bất quá có câu này ta phải nói trước...
Miêu Nghị quét nhìn mọi người, hừ lạnh nói:
- Đến lúc đó ta mang về thứ gì cũng là của một mình ta, sẽ không có phần của các ngươi, đến lúc đó đừng nói động chủ ta đây nói không giữ lời!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ thầm chỉ bằng tu vi của ngươi, một mình cũng dám đi Tinh Tú Hải săn thú ư?
- Hừ! Nếu không phải là trước đây từng có cam kết, ta cũng không muốn dẫn bọn ngươi đi, một mình lui tới Tinh Tú Hải vẫn hơn. Bản động chủ cũng không phải đi lần đầu tiên, tự có biện pháp ứng đối, không cần có người đi theo. Được rồi, ta đã biết suy nghĩ của các ngươi, lui ra đi!
Miêu Nghị không nhịn được phất phất tay, ra vẻ đừng quấy rầy ta tu luyện.
Mọi người lại giở chân lên không nổi, nghe được ra ẩn ý trong lời động chủ, nhớ lại viên Nguyện Lực Châu trung phẩm trong tay Miêu Nghị trước đây.
Đúng vậy! Nếu động chủ không có đường, làm sao dám một mình lui tới Tinh Tú Hải? Nhất định là có lộ số an toàn gì, nếu không sẽ không tỏ ra tự tin nắm chắc thế kia, vậy mọi người còn sợ gì...
Thấy không ai rời đi, Miêu Nghị cau mày hỏi:
- Vì sao còn không lui xuống? Chẳng lẽ còn muốn ta đưa các ngươi trở về, hoặc là ép ta nhảy xuống biển để thuyền lại cho các ngươi?
- Bọn ta tuyệt không ý đó!
Trịnh Kim Long vội vàng khoát tay, nghiêm nghị nói:
- Bọn ta đều là thủ hạ của động chủ, há có thể trơ mắt nhìn một mình động chủ đi mạo hiểm. Nếu động chủ đã làm ra quyết định, bất kể động chủ đi nơi nào, tự nhiên bọn ta cũng sẽ đi theo, ra công khuyển mã vì động chủ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nguyện ra công khuyển mã vì động chủ!
Mọi người lục tục hưởng ứng, ai nấy đều ra vẻ trung thành cảnh cảnh.
- Thật là đám thủ hạ tốt của ta, một đám khốn kiếp, các ngươi nghĩ gì đừng cho là ta không biết.
Miêu Nghị không thèm nể mặt chút nào, cất tiếng thóa mạ, không nhịn được phất tay nói:
- Lần này đi hung hiểm, ai muốn ở lại thì ở lại, không muốn ở lại ta cũng không miễn cưỡng, đừng quấy rầy ta tu luyện.
- Dạ, dạ...
Mọi người lục tục lui xuống.
Tuy rằng quay đầu lại nhưng không ai muốn rời đi, ai nấy lục tục trở lại căn phòng của mình.
Đông Lai động có một đám thủ hạ như vậy thật là phúc khí của Miêu đại động chủ, bất quá động chủ Đại nhân cũng không phải hiền lành gì...
-----------
Trấn Hải sơn luôn luôn không mấy yên lòng về Đông Lai động, nói chính xác là Tần Vi Vi không yên lòng về Miêu Nghị. Sau khi Nam Tuyên phủ chủ Dương Khánh biến Đơn Biểu Nghĩa thành tai mắt nằm vùng ở Đông Lai động, Tần Vi Vi bèn buộc Đơn Biểu Nghĩa mỗi tháng đều phải mật báo một lần tình huống Đông Lai động tới Trấn Hải sơn.
Rất hiển nhiên bị Miêu Nghị dẫn đi đột ngột, Đơn Biểu Nghĩa không có cách nào mật báo tình huống Đông Lai động đúng kỳ hạn nữa.
Tần Vi Vi không nhận được mật báo phát giác khác thường, lập tức phái người đến Đông Lai động tra xét.
Trước đó Miêu Nghị đã dặn dò Diêm Tu, không cần giấu giếm cấp trên chuyện này.
Sau khi biết được tình huống Tần Vi Vi tỏ ra tức giận, đích thân chạy tới Nam Tuyên phủ bẩm báo thẳng với Dương Khánh.
- Hắn mang theo người của Đông Lai động đi Tinh Tú Hải săn thú ư?
Dương Khánh trong lương đình trên đỉnh núi chắp tay cau mày trầm ngâm, cũng hết sức giật mình kinh hãi, không ngờ rằng Miêu Nghị to gan tới mức này, lại dám đi mạo hiểm như vậy, cho dù là y cũng không dám xông loạn Tinh Tú Hải.
- Dạ!
Tần Vi Vi bên cạnh tức giận nói:
- Chuyện lớn như vậy nhưng trước khi đi hắn cũng không báo với con, khoan nói trong mắt hắn có còn sơn chủ như con hay không, hắn tự tiện đem toàn bộ nhân mã của Đông Lai động đi Tinh Tú Hải mạo hiểm, chỉ để lại một người trông chừng, làm cho phòng ngự cả Đông Lai động chỉ có vỏ ngoài. Nếu như có người ở Đông Lai Thành quấy rối biết phải làm sao, ai cho hắn có quyền làm như vậy? Rõ ràng là vô pháp vô thiên, thân là động chủ một động, chỉ biết tư lợi cá nhân, quả thật không thể nào nhịn được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro