Buông dây dài câu cá lớn! (2)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Thượng Quan Thanh có khổ nan ngôn, Thanh Chủ nói cái gì mà hắn nói sơn cốc kia thuộc về lãnh cung thì là thuộc về lãnh cung, cũng có thể nói sớm đã gộp sơn cốc kia tính vào lãnh cung, nhưng những lời ấy có thể nói với triều thần cùng những người khác, cầm ra tranh biện cùng Hạ Hầu Thừa Vũ liệu có tác dung ư? Dám nói như thế khác gì bức Hạ Hầu Thừa Vũ liều mạng, làm thế không phải là khuyên nhủ, mà là đổ thêm dầu vào lửa!
Thượng Quan Thanh hàm hồ nói:
- Việc này rõ ràng có người thiết kế, bệ hạ còn đang tra, trong đó có lẽ có âm mưu khác!
Ba! Hạ Hầu Thừa Vũ vỗ bàn mà lên, chỉ vào mặt hắn nổi giận nói:
- Thượng Quan Thanh, đừng giở trò này với bản cung, bệ hạ đánh chủ ý gì ngươi ta lòng dạ biết rõ, đừng coi bản cung là kẻ ngu lừa gạt xằng bậy! Thiết kế? Thiết kế cái gì? Tiện nhân kia tự tiện ra khỏi lãnh cung không phải một ngày hai ngày, bản cung tận mắt nhìn thấy, tự tay bắt được, ngươi còn muốn giúp bẻ cong sự thực? Lương tâm ngươi bị chó ăn cả rồi hả? Đường đường đại tổng quản Thiên cung như ngươi cũng coi quy củ Thiên cung là trò đùa? Tiện nhân kia vốn mang tội trên thân, bây giờ lại xúc phạm thiên điều, bản cung chỉ hỏi ngươi có nên giết hay không!
Nàng không nghe những ly do lung tung rối loạn kia, nàng cũng không muốn quan tâm, nàng chỉ nhìn thẳng vào một chút việc thực, lặp đi lặp lại nói muốn một lời giải thích.
Có nên giết hay không không phải Thượng Quan Thanh có thể làm chủ, đụng lên Hạ Hầu Thừa Vũ nắm chặt điểm kia không buông, Thượng Quan Thanh cũng đành hết cách cuối cùng bại lui vô duyên vô cớ đến chịu mắng, một trận còn chỉ có thể cúi đầu nhận lấy, then chốt lý không nằm bên phía Thanh Chủ a, nếu ngươi đã không thể phế đi thiên hậu, vậy ngươi chỉ có thể giảng lý với đối phương, ngươi giảng lý lại không có lý, còn có thể thế nào? Chỉ đành lạc hoang mà chạy.
Mắt thấy Thượng Quan Thanh không đưa ra được lời giải thích đã cứ thế mà chạy. Hạ Hầu Thừa Vũ lần nữa tức khóc, bày rõ ra đấy, Thanh Chủ chính là muốn bảo hộ tiện nhân kia!
Mà truyền tấn của Miêu Nghị đến đúng vào lúc này, Hạ Hầu Thừa Vũ vừa lôi ra tinh linh liên hệ, Miêu Nghị lập tức hỏi:
- Nương nương, thần thu được tin tức, nói ngài bị bệ hạ giam lỏng tại Thiên Tẫn cung, không biết là thật hay giả?
Trong lòng Hạ Hầu Thừa Vũ càng cảm thấy khó chịu, không nghĩ tới tin tức đã truyền ra, Chiến Như Ý không việc gì, nàng ngược lại bị giam lỏng. Sau này làm sao nàng còn mặt mũi gặp người?
Bi phẫn, thất vọng, thương tâm, biệt khuất ôm đầy nội tâm, Hạ Hầu Thừa Vũ chỉ hỏi một câu:
- Ngưu Thiên Vương, lời đương sơ ngươi nói qua còn tính hay không?
Miêu Nghị hỏi:
- Không biết ý nương nương chỉ là cái gì?
Còn có thể là cái gì, chính gọi là ủng hộ thiên hậu nàng, hiệu trung với thiên tử, Hạ Hầu Thừa Vũ đem lời này nhắc lại dò xét thái độ của hắn, cũng không dám yêu cầu hắn cái gì, biết hiện tại bản thân không có thực lực yêu cầu đối phương, bây giờ thân phận thiên hậu của mình cũng hù dọa không được đối phương.
Miêu Nghị bao nhiêu có phần sửng sốt, hắn vốn định đem lời quẹo hướng phương diện này, đang muốn hướng dần một chút, ai ngờ Hạ Hầu Thừa Vũ đã tự mình chủ động nhắc tới thật là bớt việc không ít, xem ra nữ nhân này đích xác bị chọc tức không nhẹ.
Miêu Nghị nói:
- Thần không thể bảo chứng gì với nương nương, cũng sẽ không khoác lác cái gì, nhưng nhất định sẽ tận lực đi làm, sau nay nương nương sẽ thấy.
Hạ Hầu Thừa Vũ:
- Bản cung không dám xa cầu vương gia cái gì, nếu vương gia còn niệm đến tình nghĩa bản cung hơi có quan chiếu năm đó, Nguyên Tôn con ta tương lai nếu gặp phải phiền toái, còn mong vương gia đừng khoanh tay bàng quan, chí ít bảo hộ con ta tính mạng vô ưu!
Có thể nói ra lời này, tự nhiên cũng là bởi mấy năm nay Miêu Nghị một mực nhiệt tình giúp đỡ Thanh Nguyên Tôn, tịnh chưa đời muốn chỗ tốt gì từ trong người mẫu tử bọn họ, đúng là khiến hai mẹ con nàng nhìn thấy sự “Thật lòng” của Miêu Nghị. Nàng làm sao biết đây là kế hoạch sớm được Dương Khánh định ra, nhiều năm như vậy không ngừng giúp đỡ chính là vì giữ chữ tín với đôi mẫu tử này, đợi chính là một ngày này đi đến, buông dây dài câu cá lớn!
Miêu Nghị:
- Tình huống có lẽ không nghiêm trọng như nương nương tưởng tượng, điện hạ bên kia bản vương sẽ không khoanh tay ngồi yên, sẽ phái người đi qua bí mật hiệp trợ điện hạ...
Sau khi hai người kết thúc liên hệ, Hạ Hầu Thừa Vũ lại tiếp tục khóc.
Miêu Nghị đứng bên lan can thì sa vào trầm mặc, chậm rãi khép lại hai mắt, trong đầu vẫn là bóng dáng Chiến Như Ý.
Vân Tri Thu bước nhẹ xuất hiện trên lầu các, lúc trước khi Miêu Nghị một mình hân thưởng ca vũ, nàng nghe tin lại không đi qua quấy rầy. Sau nghe nói bình lui ca vũ, mới khoan thai đi tới, lại gần hỏi:
- Đằng Phi bên kia còn thuận lợi chứ?
Miêu Nghị trợn mắt:
- Thuận lợi, để Chiến Như Ý tránh qua một kiếp, không chết!
Ngữ khí bình đạm đến nỗi không mang theo bất cứ tình tự nào, nói xong xoay người mà đi, không cùng Vân Tri Thu nhiều lời, cũng không có ý đợi Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu xoay người, đứng yên đưa mắt nhìn theo, khẽ thở dài một tiếng, vung tay ra, để Dương Triệu Thanh đuổi theo.
Được biết Miêu Nghị tự thân đi qua, Dương Khánh cùng Thanh Cúc trong viện tử bước nhanh đi ra nghênh tiếp.
Sau khi ngồi xuống chính sảnh, thấy Dương Triệu Thanh thủ ở trước cửa. Dương Khánh cũng ra hiệu cho Thanh Cúc lui xuống, rồi mới hỏi:
- Vương gia, Đằng Phi bên kia thế nào?
Miêu Nghị:
- Thuận lợi! Bản vương đã khiến Hạ Hầu Thừa Vũ bên kia thông tri với Thanh Nguyên Tôn, biểu thị sẽ phái người bí mật đi qua hiệp trợ. Tiếp theo sự thể ở phía U Minh phủ tổng đốc liền muốn nhờ tiên sinh, chỉ là để tiên sinh một mình đến đó khả năng sẽ có chút nguy hiểm, không biết tiên sinh liệu có nắm chắc?
Dương Khánh nói:
- Nếu như có nguy hiểm cũng là bởi mấy năm nay thuộc hạ không chuẩn bị chu đáo, là thuộc hạ tự mình gây ra.
Miêu Nghị khoát tay:
- An toàn đề nhất, ngươi xảy ra chuyện, bằng với sự tình bại lộ. Vậy lại mất đi ý nghĩa khi cho ngươi đi.
Dương Khánh nói:
- Vương gia yên tâm, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, mấy năm nay bên kia đã thẩm thấu không sai, trong lòng thuộc hạ hiểu rõ.
Miêu Nghị gật gật đầu:
- Tên Vương Định Triều kia tử trung với Thanh Chủ, ngươi phải cẩn thận chút, muốn khởi sự liền phải nghĩ cách trừ sạch hắn. Nhớ kỹ, chỉ có Thanh Nguyên Tôn động thủ trừ sạch hắn, mới có thể bức đến Thanh Nguyên Tôn không có đường lui!
Dương Khánh chắp tay nói:
- Thuộc hạ minh bạch!
Thượng Quan Thanh hàm hồ nói:
- Việc này rõ ràng có người thiết kế, bệ hạ còn đang tra, trong đó có lẽ có âm mưu khác!
Ba! Hạ Hầu Thừa Vũ vỗ bàn mà lên, chỉ vào mặt hắn nổi giận nói:
- Thượng Quan Thanh, đừng giở trò này với bản cung, bệ hạ đánh chủ ý gì ngươi ta lòng dạ biết rõ, đừng coi bản cung là kẻ ngu lừa gạt xằng bậy! Thiết kế? Thiết kế cái gì? Tiện nhân kia tự tiện ra khỏi lãnh cung không phải một ngày hai ngày, bản cung tận mắt nhìn thấy, tự tay bắt được, ngươi còn muốn giúp bẻ cong sự thực? Lương tâm ngươi bị chó ăn cả rồi hả? Đường đường đại tổng quản Thiên cung như ngươi cũng coi quy củ Thiên cung là trò đùa? Tiện nhân kia vốn mang tội trên thân, bây giờ lại xúc phạm thiên điều, bản cung chỉ hỏi ngươi có nên giết hay không!
Nàng không nghe những ly do lung tung rối loạn kia, nàng cũng không muốn quan tâm, nàng chỉ nhìn thẳng vào một chút việc thực, lặp đi lặp lại nói muốn một lời giải thích.
Có nên giết hay không không phải Thượng Quan Thanh có thể làm chủ, đụng lên Hạ Hầu Thừa Vũ nắm chặt điểm kia không buông, Thượng Quan Thanh cũng đành hết cách cuối cùng bại lui vô duyên vô cớ đến chịu mắng, một trận còn chỉ có thể cúi đầu nhận lấy, then chốt lý không nằm bên phía Thanh Chủ a, nếu ngươi đã không thể phế đi thiên hậu, vậy ngươi chỉ có thể giảng lý với đối phương, ngươi giảng lý lại không có lý, còn có thể thế nào? Chỉ đành lạc hoang mà chạy.
Mắt thấy Thượng Quan Thanh không đưa ra được lời giải thích đã cứ thế mà chạy. Hạ Hầu Thừa Vũ lần nữa tức khóc, bày rõ ra đấy, Thanh Chủ chính là muốn bảo hộ tiện nhân kia!
Mà truyền tấn của Miêu Nghị đến đúng vào lúc này, Hạ Hầu Thừa Vũ vừa lôi ra tinh linh liên hệ, Miêu Nghị lập tức hỏi:
- Nương nương, thần thu được tin tức, nói ngài bị bệ hạ giam lỏng tại Thiên Tẫn cung, không biết là thật hay giả?
Trong lòng Hạ Hầu Thừa Vũ càng cảm thấy khó chịu, không nghĩ tới tin tức đã truyền ra, Chiến Như Ý không việc gì, nàng ngược lại bị giam lỏng. Sau này làm sao nàng còn mặt mũi gặp người?
Bi phẫn, thất vọng, thương tâm, biệt khuất ôm đầy nội tâm, Hạ Hầu Thừa Vũ chỉ hỏi một câu:
- Ngưu Thiên Vương, lời đương sơ ngươi nói qua còn tính hay không?
Miêu Nghị hỏi:
- Không biết ý nương nương chỉ là cái gì?
Còn có thể là cái gì, chính gọi là ủng hộ thiên hậu nàng, hiệu trung với thiên tử, Hạ Hầu Thừa Vũ đem lời này nhắc lại dò xét thái độ của hắn, cũng không dám yêu cầu hắn cái gì, biết hiện tại bản thân không có thực lực yêu cầu đối phương, bây giờ thân phận thiên hậu của mình cũng hù dọa không được đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Nghị bao nhiêu có phần sửng sốt, hắn vốn định đem lời quẹo hướng phương diện này, đang muốn hướng dần một chút, ai ngờ Hạ Hầu Thừa Vũ đã tự mình chủ động nhắc tới thật là bớt việc không ít, xem ra nữ nhân này đích xác bị chọc tức không nhẹ.
Miêu Nghị nói:
- Thần không thể bảo chứng gì với nương nương, cũng sẽ không khoác lác cái gì, nhưng nhất định sẽ tận lực đi làm, sau nay nương nương sẽ thấy.
Hạ Hầu Thừa Vũ:
- Bản cung không dám xa cầu vương gia cái gì, nếu vương gia còn niệm đến tình nghĩa bản cung hơi có quan chiếu năm đó, Nguyên Tôn con ta tương lai nếu gặp phải phiền toái, còn mong vương gia đừng khoanh tay bàng quan, chí ít bảo hộ con ta tính mạng vô ưu!
Có thể nói ra lời này, tự nhiên cũng là bởi mấy năm nay Miêu Nghị một mực nhiệt tình giúp đỡ Thanh Nguyên Tôn, tịnh chưa đời muốn chỗ tốt gì từ trong người mẫu tử bọn họ, đúng là khiến hai mẹ con nàng nhìn thấy sự “Thật lòng” của Miêu Nghị. Nàng làm sao biết đây là kế hoạch sớm được Dương Khánh định ra, nhiều năm như vậy không ngừng giúp đỡ chính là vì giữ chữ tín với đôi mẫu tử này, đợi chính là một ngày này đi đến, buông dây dài câu cá lớn!
Miêu Nghị:
- Tình huống có lẽ không nghiêm trọng như nương nương tưởng tượng, điện hạ bên kia bản vương sẽ không khoanh tay ngồi yên, sẽ phái người đi qua bí mật hiệp trợ điện hạ...
Sau khi hai người kết thúc liên hệ, Hạ Hầu Thừa Vũ lại tiếp tục khóc.
Miêu Nghị đứng bên lan can thì sa vào trầm mặc, chậm rãi khép lại hai mắt, trong đầu vẫn là bóng dáng Chiến Như Ý.
Vân Tri Thu bước nhẹ xuất hiện trên lầu các, lúc trước khi Miêu Nghị một mình hân thưởng ca vũ, nàng nghe tin lại không đi qua quấy rầy. Sau nghe nói bình lui ca vũ, mới khoan thai đi tới, lại gần hỏi:
- Đằng Phi bên kia còn thuận lợi chứ?
Miêu Nghị trợn mắt:
- Thuận lợi, để Chiến Như Ý tránh qua một kiếp, không chết!
Ngữ khí bình đạm đến nỗi không mang theo bất cứ tình tự nào, nói xong xoay người mà đi, không cùng Vân Tri Thu nhiều lời, cũng không có ý đợi Vân Tri Thu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Tri Thu xoay người, đứng yên đưa mắt nhìn theo, khẽ thở dài một tiếng, vung tay ra, để Dương Triệu Thanh đuổi theo.
Được biết Miêu Nghị tự thân đi qua, Dương Khánh cùng Thanh Cúc trong viện tử bước nhanh đi ra nghênh tiếp.
Sau khi ngồi xuống chính sảnh, thấy Dương Triệu Thanh thủ ở trước cửa. Dương Khánh cũng ra hiệu cho Thanh Cúc lui xuống, rồi mới hỏi:
- Vương gia, Đằng Phi bên kia thế nào?
Miêu Nghị:
- Thuận lợi! Bản vương đã khiến Hạ Hầu Thừa Vũ bên kia thông tri với Thanh Nguyên Tôn, biểu thị sẽ phái người bí mật đi qua hiệp trợ. Tiếp theo sự thể ở phía U Minh phủ tổng đốc liền muốn nhờ tiên sinh, chỉ là để tiên sinh một mình đến đó khả năng sẽ có chút nguy hiểm, không biết tiên sinh liệu có nắm chắc?
Dương Khánh nói:
- Nếu như có nguy hiểm cũng là bởi mấy năm nay thuộc hạ không chuẩn bị chu đáo, là thuộc hạ tự mình gây ra.
Miêu Nghị khoát tay:
- An toàn đề nhất, ngươi xảy ra chuyện, bằng với sự tình bại lộ. Vậy lại mất đi ý nghĩa khi cho ngươi đi.
Dương Khánh nói:
- Vương gia yên tâm, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, mấy năm nay bên kia đã thẩm thấu không sai, trong lòng thuộc hạ hiểu rõ.
Miêu Nghị gật gật đầu:
- Tên Vương Định Triều kia tử trung với Thanh Chủ, ngươi phải cẩn thận chút, muốn khởi sự liền phải nghĩ cách trừ sạch hắn. Nhớ kỹ, chỉ có Thanh Nguyên Tôn động thủ trừ sạch hắn, mới có thể bức đến Thanh Nguyên Tôn không có đường lui!
Dương Khánh chắp tay nói:
- Thuộc hạ minh bạch!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro