Bát Giới cứu người. (Thượng)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Bát Giới muốn dùng một mồi lửa đốt cửa hàng này đi, thế nhưng bề ngoài tự nhiên không thể biểu hiện ra gì. Hắn quay đầu nghe người đi đường nghị luận chuyện vừa rồi thì mới biết được người bắt đi Miêu Nghị chính là người của phủ thống lĩnh khu Tây thành. Sau khi hỏi rõ phủ thống lĩnh khu Tây thành, Bát Giới nhanh chóng đuổi theo.
Miêu Nghị bị bắt giữ tới phủ thống lĩnh Tây thành, trực tiếp lên đường. Bởi vì hắn đã sớm quen vị cố tình gây sự bên trong kia.
Trên công đường, Hạ Hầu Long dựa vào ghế, hai chân gác lên trên bàn, lạnh lùng nhìn qua Miêu Nghị vừa tới. Hắn vươn tay phất phất hai cái, toàn bộ mọi người đều ra ngoài.
- Ngưu Hữu Đức, chuyện của Hoàng Phủ ta ngươi có chú ý không vậy?
Hạ Hầu Long Thành rung rung đùi hỏi.
Con mẹ nó. Người cũng đã ngủ với ta còn làm cái rắm. Trong lòng Miêu Nghị thầm nhủ, hắn đã biết rõ tên này tới tìm mình vì chuyện kia mà còn làm ra vẻ. Miêu Nghị ra vẻ khó xử nói:
- Tạm thời còn không có.
Hạ Hầu Long Thành bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào mũi Miêu Nghị tức giận nói:
- Vậy ngươi còn lòng dạ nào chạy khắp nơi? Lão tử tìm người, mọi người tìm không thấy. Lá gan ngươi không nhỏ, dám không coi chuyện của ta vào đâu.
Miêu Nghị thở dài:
- Ta cũng không có biện pháp nha. Cửa tiệm khuếch trương như vậy cũng không phải ngươi không biết. Ta chạy khắp nơi cũng là do bận rộn.
Hạ Hầu Long Thành giận dữ hỏi:
- Cửa tiệm khuếch trương quan trọng hay ta lấy lão bà quan trọng hơn?
Ngươi lấy lão bà liên quan gì tới ta? Miêu Nghị rất bất đắc dĩ nói:
- Hạ Hầu Thống lĩnh, ngươi có quyền thế như vậy còn sợ không có nữ nhân sao? Dạng mỹ nữ gì ngươi không có chứ? Vì sao lại muốn gặm khối xương cứng như Hoàng Phủ chưởng quỹ vậy?
Hạ Hầu Long Thành nói:
- Trong thiên hạ này còn có thể tìm ra nữ nhân hấp dẫn hơn Hoàng Phủ kia sao?
Được. Cảm tình chính là thứ như đàn gẩy tai trâu. Trong mắt tên này chỉ có nữ nhân Hoàng Phủ Quân Nhu kia là xinh đẹp nhất. Miêu Nghị cười khổ nói:
- Không phải ta không giúp ngươi mà là Hoàng Phủ Quân Nhu kia có điều kiện. Ta sợ ngươi không đồng ý được.
Hạ Hầu Long Thành thuận miệng nói:
- Điều kiện gì? Cứ việc nói.
Miêu Nghị nói:
- Ở rể. Hoàng Phủ chưởng quỹ nói, nữ nhân gia tộc Hoàng Phủ không xuất giá. Đều là nam nhân ở rể Hoàng Phủ gia tộc.
Hạ Hầu Long Thành xùy xùy:
- Ta còn tưởng rằng là điều kiện gì. Quy củ này của Hoàng Phủ gia tộc ta đã sớm biết rõ. Không phải chỉ là ở rể thôi sao? Chút việc nhỏ.
Hai mắt Miêu Nghị trợn lên, khó có thể tin nói:
- Hạ Hầu Thống lĩnh nguyện ý ở rể?
Hắn cảm thấy không có khả năng, tên này bối cảnh bất phàm, càng là người bối cảnh bất phàm càng không có khả năng ở rể.
- Ta đường đường là một đấng nam nhi, chẳng lẽ không làm được chuyện này?
Hạ Hầu Long Thành khinh thường nói:
- Chỉ cần nàng nguyện ý ở với ta, chuyện ở rể cũng không tính. Ta sẽ xin Thiên Đế tứ hôn, khi đó Hoàng Phủ gia tộc cũng không dám nói thêm gì. Mấu chốt là nàng phải đồng ý gả cho ta, hiểu chưa?
Miêu Nghị khiếp sợ, tên này không ngờ lại có biện pháp làm cho thánh chủ tứ hôn. Đây đâu phải là chỉ có bối cảnh lớn cơ chứ? Hắn không khỏi hỏi:
- Hạ Hầu thống lĩnh, ngươi có thể liên hệ với Thiên đế sao?
Nói tới đây, Hạ Hầu Long Thành muốn nói lại thôi. Cuối cùng hắn vẫn nuốt lời nói trở lại, hiển nhiên hắn cố ý tránh đi, không đề cập tới. Hắn xua tay nói:
- Không phải là thứ ngươi nên hỏi, ngươi cứ nhanh chóng làm việc đi là được. Nếu như để cho Khấu Văn Lam kia chiếm tiên cơ, ta sẽ giết ngươi.
Miêu Nghị thăm dò:
- Chẳng lẽ Khấu thống lĩnh nguyện ý ở rể?
- Có cái rắm. Tiểu bạch kiểm kia cũng có thể xin Thiên đế tứ hôn. Nếu không hắn có tư cách gì đoạt nữ nhân với ta chứ?
Hạ Hầu Long Thành khó chịu nói.
Miêu Nghị im lặng, trong lòng thầm giật mình. Tên trước mắt này và Khấu Văn Lam kia rốt cuộc có lai lịch to lớn thế nào? Không ngờ đều có thể liên hệ với bên Thiên Đế.
Chuyện này càng làm cho hắn kiêng kỵ, một khi giết chết tên này, không biết sẽ chọc ra tai họa gì. Đoán chừng so với cướp linh đảo còn nghiêm trọng hơn. Thế nhưng hắn cảm thấy kỳ quái là, người có quan hệ, bối cảnh như vậy chẳng lẽ còn thiếu tiền sao? Còn cần đi khắp nơi kiếm tiền như vậy sao?
Đang nói thì đột nhiên có người tới báo:
- Đại nhân, bên ngoài có hòa thượng từ Cực Nhạc giới tới.
- Người Cực Nhạc giới chạy tới nơi này làm gì?
Hạ Hầu Long Thành sửng sốt, hoài nghi nói:
- Ngươi xác nhận là người Cực Nhạc giới?
Đừng nói là hắn cảm thấy kỳ quái, ngay cả Miêu Nghị cũng cảm thấy kỳ quái. Thiên đình và Cực Nhạc giới chính là tồn tại chí cao trong cửu giới. Hắn còn chưa thấy qua người hai địa phương này. Không biết Hạ Hầu Long Thành này có phải là người từ Thiên đình tới hay không.
Người vừa tới bẩm báo kia nói:
- Nhìn qua dường như không phải là giả.
Hạ Hầu Long Thành lại hỏi:
- Tìm ta?
- Không phải tìm đại nhân, là tìm hắn.
Người này chỉ tay vào Miêu Nghị nói:
- Nói là vị này thiếu nợ hắn tiền, hắn tới thu tiền.
- Tìm ta?
Miêu Nghị chỉ vào mũi mình, buồn cười nói:
- Nói đùa gì vậy, ta thiếu nợ người Cực Nhạc thế giới tiền sao?
Hạ Hầu Long Thành cười phá lên, có chút hứng thú khua tay nói:
- Mời vào trong, đối chất một chút chẳng phải rõ ràng hay sao?
- Vâng.
Người kia lập tức thối lui.
Hạ Hầu Long Thành ngồi sau trường án xem náo nhiệt. Miêu Nghị cũng đi tới một cái ghế ngồi xuống, vẻ mặt buồn bực. Là ai?
Chỉ chốc lát sau, một hòa thượng mặc tăng bào màu trắng thánh khiết đi tới, tuấn dật, siêu nhiên, nhìn qua đã cảm nhận được cảm giác siêu phàm thoát tục. Quả thực không phải là khí chất mà hòa thượng bình thường nên có. Phần phong thái này làm cho Hạ Hầu Long Thành kinh ngạc. Quả thực không giống như hòa thượng tới từ thế giới bình thường.
Miêu Nghị lại trợn mắt há hốc mồm, hòa thượng vừa tới chính là Bát Giới. Miêu Nghị im lặng, thầm mắng tên tiểu tử này làm gì vậy, ngay cả người của Cực Nhạc giới cũng dám giả mạo.
Ánh mắt Bát Giới quét qua, thấy Miêu Nghị an tọa, không giống như có việc, trong lòng hắn thở dài một hơi, yên lòng.
Thấy người vừa tới quả thực giống như người từ Cực Nhạc giới, Hạ Hầu Long Thành cũng không dám vô lễ, đứng dậy khỏi trường án, ra ngoài thi lễ:
- Thiên Nguyên Tinh, thống lĩnh khu Tây thành Thiên nhai Hạ Hầu Long Thành có lễ. Không biết đại sư tới từ thánh địa nào của Cực Nhạc giới?
- A Di Đà Phật.
Bát Giới chắp tay trước ngực niệm phật hiệu, khẽ nở nụ cười thánh khiết:
- Không phải ma không phải kiếp, vũ trụ mông lung, vô trần vô cấu.
Hạ Hầu Long Thành há hốc miệng, có chút mờ mịt, sửng sốt không hiểu, rốt cuộc là tới từ thánh địa nào đây?
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Nghị, không biết Miêu Nghị nghe có hiểu không. Nếu như quen biết với Miêu Nghị, chắc hẳn Miêu Nghị biết rõ đối phương tới từ đâu.
Ai ngờ Miêu Nghị cũng đang quay đầu nhìn về phía hắn, cũng nghe không hiểu, muốn tìm hiểu tin tức từ chỗ hắn. Miêu Nghị cho rằng Bát Giới dám giả mạo người Cực Nhạc giới, chắc hẳn đã nghe được địa danh ở đâu đó mà giả mạo. Hạ Hầu Long Thành nói không chừng biết rõ đó là nơi nào.
Miêu Nghị bị bắt giữ tới phủ thống lĩnh Tây thành, trực tiếp lên đường. Bởi vì hắn đã sớm quen vị cố tình gây sự bên trong kia.
Trên công đường, Hạ Hầu Long dựa vào ghế, hai chân gác lên trên bàn, lạnh lùng nhìn qua Miêu Nghị vừa tới. Hắn vươn tay phất phất hai cái, toàn bộ mọi người đều ra ngoài.
- Ngưu Hữu Đức, chuyện của Hoàng Phủ ta ngươi có chú ý không vậy?
Hạ Hầu Long Thành rung rung đùi hỏi.
Con mẹ nó. Người cũng đã ngủ với ta còn làm cái rắm. Trong lòng Miêu Nghị thầm nhủ, hắn đã biết rõ tên này tới tìm mình vì chuyện kia mà còn làm ra vẻ. Miêu Nghị ra vẻ khó xử nói:
- Tạm thời còn không có.
Hạ Hầu Long Thành bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào mũi Miêu Nghị tức giận nói:
- Vậy ngươi còn lòng dạ nào chạy khắp nơi? Lão tử tìm người, mọi người tìm không thấy. Lá gan ngươi không nhỏ, dám không coi chuyện của ta vào đâu.
Miêu Nghị thở dài:
- Ta cũng không có biện pháp nha. Cửa tiệm khuếch trương như vậy cũng không phải ngươi không biết. Ta chạy khắp nơi cũng là do bận rộn.
Hạ Hầu Long Thành giận dữ hỏi:
- Cửa tiệm khuếch trương quan trọng hay ta lấy lão bà quan trọng hơn?
Ngươi lấy lão bà liên quan gì tới ta? Miêu Nghị rất bất đắc dĩ nói:
- Hạ Hầu Thống lĩnh, ngươi có quyền thế như vậy còn sợ không có nữ nhân sao? Dạng mỹ nữ gì ngươi không có chứ? Vì sao lại muốn gặm khối xương cứng như Hoàng Phủ chưởng quỹ vậy?
Hạ Hầu Long Thành nói:
- Trong thiên hạ này còn có thể tìm ra nữ nhân hấp dẫn hơn Hoàng Phủ kia sao?
Được. Cảm tình chính là thứ như đàn gẩy tai trâu. Trong mắt tên này chỉ có nữ nhân Hoàng Phủ Quân Nhu kia là xinh đẹp nhất. Miêu Nghị cười khổ nói:
- Không phải ta không giúp ngươi mà là Hoàng Phủ Quân Nhu kia có điều kiện. Ta sợ ngươi không đồng ý được.
Hạ Hầu Long Thành thuận miệng nói:
- Điều kiện gì? Cứ việc nói.
Miêu Nghị nói:
- Ở rể. Hoàng Phủ chưởng quỹ nói, nữ nhân gia tộc Hoàng Phủ không xuất giá. Đều là nam nhân ở rể Hoàng Phủ gia tộc.
Hạ Hầu Long Thành xùy xùy:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta còn tưởng rằng là điều kiện gì. Quy củ này của Hoàng Phủ gia tộc ta đã sớm biết rõ. Không phải chỉ là ở rể thôi sao? Chút việc nhỏ.
Hai mắt Miêu Nghị trợn lên, khó có thể tin nói:
- Hạ Hầu Thống lĩnh nguyện ý ở rể?
Hắn cảm thấy không có khả năng, tên này bối cảnh bất phàm, càng là người bối cảnh bất phàm càng không có khả năng ở rể.
- Ta đường đường là một đấng nam nhi, chẳng lẽ không làm được chuyện này?
Hạ Hầu Long Thành khinh thường nói:
- Chỉ cần nàng nguyện ý ở với ta, chuyện ở rể cũng không tính. Ta sẽ xin Thiên Đế tứ hôn, khi đó Hoàng Phủ gia tộc cũng không dám nói thêm gì. Mấu chốt là nàng phải đồng ý gả cho ta, hiểu chưa?
Miêu Nghị khiếp sợ, tên này không ngờ lại có biện pháp làm cho thánh chủ tứ hôn. Đây đâu phải là chỉ có bối cảnh lớn cơ chứ? Hắn không khỏi hỏi:
- Hạ Hầu thống lĩnh, ngươi có thể liên hệ với Thiên đế sao?
Nói tới đây, Hạ Hầu Long Thành muốn nói lại thôi. Cuối cùng hắn vẫn nuốt lời nói trở lại, hiển nhiên hắn cố ý tránh đi, không đề cập tới. Hắn xua tay nói:
- Không phải là thứ ngươi nên hỏi, ngươi cứ nhanh chóng làm việc đi là được. Nếu như để cho Khấu Văn Lam kia chiếm tiên cơ, ta sẽ giết ngươi.
Miêu Nghị thăm dò:
- Chẳng lẽ Khấu thống lĩnh nguyện ý ở rể?
- Có cái rắm. Tiểu bạch kiểm kia cũng có thể xin Thiên đế tứ hôn. Nếu không hắn có tư cách gì đoạt nữ nhân với ta chứ?
Hạ Hầu Long Thành khó chịu nói.
Miêu Nghị im lặng, trong lòng thầm giật mình. Tên trước mắt này và Khấu Văn Lam kia rốt cuộc có lai lịch to lớn thế nào? Không ngờ đều có thể liên hệ với bên Thiên Đế.
Chuyện này càng làm cho hắn kiêng kỵ, một khi giết chết tên này, không biết sẽ chọc ra tai họa gì. Đoán chừng so với cướp linh đảo còn nghiêm trọng hơn. Thế nhưng hắn cảm thấy kỳ quái là, người có quan hệ, bối cảnh như vậy chẳng lẽ còn thiếu tiền sao? Còn cần đi khắp nơi kiếm tiền như vậy sao?
Đang nói thì đột nhiên có người tới báo:
- Đại nhân, bên ngoài có hòa thượng từ Cực Nhạc giới tới.
- Người Cực Nhạc giới chạy tới nơi này làm gì?
Hạ Hầu Long Thành sửng sốt, hoài nghi nói:
- Ngươi xác nhận là người Cực Nhạc giới?
Đừng nói là hắn cảm thấy kỳ quái, ngay cả Miêu Nghị cũng cảm thấy kỳ quái. Thiên đình và Cực Nhạc giới chính là tồn tại chí cao trong cửu giới. Hắn còn chưa thấy qua người hai địa phương này. Không biết Hạ Hầu Long Thành này có phải là người từ Thiên đình tới hay không.
Người vừa tới bẩm báo kia nói:
- Nhìn qua dường như không phải là giả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Hầu Long Thành lại hỏi:
- Tìm ta?
- Không phải tìm đại nhân, là tìm hắn.
Người này chỉ tay vào Miêu Nghị nói:
- Nói là vị này thiếu nợ hắn tiền, hắn tới thu tiền.
- Tìm ta?
Miêu Nghị chỉ vào mũi mình, buồn cười nói:
- Nói đùa gì vậy, ta thiếu nợ người Cực Nhạc thế giới tiền sao?
Hạ Hầu Long Thành cười phá lên, có chút hứng thú khua tay nói:
- Mời vào trong, đối chất một chút chẳng phải rõ ràng hay sao?
- Vâng.
Người kia lập tức thối lui.
Hạ Hầu Long Thành ngồi sau trường án xem náo nhiệt. Miêu Nghị cũng đi tới một cái ghế ngồi xuống, vẻ mặt buồn bực. Là ai?
Chỉ chốc lát sau, một hòa thượng mặc tăng bào màu trắng thánh khiết đi tới, tuấn dật, siêu nhiên, nhìn qua đã cảm nhận được cảm giác siêu phàm thoát tục. Quả thực không phải là khí chất mà hòa thượng bình thường nên có. Phần phong thái này làm cho Hạ Hầu Long Thành kinh ngạc. Quả thực không giống như hòa thượng tới từ thế giới bình thường.
Miêu Nghị lại trợn mắt há hốc mồm, hòa thượng vừa tới chính là Bát Giới. Miêu Nghị im lặng, thầm mắng tên tiểu tử này làm gì vậy, ngay cả người của Cực Nhạc giới cũng dám giả mạo.
Ánh mắt Bát Giới quét qua, thấy Miêu Nghị an tọa, không giống như có việc, trong lòng hắn thở dài một hơi, yên lòng.
Thấy người vừa tới quả thực giống như người từ Cực Nhạc giới, Hạ Hầu Long Thành cũng không dám vô lễ, đứng dậy khỏi trường án, ra ngoài thi lễ:
- Thiên Nguyên Tinh, thống lĩnh khu Tây thành Thiên nhai Hạ Hầu Long Thành có lễ. Không biết đại sư tới từ thánh địa nào của Cực Nhạc giới?
- A Di Đà Phật.
Bát Giới chắp tay trước ngực niệm phật hiệu, khẽ nở nụ cười thánh khiết:
- Không phải ma không phải kiếp, vũ trụ mông lung, vô trần vô cấu.
Hạ Hầu Long Thành há hốc miệng, có chút mờ mịt, sửng sốt không hiểu, rốt cuộc là tới từ thánh địa nào đây?
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Nghị, không biết Miêu Nghị nghe có hiểu không. Nếu như quen biết với Miêu Nghị, chắc hẳn Miêu Nghị biết rõ đối phương tới từ đâu.
Ai ngờ Miêu Nghị cũng đang quay đầu nhìn về phía hắn, cũng nghe không hiểu, muốn tìm hiểu tin tức từ chỗ hắn. Miêu Nghị cho rằng Bát Giới dám giả mạo người Cực Nhạc giới, chắc hẳn đã nghe được địa danh ở đâu đó mà giả mạo. Hạ Hầu Long Thành nói không chừng biết rõ đó là nơi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro