Phi Thiên

Bộ lạc Yêu tinh. (Hạ)

Dược Thiên Sầu

2024-07-21 08:19:09

Minh Chiếu tiến lên, cùng sóng vai với yêu tinh gọi là Mộc Lâm Lang kia chậm rãi phi hành. Vừa phi hành vừa trò chuyện. Mà đám người Miêu Nghị tự nhiên theo đuôi, hết nhìn đông lại nhìn tây. Đối với nơi này đều cảm thấy có chút hiếu kỳ. Phong tục nơi này rõ ràng khác với bình thường.

Bọn họ phi hành tới một ngọn núi rồi đáp xuống dưới gốc một cây đại thụ khổng lồ, che chời. Hiển nhiên Minh Chiếu đã từng thấy cho nên cũng không có vẻ gì là ngoài ý muốn. Nhưng mà đám người Miêu Nghị lại trợn mắt há hốc mồm, ngẩng đầu nhìn lên.

Thứ trước mắt này còn gọi là cây sao? Thân cây vừa thô vừa to, đoán chừng mấy trăm người ôm mới đủ. To lớn, cao vút. Tán cây như mây bao phủ mặt đất. Cả cái cây này chỉ có thể dùng từ hùng vĩ, rộng lớn để hình dung. Trên cây có rất nhiều cái động tự nhiên, có lớn có nhỏ. Bên trong có người vào người ra, thậm chí còn có người kiến tạo nhà trên chạc cây. Những yêu tinh này không ngờ lại đem cái cây này trở thành nơi ở của bọn họ.

Trừ Minh Chiếu ra, những ngươi khác chưa từng thấy qua cây đại thụ khổng lồ nào như vậy. Bọn họ không có cách nào tưởng tượng ra phải sống bao nhiêu năm mới có thể lớn, dài tới mức này.

Bên trên những cây to bên cạnh cũng có rất nhiều phòng ốc, nam nhân, nữ nhân, người già, trẻ nhỏ, cả bộ lạc yêu tinh lặng lẽ sinh hoạt ở nơi này.

Mộc Lâm lang vươn tay mời, Minh Chiếu và nàng đi lên đại thụ. Đúng vậy, là đi lên, bởi vì cái cây này quá cổ xưa. Diện tích gốc chiếm quả thực rất lớn, như vậy mới có thể chống đỡ được cái thân lớn như vậy. Tùy tiện một cái rễ cây lộ ra bên ngoài cũng là một bậc thang cao cao. Vỏ cây thô ráp trên cành cũng có thể trực tiếp đạp chân lên. Cảnh tượng này quả thực khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.

Đám người Miêu Nghị được mời đi tới gốc một cây đại thụ khác. Chỗ này có một hốc cây, hơn mười người đi vào cũng có thể chứa được.

Sau đó có một đám nữ yêu tinh trẻ tuổi đầu đội vòng hoa đi vào. Dâng lên hoa quả tươi, có rất nhiều thứ Miêu Nghị cũng chưa thấy qua. Sau đó còn dâng lên một loại rượu màu xanh biếc, mùi thơm ngát bay ra.

Lúc những người khác còn không biết có nên uống hay không thì Miêu Nghị đã cầm lấy bát rượu được tạo ra từ cây nếm thử. Hắn chậc chậc hai cái, chất lỏng kia vào miệng vừa lạnh buốt lại vừa ngòn ngọt, hơi sền sệt, lại có chút mùi rượu. Sau khi vào bụng thì trên miệng có cảm giác đắng chát. Mặc dù có một phen cảm giác khác, nhưng mà Miêu Nghị vẫn cảm thấy không quen. Hắn tiện tay cầm một loại trái cây kỳ lạ kia cắn một cái. Mùi vị không tệ, vừa ngọt vừa giòn. Miêu Nghị lại tiếp tục cắn mấy miếng.

Chung Ly Khoái nhìn qua, nhìn Miêu Nghị ăn mà có chút nhíu mày. Hắn phát hiện ra tiểu tử này quả thực lỗ mãng, vừa mới tới đây, chưa quen nơi này mà đã dám tùy tiện ăn uống lung tung.

Thế nhưng bọn họ lại không biết đám nữ yêu tinh đứng ở cửa động, ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị vô cùng vui vẻ. Đối với các nàng mà nói, người thế giới bên ngoài rất phức tạp. Hành động của Miêu Nghị trong mắt các nàng là một loại tín nhiệm và tán thành.

Kỳ thực Miêu Nghị không có đơn thuần như các nàng nghĩ. Tên này thuần túy là bách độc bất xâm, hoàn toàn là vì yên tâm cho nên mới làm vậy.

Thấy những người khác còn chưa có ý động tay, một nữ tinh linh khác cười nói với mọi người:

- Nếu cần gì chư vị chỉ cần nói một tiếng sẽ có người tới.

Dứt lời, nàng dẫn người rời đi.

Lúc này Miêu Nghị mới buông trái cây trong tay, hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Minh Chiếu tiền bối rất quen thuộc trưởng lão của nơi này sao?

Sài Quận nói:

- Ta cũng từng nghe qua được một ít. Nghe qua nơi này, dường như Minh Chiếu tiền bối từng cứu một người ở đây. Bởi vậy cho nên có chút giao tình với Mộc Sâm trưởng lão. Không ngờ vật kia lại có quan hệ với nơi này. Không tới nơi này, chỉ sợ Minh Chiếu tiền bối cũng không nghĩ tới.

Thừa dịp không có người ngoài. Mọi người kiểm nghiệm xem bên trong đồ ăn thức uống có độc không. Sau khi kiểm tra không ra, mọi người mới nếm thử một phen.

Ước chừng sau nửa canh giờ, Minh Chiếu trở về. Sau khi ngồi xuống vị trí thủ tịch, hắn nói với mọi người:

- Ta đã được Mộc Sâm trưởng lão đồng ý. Hắn cho phép chúng ta tìm vật kia ở trong này. Nhưng mà nơi này có một lượng lớn Hoàng Quỳnh Chi bọn họ gieo trồng cho Mộc Hành cung. Mọi người không nên đụng vào. Mặt khác cũng không được tùy ý phá hư cảnh vật nơi này. Sáng mai chúng ta bắt đầu hành động.

Sài Quận hỏi:

- Sư thúc, hôm nay còn sớm, sao phải đợi tới sáng mai?

Minh Chiếu cười nói:

- Bọn họ muốn tối nay tổ chức một nghi thức cho chúng ta. Cũng không đơn giản là tiếp đón chúng ta. Mà mỗi lần có khách tới, bọn họ đều cử hành nghi thức này, chọn ra khách nhân tôn quý nhất của bọn họ.

- Khách nhân tôn quý nhất?

Mọi người thầm nói, sau đó nhìn nhau. Không hiểu câu này là có ý gì.

Nhị sư tỷ Hạ Nam Nhi trong đám sư huynh đệ có chút hiếu kỳ hỏi:

- Sư thúc, chúng ta là khách nhân tôn quý nhất của bọn họ. Còn phải chọn sao?

Minh Chiếu khoát tay, cười ha hả:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Không phải như vậy. Cho dù khách tới thăm chỉ có một người, mọi người cũng sẽ cử hành nghi thức. Không theo như tu vi cao thấp và địa vị, bối phận. Chỉ có thông qua khảo nghiệm của nghi thức thì mới có thể trở thành khách nhân tôn quý nhất của bọn họ.

Chung Ly Khoái hỏi:

- Sư thúc, trở thành khách nhân tôn quý nhất có chỗ tốt gì?

Minh Chiếu lắc đầu:

- Ta cũng không biết được. Năm đó ta từng thử qua, thế nhưng không biết tại sao lại không thông qua khảo nghiệm. Không thể trở thành khách nhân tôn quý của bọn họ. Dù sao mọi người nhập gia tùy tục, chỉ là một nghi thức mà thôi. Dựa theo quy định của bọn họ mà làm đi. Bằng không khiến cho bọn họ mất hứng sẽ mang tới vô số phiền toái không đáng có. Dù sao chúng ta còn phải tìm đồ trên địa bàn của bọn họ. Coi như là thử qua một chút.

- Vâng.

Mọi người đồng ý.

Lập tức Minh Chiếu triệu tập mọi người tụ tập lại một chỗ, sau đó lại bày ra bản đồ địa hình trong ba ngọn núi kia. Bắt đầu phân chia khu vực tìm kiếm của sáu tổ.

Sau khi phân khu vực rõ ràng, Minh Chiếu lại nhắc nhở:

- Mọi người giữ liên lạc với nhau. Sau khi tìm được đồ, vì phòng ngừa vạn nhất, không nên hành động thiếu suy nghĩ. Cũng không nên nói cho những người khác. Kể cả ta cũng không cần thông báo. Khi không có chuyện gì xảy ra, lập tức liên lạc với chưởng giáo. Tới lúc đó tổ sư sẽ tự thân xuất mã mang theo mấy vị trưởng lão tới tiếp ứng. Phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ngay cả người mình cũng phòng bị sao? Miêu Nghị nói thầm.

- Vâng.

Mọi người lần nữa lĩnh mệnh.

Sau đó mọi người cũng không rời đi mà ở trong hốc cây kia không ra ngoài. Cả đám khoanh chân ngồi xuống tu luyện.

Miêu Nghị không tĩnh tâm được chút nào, trong lòng khó nhịn như mèo cào vậy. Cuối cùng hắn ho một tiếng:

- Minh Chiếu tiền bối, địa đồ kia có thể đưa cho ta nghiên cứu một chút không? Nói không chừng ta có thể nhìn ra chỗ kỳ quặc cũng không nhất định.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thiên

Số ký tự: 0