Bích Nguyệt Phu Nhân
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Miêu Nghị liếc qua Ngọc Linh Chân Nhân, trả lời:
- Đúng vậy, Khấu thống lĩnh cũng đến vì những trang sức này?
Khấu Văn Lam gật đầu nói:
- Vốn nên sớm tới đây, bất đắc dĩ chỗ này là địa bàn của Hạ Hầu Long Thành nên không được tiện. Khó khăn lắm mới có thời gian đến ai ngờ nghe nói báu vật trấn tiệm của quý tiệm đều bán hết rồi, cho nên muốn nhờ cư sĩ nể mặt vài phần, đừng để ta tay không trở về.
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Không phải không muốn nể mặt Khấu thống lĩnh mà vì thật tình là đã bán hết, hiện chưa có hàng, lúc trước còn để Nhị tổng quản của Thủ Thành cung quay về tay không.
- Vậy à.
Khấu Văn Lam hơi trầm ngâm nói:
- Vậy đi, khi hàng đến ngươi đừng vội bán, trước tiên đưa qua chỗ ta để ta chọn, chờ ta chọn xong rồi ngươi lấy về bán. Giá tiền thì ngươi yên tâm, ta giàu hơn Hạ Hầu Long Thành, Hạ Hầu Long Thành đưa bao nhiêu ta sẽ cho gấp đôi.
Miêu Nghị câm nín:
- . . .
Ngươi thật mạnh miệng!
Miêu Nghị hỏi dò:
- Khấu thống lĩnh cũng mua tặng Hoàng Phủ chưởng quầy?
Khấu Văn Lam mỉm cười gật đầu nói:
- Bộ dạng như gấu chó của Hạ Hầu không tự soi mình bằng nước tiểu, Hoàng Phủ Quân Nhu mà vừa mắt hắn được sao? Bản thống lĩnh không cho phép hắn vừa lòng đẹp ý!
Da đầu Miêu Nghị tê dại. Một Hạ Hầu Long Thành đã muốn trọc đầu, còn thêm người chạy tới góp vui, lát nữa Hoàng Phủ Quân Nhu sẽ dỡ nóc tiệm tạp hóa luôn. Không phải lão tử không muốn kiếm số tiền kia mà vì cầm tiền phỏng tay.
Ngọc Linh Chân Nhân thầm lắc đầu, người có tiền đúng là tùy hứng.
Ngọc Linh Chân Nhân không biết Hoàng Phủ Quân Nhu định đóng cửa hàng của mình, nếu biết thì chẳng rõ sẽ có cảm tưởng gì.
Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Khấu thống lĩnh, lúc trước Nhị tổng quản cũng nói y như vậy, dặn khi nào hàng đến thì đưa hết vào cung, chờ Nhị tổng quản chọn xong rồi tính, bây giờ thống lĩnh lại . . . Ta thật khó xử.
- Vậy sao?
Khấu Văn Lam cầm khăn chậm môi, trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Ta không làm khó dễ ngươi, ngươi đưa vào cung trước đi, ra khỏi cung rồi đưa đến chỗ ta. Ta và Hạ Hầu Long Thành có xích mích, ta không tiện thường đến địa bàn của hắn, làm phiền ngươi mắc công đi thêm một chuyến, tiền bạc sẽ không eo hẹp ngươi.
Miêu Nghị rất muốn từ chối, không thì biết ănn nói sao với Hoàng Phủ Quân Nhu? Nhưng ngẫm lại thì dựa vào cái gì? Lão tử dựa vào cái gì có tiền không kiếm? Ta làm ăn là việc của ta, liên quan gì Hoàng Phủ Quân Nhu nhà ngươi? Kiếm tiền trước rồi tính sau.
Miêu Nghị chắp tay cảm ơn:
- Đa tạ Khấu thống lĩnh khoan hồng độ lượng, nhất định sẽ làm theo!
Khấu Văn Lam vung khăn tay đứng dậy từ biệt:
- Tốt, thế thì không quấy rầy nữa.
Khấu Văn Lam không đi bình thường mà đi cửa sau.
Hai ngày sau, Miêu Nghị dẫn theo Đức Minh Đạo Trưởng rời khỏi Chính Khí tiệm tạp hóa đi thẳng tới phủ thống lĩnh khu tây thành xin gặp Hạ Hầu Long Thành.
Nghe nói hàng đã đến, Hạ Hầu Long Thành hắng giọng:
- Ngưu lão đệ, khoan tiến cung, lấy đồ ra cho ta mở rộng tầm mắt trước đi.
Miêu Nghị không nghĩ nhiều, cầm hộp gỗ tinh mỹ chế tạo xuất thân ra, giống quyển sách có thể lật từng tờ. Mấy trăm món trang sức tinh xảo xinh đẹp kích cỡ khác nhau gắn trong hộp.
- Chậc chậc, đẹp quá.
Hạ Hầu Long Thành thỉnh toảng cầm một cái lên ngắm, mắt sáng rực giở từng trang.
Miêu Nghị nhắc nhở:
- Hạ Hầu thống lĩnh, Hoàng Phủ chưởng quầy đã tìm đến ta bắt ta mua lại Mãn Thiên Tinh với giá gốc, chỉ cho ta thời gian ba ngày không thì sẽ làm tiệm tạp hóa chúng ta đóng cửa. Hạ Hầu thống lĩnh thấy nên làm sao bây giờ?
Đức Minh Đạo Trưởng ở một bên nghe vậy giật nảy mình. Còn có chuyện này?
Hạ Hầu Long Thành quay đầu lườm Miêu Nghị:
- Hưm, thứ ta mua được thì thuộc về ta, ngươi dựa vào cái muốn lấy lại?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Không phải ta muốn lấy lại mà là Hoàng Phủ chưởng quầy bắt ta lấy về, nếu không sẽ đóng cửa tiệm của ta.
Hạ Hầu Long Thành vỗ vai Miêu Nghị, vui vẻ nói:
- Đừng sợ! Ngươi quên khu tây thành là địa bàn của ai sao? Có bản thống lĩnh bao che thì Hoàng Phủ nói gì cũng vô dụng.
Miêu Nghị hỏi dò:
- Thống lĩnh đại nhân có thể bảo tiệm nhỏ không bị gì không?
Hạ Hầu Long Thành vỗ ngực bồm bộp:
- Đương nhiên!
Nhưng rồi Hạ Hầu Long Thành đảo tòng mắt, hắng giọng
- Ta không thể giúp không cho ngươi được, cái đó, này và này, mấy món này không tệ, ta giữ lại ngắm chút.
Hạ Hầu Long Thành lật đại vài tờ liên tục lấy ra năm món trang sức, không được Miêu Nghị đồng ý gã tự tiện thu vào trữ vật giới chỉ của mình.
Ngắm cái đầu ngươi! Đây là công khai ăn cướp!
Miêu Nghị chửi mười tám đời tổ tông nhà Hạ Hầu Long Thành, giữ lại ngắm rồi có cơ may nào cho hắn lấy đồ về không?
Miêu Nghị rất nghi ngờ lời Từ ma ma nói, tiểu tử này thật sự là người có bối cảnh rất lợi hại sao? Vì sao nghèo đến điên rồi?
Nhưng phải nhịn, dù gì không là thứ đáng giá bao nhiêu, nếu có thể bảo đảm bên Hoàng Phủ Quân Nhu không bị quấy nhiễu thì tặng một ít cho thống lĩnh ăn cướp cũng đáng.
Hạ Hầu Long Thành khép hộp gỗ lại, rất là thỏa mãn nói:
- Được rồi, cất đồ đi, theo ta tiến cung!
Mấy thuộc hạ đứng bên cạnh Hạ Hầu Long Thành nghiêng đầu nhìn ra ngoài giả bộ không thấy gì hết.
Hạ Hầu Long Thành dẫn theo Miêu Nghị, Đức Minh Đạo Trưởng đi qua các cửa ải vào trong Thủ Thành cung. Vừa tiến cung Hạ Hầu Long Thành liền biến thành thống lĩnh đại nhân nghiêm nghị, lời ăn tiếng nói giữ lễ nghi nghiêm ngặt.
Ba người chờ trong điện không bao lâu thì cung ữn đi thông báo đã trở lại, lĩnh ba người đi hậu cung.
Dọc đường đi có đình đài lầu các quỳnh lâu điện ngọc, cây cỏ rợp bóng. Cung nữ dẫn ba người vào một hòa viên trồng đầy hoa thơm cỏ lạ, bảo ba người chờ, thị nữ cũng chờ.
Chốc lát sau Nhị tổng quản xuất hiện, nàng đi cùng một cung trang mỹ phụ nhân, mấy cung nữ đi theo phía sau.
Phụ nhân bới cao tóc mây, hình dáng đẫy đà, da trắng thịt mềm, mặt mày như tranh, môi đỏ quyến rũ, váy dài màu xanh ngọc, nửa bộ ngực trắng nõn căng tròn lộ ra, trong ngực ôm một con hồ ly màu hồng xinh đẹp đáng yêu, toát ra uy nghi cao cao tại thượng.
Miêu Nghị, Đức Minh Đạo Trưởng chưa gặp qua phụ nhân nhưng người khiến Nhị tổng quản cung kính đi theo, cộng với con hồ ly màu hồng, hai người không cần đoán cũng biết người đến là ai, chắc là Bích Nguyệt Phu Nhân.
Ba người Miêu Nghị vừa đi vào, Hạ Hầu Long Thành nghiêm nghị chắp tay hành lễ:
- Ty chức là Hạ Hầu Long Thành thống lĩnh khu tây thành bái kiến phu nhân!
Miêu Nghị, Đức Minh Đạo Trưởng cùng hành lễ. Đức Minh Đạo Trưởng hơi không quen trường hợp này, Miêu Nghị thì đã thói quen.
Bích Nguyệt Phu Nhân đưa hồ ly trong ngực cho cung nữ đứng bên cạnh, giơ tay ra hiệu bình thân:
- Đừng đa lễ.
Nhị tổng quản cúi đầu truyền âm.
Bích Nguyệt Phu Nhân nhìn Miêu Nghị, hỏi:
- Ngươi là Ngưu Hữu Đức trong Vô Tướng tinh tìm về Phấn nhi giúp ta?
Phấn nhi? Miêu Nghị sửng sốt, sau đó phản ứng lại Nhị tổng quản đang nói về con hồ ly màu hồng.
- Đúng vậy, Khấu thống lĩnh cũng đến vì những trang sức này?
Khấu Văn Lam gật đầu nói:
- Vốn nên sớm tới đây, bất đắc dĩ chỗ này là địa bàn của Hạ Hầu Long Thành nên không được tiện. Khó khăn lắm mới có thời gian đến ai ngờ nghe nói báu vật trấn tiệm của quý tiệm đều bán hết rồi, cho nên muốn nhờ cư sĩ nể mặt vài phần, đừng để ta tay không trở về.
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Không phải không muốn nể mặt Khấu thống lĩnh mà vì thật tình là đã bán hết, hiện chưa có hàng, lúc trước còn để Nhị tổng quản của Thủ Thành cung quay về tay không.
- Vậy à.
Khấu Văn Lam hơi trầm ngâm nói:
- Vậy đi, khi hàng đến ngươi đừng vội bán, trước tiên đưa qua chỗ ta để ta chọn, chờ ta chọn xong rồi ngươi lấy về bán. Giá tiền thì ngươi yên tâm, ta giàu hơn Hạ Hầu Long Thành, Hạ Hầu Long Thành đưa bao nhiêu ta sẽ cho gấp đôi.
Miêu Nghị câm nín:
- . . .
Ngươi thật mạnh miệng!
Miêu Nghị hỏi dò:
- Khấu thống lĩnh cũng mua tặng Hoàng Phủ chưởng quầy?
Khấu Văn Lam mỉm cười gật đầu nói:
- Bộ dạng như gấu chó của Hạ Hầu không tự soi mình bằng nước tiểu, Hoàng Phủ Quân Nhu mà vừa mắt hắn được sao? Bản thống lĩnh không cho phép hắn vừa lòng đẹp ý!
Da đầu Miêu Nghị tê dại. Một Hạ Hầu Long Thành đã muốn trọc đầu, còn thêm người chạy tới góp vui, lát nữa Hoàng Phủ Quân Nhu sẽ dỡ nóc tiệm tạp hóa luôn. Không phải lão tử không muốn kiếm số tiền kia mà vì cầm tiền phỏng tay.
Ngọc Linh Chân Nhân thầm lắc đầu, người có tiền đúng là tùy hứng.
Ngọc Linh Chân Nhân không biết Hoàng Phủ Quân Nhu định đóng cửa hàng của mình, nếu biết thì chẳng rõ sẽ có cảm tưởng gì.
Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Khấu thống lĩnh, lúc trước Nhị tổng quản cũng nói y như vậy, dặn khi nào hàng đến thì đưa hết vào cung, chờ Nhị tổng quản chọn xong rồi tính, bây giờ thống lĩnh lại . . . Ta thật khó xử.
- Vậy sao?
Khấu Văn Lam cầm khăn chậm môi, trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Ta không làm khó dễ ngươi, ngươi đưa vào cung trước đi, ra khỏi cung rồi đưa đến chỗ ta. Ta và Hạ Hầu Long Thành có xích mích, ta không tiện thường đến địa bàn của hắn, làm phiền ngươi mắc công đi thêm một chuyến, tiền bạc sẽ không eo hẹp ngươi.
Miêu Nghị rất muốn từ chối, không thì biết ănn nói sao với Hoàng Phủ Quân Nhu? Nhưng ngẫm lại thì dựa vào cái gì? Lão tử dựa vào cái gì có tiền không kiếm? Ta làm ăn là việc của ta, liên quan gì Hoàng Phủ Quân Nhu nhà ngươi? Kiếm tiền trước rồi tính sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Nghị chắp tay cảm ơn:
- Đa tạ Khấu thống lĩnh khoan hồng độ lượng, nhất định sẽ làm theo!
Khấu Văn Lam vung khăn tay đứng dậy từ biệt:
- Tốt, thế thì không quấy rầy nữa.
Khấu Văn Lam không đi bình thường mà đi cửa sau.
Hai ngày sau, Miêu Nghị dẫn theo Đức Minh Đạo Trưởng rời khỏi Chính Khí tiệm tạp hóa đi thẳng tới phủ thống lĩnh khu tây thành xin gặp Hạ Hầu Long Thành.
Nghe nói hàng đã đến, Hạ Hầu Long Thành hắng giọng:
- Ngưu lão đệ, khoan tiến cung, lấy đồ ra cho ta mở rộng tầm mắt trước đi.
Miêu Nghị không nghĩ nhiều, cầm hộp gỗ tinh mỹ chế tạo xuất thân ra, giống quyển sách có thể lật từng tờ. Mấy trăm món trang sức tinh xảo xinh đẹp kích cỡ khác nhau gắn trong hộp.
- Chậc chậc, đẹp quá.
Hạ Hầu Long Thành thỉnh toảng cầm một cái lên ngắm, mắt sáng rực giở từng trang.
Miêu Nghị nhắc nhở:
- Hạ Hầu thống lĩnh, Hoàng Phủ chưởng quầy đã tìm đến ta bắt ta mua lại Mãn Thiên Tinh với giá gốc, chỉ cho ta thời gian ba ngày không thì sẽ làm tiệm tạp hóa chúng ta đóng cửa. Hạ Hầu thống lĩnh thấy nên làm sao bây giờ?
Đức Minh Đạo Trưởng ở một bên nghe vậy giật nảy mình. Còn có chuyện này?
Hạ Hầu Long Thành quay đầu lườm Miêu Nghị:
- Hưm, thứ ta mua được thì thuộc về ta, ngươi dựa vào cái muốn lấy lại?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Không phải ta muốn lấy lại mà là Hoàng Phủ chưởng quầy bắt ta lấy về, nếu không sẽ đóng cửa tiệm của ta.
Hạ Hầu Long Thành vỗ vai Miêu Nghị, vui vẻ nói:
- Đừng sợ! Ngươi quên khu tây thành là địa bàn của ai sao? Có bản thống lĩnh bao che thì Hoàng Phủ nói gì cũng vô dụng.
Miêu Nghị hỏi dò:
- Thống lĩnh đại nhân có thể bảo tiệm nhỏ không bị gì không?
Hạ Hầu Long Thành vỗ ngực bồm bộp:
- Đương nhiên!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng rồi Hạ Hầu Long Thành đảo tòng mắt, hắng giọng
- Ta không thể giúp không cho ngươi được, cái đó, này và này, mấy món này không tệ, ta giữ lại ngắm chút.
Hạ Hầu Long Thành lật đại vài tờ liên tục lấy ra năm món trang sức, không được Miêu Nghị đồng ý gã tự tiện thu vào trữ vật giới chỉ của mình.
Ngắm cái đầu ngươi! Đây là công khai ăn cướp!
Miêu Nghị chửi mười tám đời tổ tông nhà Hạ Hầu Long Thành, giữ lại ngắm rồi có cơ may nào cho hắn lấy đồ về không?
Miêu Nghị rất nghi ngờ lời Từ ma ma nói, tiểu tử này thật sự là người có bối cảnh rất lợi hại sao? Vì sao nghèo đến điên rồi?
Nhưng phải nhịn, dù gì không là thứ đáng giá bao nhiêu, nếu có thể bảo đảm bên Hoàng Phủ Quân Nhu không bị quấy nhiễu thì tặng một ít cho thống lĩnh ăn cướp cũng đáng.
Hạ Hầu Long Thành khép hộp gỗ lại, rất là thỏa mãn nói:
- Được rồi, cất đồ đi, theo ta tiến cung!
Mấy thuộc hạ đứng bên cạnh Hạ Hầu Long Thành nghiêng đầu nhìn ra ngoài giả bộ không thấy gì hết.
Hạ Hầu Long Thành dẫn theo Miêu Nghị, Đức Minh Đạo Trưởng đi qua các cửa ải vào trong Thủ Thành cung. Vừa tiến cung Hạ Hầu Long Thành liền biến thành thống lĩnh đại nhân nghiêm nghị, lời ăn tiếng nói giữ lễ nghi nghiêm ngặt.
Ba người chờ trong điện không bao lâu thì cung ữn đi thông báo đã trở lại, lĩnh ba người đi hậu cung.
Dọc đường đi có đình đài lầu các quỳnh lâu điện ngọc, cây cỏ rợp bóng. Cung nữ dẫn ba người vào một hòa viên trồng đầy hoa thơm cỏ lạ, bảo ba người chờ, thị nữ cũng chờ.
Chốc lát sau Nhị tổng quản xuất hiện, nàng đi cùng một cung trang mỹ phụ nhân, mấy cung nữ đi theo phía sau.
Phụ nhân bới cao tóc mây, hình dáng đẫy đà, da trắng thịt mềm, mặt mày như tranh, môi đỏ quyến rũ, váy dài màu xanh ngọc, nửa bộ ngực trắng nõn căng tròn lộ ra, trong ngực ôm một con hồ ly màu hồng xinh đẹp đáng yêu, toát ra uy nghi cao cao tại thượng.
Miêu Nghị, Đức Minh Đạo Trưởng chưa gặp qua phụ nhân nhưng người khiến Nhị tổng quản cung kính đi theo, cộng với con hồ ly màu hồng, hai người không cần đoán cũng biết người đến là ai, chắc là Bích Nguyệt Phu Nhân.
Ba người Miêu Nghị vừa đi vào, Hạ Hầu Long Thành nghiêm nghị chắp tay hành lễ:
- Ty chức là Hạ Hầu Long Thành thống lĩnh khu tây thành bái kiến phu nhân!
Miêu Nghị, Đức Minh Đạo Trưởng cùng hành lễ. Đức Minh Đạo Trưởng hơi không quen trường hợp này, Miêu Nghị thì đã thói quen.
Bích Nguyệt Phu Nhân đưa hồ ly trong ngực cho cung nữ đứng bên cạnh, giơ tay ra hiệu bình thân:
- Đừng đa lễ.
Nhị tổng quản cúi đầu truyền âm.
Bích Nguyệt Phu Nhân nhìn Miêu Nghị, hỏi:
- Ngươi là Ngưu Hữu Đức trong Vô Tướng tinh tìm về Phấn nhi giúp ta?
Phấn nhi? Miêu Nghị sửng sốt, sau đó phản ứng lại Nhị tổng quản đang nói về con hồ ly màu hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro