Phi Thiên

Cái kết của Doanh vương (2)

Dược Thiên Sầu

2024-07-21 08:19:09

Nhìn Thanh Chủ đi tới đi lui không ngừng, Thượng Quan Thanh trong lòng vừa buồn cười, không biết vị này về sau làm sao đối mặt Thiên Phi!

Đứng yên một bên Cao Quán vẫn là mặt không chút thay đổi, như một bức tượng điêu khắc, không sợ hãi.

- Dừng lại!

Đã gần sát bắc tinh môn Lệnh Hồ Đấu Trọng vung tay hô ngừng, trong tay còn nắm tinh linh, nhìn tinh môn phía xa yếu ớt xoay tròn cũng sững sờ, Doanh Cửu Quang chết, Doanh Cửu Quang chết như vậy...

Hạo thiên vương phủ, Hạo Đức Phương dựa vào lan can, một bên tay cầm tinh linh Tô Vận khẽ thở dài, kinh ngạc thất thần nhìn về phía xa.

Khấu thiên vương phủ, ngồi trong đình Khấu Lăng Hư cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân thật lâu không nói, sắc mặt buồn bã.

Tay cầm tinh linh Đường Hạc Niên cũng khẽ than khẽ lắc đầu.

- Tin tức này không phải nhầm rồi chứ?

Khấu Tranh yết hầu rung động, nuốt một ngụm nước bọt. Quảng thiên vương phủ, chậm rãi đi tới sau án kiện Quảng Lệnh Công vô lực ngồi xuống, vẻ mặt chán nản.

Tay cầm tinh linh Câu Việt cười khổ một tiếng, nhưng hiểu được tâm trạng của vương gia, ngay cả hắn đều cảm thấy chuyện này có chút không thật. Doanh Cửu Quang làm sao lại chết?

Nhưng trong đám nhân mã tan tác kia có người báo tin, bốn quân sắp xếp nhân thủ phòng bị lại quá bình thường.

Thiên Ông phủ đệ, dưới gốc cây lớn, thu tinh linh Vệ Khu đi tới bên cạnh Hạ Hầu Lệnh đang nhìn tinh không.

Quan sát thấy vẻ mặt Hạ Hầu Lệnh, Vệ Khu bình tĩnh bẩm báo.

- Lão gia. Doanh Cửu Quang thủ cấp đã nằm trong tay quân cận vệ, Hùng Kỳ nhân mà đã tan tác, mất chủ kiến, nói vậy Tào Ngân bên kia cũng sắp rồi, không kiên trì được bao lâu!

- Không ngoài sở liệu! Thanh Chủ nếu xuất thủ, sẽ không bỏ xót, bằng không sẽ bất lợi cho hắn. Doanh Cửu Quang cho dù không chết cũng xong đời! 

Nhìn tinh không nhàn nhạt một câu Hạ Hầu Lệnh vẫn không nhúc nhích, trong lòng kì thực mừng như điên, chỉ là trước mặt mọi người phải biểu hiện gia chủ hắn trầm ổn mà thôi, hắn có thể tưởng tượng sau việc này gia tộc trên dưới sẽ nhìn hắn với con mắt khác. Mục đích đã đạt được, thông báo người bên Thiên Nhai thu tay lại, không được phát sinh xung đột với ba nhà khác. Ngưu Hữu Đức muốn làm thì cứ để hắn tiếp tục làm, chuyện không liên quan tới chúng ta! 

Vệ Khu:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Lão gia, thiên nhai bên kia xảy ra chút vấn đề. 

Hạ Hầu Lệnh sửng sốt:

- Chuyện gì? 

- Mới vừa nhận được tin tức, chúng ta có hơn vạn cửa hàng bị huyết tẩy.

Vệ Khu nói đại khái tình hình.

Còn có thể là tình hình gì, Doanh Cửu Quang trước hạ lệnh công thành rồi, thành bị công phá, người của Hạ Hầu gia trông cậy vào người của Miêu Nghị tổ chức phản kháng, người của ta theo kế hoạch thoát rồi, ai ngờ người của Miêu Nghị sớm chạy rồi, nào có ai tổ chức phản kháng, không ai tổ chức, nhân mã sát tiến vào Thiên Nhai, đám người trước đó tụ tập lập tức giải tán ăn no rồi việc mới đi liều mạng, thời gian an toàn Hạ Hầu Lệnh dự đoán không có xuất hiện, công thành nhân mã khống chế Thiên Nhai ai cũng đừng nghĩ đến chạy trốn, cửa hàng đầu tiên gặp họa chính là cửa hàng của Hạ Hầu gia. May Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch làm phản, nếu không, hai người dưới trướng lại gia nhập công thành, Hạ Hầu gia đau đầu rồi.

- Người của Ngưu Hữu Đức đâu?

Hạ Hầu Lệnh trầm mặc hỏi. 

Vệ Khu lắc đầu nói:

- Hiện nay Thiên Nhai thế cục hỗn loạn, cũng không biết người của hắn tránh đi đâu rồi.

- Khốn khiếp!

Hạ Hầu Lệnh cắn răng mắng, lúc đầu chuyện rất hoàn mỹ đột nhiên hơn vạn cửa hàng bị huyết tẩy, chẳng khác nào nuốt phải con ruồi, lập tức lấy tinh linh ra liên hệ Miêu Nghị, chất vấn:

- Thiên Nhai bị tấn công, người của ngươi tổ chức chống lại đâu cả rồi? 

Miêu Nghị cũng không cần khách khí:

- Theo ước định, Thiên Ông không kịp thời thông báo tình hình cho ta, ta cho rằng Thiên Ông có ý khác, sợ không cách nào nắm giữ thế cục biến hóa, cho nên đã cho người chạy trước rồi.

Hạ Hầu Lệnh:

- Ngươi dám giở trò này với ta, ta xem ngươi chán sống rồi! 

Miêu Nghị:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Thiên Ông nếu như muốn qua cầu rút ván. Ngưu mỗ cũng không phải người sợ chuyện phiền phức, ngươi không tin có thể thử xem!

Dứt lời trực tiếp cắt liên hệ, chắp tay tiếp tục nhìn phía ngoài thành, căn bản không thèm để mắt đến Hạ Hầu Lệnh, xác thực, chỉ cần Hạ Hầu Lệnh không triệt để đem Hạ Hầu gia chỉnh đốn thống nhất, lúc này hợp tác, Hạ Hầu Lệnh cũng không dám làm gì hắn, còn dám uy hiếp lão tử!

Hơn nữa hắn cam đoan, chỉ cần Nguyên Công vẫn còn ở trên tay hắn, Hạ Hầu Lệnh cơ bản không có cơ hội chỉnh đốn thế lực của gia tộc mình.

Đầu bên kia Hạ Hầu Lệnh tay cầm tinh linh không nói, nhịn cơn tức lại không phát ra được.

Doanh thiên vương đã chiến bại, chết dưới tay lính cận vệ.

Nhân mã dừng lại ở tinh không. Lệnh Hồ Đấu Trọng tách người bên cạnh ra, triệu tập vài thủ hạ tâm phúc, công bố tín dữ này.

Chư tướng đưa mắt nhìn nhau, có người hỏi: 

- Không biết Vương gia dự định như thế nào?

Lệnh Hồ Đấu Trọng buông tiếng thở dài, Tinh môn ở ngay phía trước, lại không thể xông vào, bằng không bị mấy phe nhân mã vây công, người có suy nghĩ khác chỉ sợ lập tức muốn phản, chúng ta chẳng khác nào đưa mình vào chỗ chết!

Một tướng cười khổ nói:

- Đại soái, chúng ta tình hình này sợ là không đường nào để đi nữa rồi, trở về Dần lộ, Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch há lại có thể tha cho chúng ta, ước chừng bọn họ dễ dàng xui khiến không ít người phía dưới phản loạn. Dần lộ chúng ta căn bản không thủ được những nơi khác sợ cũng không phải là chỗ tốt để đến!

Lệnh Hồ Đấu Trọng nhìn quanh mấy người:

- Ta ngược lai có một nơi để đi, chỉ là không biết chư vị huynh đệ có nguyện ý không!

Mấy người nhìn nhau, đều là mời nói: 

- Nguyện ý nghe cao kiến của đại soái! 

Lệnh Hồ Đấu Trọng gằn từng chữ:

- Ra nhập vào Thiên Tẫn cung, đến U Minh chi địa!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thiên

Số ký tự: 0