Cáo mượn oai hùm
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Có tao ngộ của đệ tử ba đại môn phái trước đó, hai
người không dám chống lại, đồng thanh đáp ứng, trong lòng cũng đang mắng Miêu Nghị cáo mượn oai hùm.
Trên thực tế đúng là Miêu Nghị đang cáo mượn oai hùm, hơn nữa còn là tiến hành cáo mượn oai hùm vô cùng triệt để. Ô Mộng Lan cũng không bảo hắn tra rõ lai lịch tu sĩ toàn thuyền, nhưng Miêu Nghị lại muốn tra, hơn nữa còn lấy danh nghĩa Ô Mộng Lan để làm, thậm chí hắn cũng không lấy pháp chỉ của Ô Mộng Lan ra cho hai người xem.
Thật ra thì trước kia chưa biết là Ô Mộng Lan áp thuyền, hắn lợi dụng quyền lực trong tay mưu lấy chức quản sự chiếc thuyền này cho mình, chính là chuẩn bị làm chuyện này.
Theo suy nghĩ của hắn, không phải là hắn ăn no rảnh rỗi không có chuyện làm. Cho dù là người áp thuyền không phải là Ô Mộng Lan, không có pháp chỉ, hắn cũng chuẩn bị làm như vậy trên chiếc thuyền này.
Ô Mộng Lan xuất hiện là niềm vui bất ngờ dành cho hắn, sau khi lấy được pháp chỉ từ tay Ô Mộng Lan, hắn đã nhắm vào tất cả đội thuyền.
Đối với Miêu Nghị, Ô Mộng Lan quả thật là một mỏ vàng, không khai thác là vô cùng lãng phí.
Hắn xuống tầng hai tìm hai người, cũng thông báo y như tầng trên.
Đi tới tầng dưới chót cũng giống như vậy, bất quá thông báo thêm một câu:
- Cũng không cần thống kê người của ba đại môn phái, bọn họ đang chịu phạt không cần đi quấy rầy, hơn nữa ta đã biết tình huống của bọn họ, có thể bớt đi không cần tra.
Tiếp theo lại tới chuồng ngựa và khoang động lực phía dưới xem thử, quả nhiên vật cỡi bọn Tô Kính Công đang chạy vòng tròn bán mạng ở chỗ này, rất tốt.
Sau khi bố trí xong chuyện trên chiếc thuyền này, Miêu Nghị đi tới đuôi thuyền liếc nhìn đội thuyền chạy theo phía sau, phi thân nhảy xuống mặt biển, lăng ba lướt sóng bay nhanh, cuối cùng phi thân rơi vào trên thuyền lớn ngoài trăm thước.
Hành động của hắn khiến cho mấy người trên thuyền ngăn lại hỏi thăm:
- Người của Nguyệt hành cung chạy đến chỗ chúng ta làm gì?
Miêu Nghị lớn lối mà không biết thẹn nói:
- Phụng pháp chỉ Đại nhân thống lĩnh đội thuyền tới làm việc, bảo quản sự các ngươi tới gặp ta.
Nếu không có pháp chỉ Ô Mộng Lan, hắn thật sự không dám tùy ý rời khỏi chiếc thuyền của mình, kẻ nào tự tiện rời thuyền coi như chạy trốn, giết chết tại chỗ!
Một người trong đó nghe vậy lập tức tiến lên một bước ôm quyền nói:
- Tại hạ chính là quản sự chiếc thuyền này.
Miêu Nghị không phải là quản sự chiếc thuyền này, không thể nói suông ở chỗ này, bèn lấy ra pháp chỉ Ô Mộng Lan giao cho đối phương tra xét.
Đối phương xem qua xong, hai tay dâng trả, hỏi:
- Không biết thống lĩnh Đại nhân có gì căn dặn?
Miêu Nghị đáp lại:
- Thống lĩnh Đại nhân lệnh ngươi ghi danh rõ ràng tên mỗi tu sĩ trên thuyền, tu vi bao nhiêu, đảm nhiệm chức vụ gì ở địa phương, xuất thân từ môn phái nào vân vân… Sáng mai thống lĩnh Đại nhân muốn xem, ai làm lỡ việc sẽ bị nghiêm trị!
Đối phương có hơi kỳ quái không hiểu Ô Mộng Lan muốn làm gì, bất quá Miêu Nghị cầm pháp chỉ trong tay tới, cũng không cần nghi ngờ, lúc này chắp tay nói:
- Ty chức tuân lệnh!
Ngay cả Ô Mộng Lan cũng không nghĩ ra Miêu Nghị sẽ lớn mật như thế, đối phương lại càng không thể nghi ngờ.
Miêu Nghị cười nói:
- Mong rằng tranh thủ làm việc, ngày mai ta tới tìm ngươi lấy thứ mà thống lĩnh Đại nhân muốn xem. Các ngươi bận rộn, tại hạ còn phải sang các thuyền khác truyền pháp chỉ thống lĩnh Đại nhân, sẽ không quấy rầy các ngươi.
- Không tiễn!
Mấy người phụng bồi vị quản sự kia cùng nhau chắp tay đưa tiễn Miêu Nghị.
Miêu Nghị chắp tay cáo từ, bay lên mái thuyền, nhảy vọt tới đuôi thuyền, lại nhảy xuống biển. Sau khi lăng ba phi độ hơn trăm thước lại đáp xuống một chiếc thuyền khác.
Cũng giống như trước, Miêu Nghị tìm quản sự thuyền này ra, sau khi lừa gạt xong lại tiếp tục chạy tới thuyền kế.
Mãi cho đến thuyền cuối cùng, rốt cục Miêu Nghị gặp phải chút phiền phức. Hắn vừa đáp xuống thuyền, thình lình có một bóng người xuất hiện đón tiếp.
Kẻ nghênh đón không phải là ai xa lạ, chính là Hành Tẩu Trấn Bính điện Bàng Nhượng lúc trước thiếu chút nữa lấy mạng hắn, lão lạnh lùng nhìn chằm chằm Miêu Nghị quát:
- Tự tiện rời thuyền tới đây làm chi?
Nhìn bộ dáng của lão tựa hồ một lời không hợp sẽ lập tức làm thịt Miêu Nghị.
Miêu Nghị vội vàng lấy ra pháp chỉ Ô Mộng Lan dâng lên:
- Phụng pháp chỉ Ô điện chủ tới làm việc.
Bàng Nhượng nhướng mày, ngươi giết phủ chủ Trấn Bính điện, điện chủ còn để cho ngươi làm việc sao? Lão có điều không tin, cầm pháp chỉ xem qua, xác thật là pháp chỉ Ô Mộng Lan, phía trên có pháp ấn Ô Mộng Lan, không giả rồi.
Nhưng lão vẫn cảm thấy hơi kỳ quái, trả pháp chỉ cho Miêu Nghị, lại quát:
- Chờ ở đây!
Bàng Nhượng thân hóa hư ảnh lướt không bay đi, rất nhanh rơi xuống mái thuyền Nguyệt hành cung, đứng bên ngoài phòng gỗ chắp tay nói:
- Thuộc hạ Bàng Nhượng cầu kiến.
Lão tiến vào ra mắt Ô Mộng Lan, kể lại một lượt, Ô Mộng Lan cười nói:
- Quả thật là bản tọa lệnh cho hắn đi làm việc, chẳng lẽ hắn không có lấy pháp chỉ bản tọa ra cho lão xem?
- Xem thì xem rồi, chỉ là thuộc hạ cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn xông vào cảnh nội Trấn Bính điện tùy ý chém giết, điện chủ hận không thể giết hắn, tại sao lại dùng hắn làm việc?
Bàng Nhượng rất là không hiểu.
Ô Mộng Lan mỉm cười nói:
- Bởi vì Hoắc Lăng Tiêu muốn đẩy hắn vào chỗ chết, nếu lần này hắn có thể may mắn từ Tinh Tú Hải trở về, nhất định là không dám ở lại Trấn Ất điện nữa rồi. Bây giờ ta không ngại chừa chút tình cảm, chỉ cần hắn sống sót trở về sẽ chiêu mộ. Năng lực tiểu tử này là không thể nghi ngờ, Vạn Hưng phủ cần một người có thể lấy lại thể diện cho ta.
Bàng Nhượng cau mày:
- Điện chủ, thứ cho thủ hạ nói thẳng, chẳng lẽ ngài cho là hắn có thể từ Tinh Tú Hải sống trở về?
Ô Mộng Lan lắc đầu nói:
- Không thể còn sống trở về coi như xong, trước sau gì cũng chết, chúng ta cũng không tổn thất cái gì. Huống chi đúng là tiểu tử này có mấy phần bản lãnh thật sự, thủ đoạn hắn xông vào Vạn Hưng phủ giết Hùng Khiếu lão cũng nhìn thấy, có thể nói có đảm có mưu, thứ người như thế cũng không ai dám bảo đảm hắn nhất định không thể trở lại. Vẫn là câu nói kia, chúng ta cũng không tổn thất cái gì, chừa lại một phần tình cảm, vạn nhất hắn còn sống trở về, ra sức vì ta có gì không thể?
Bàng Nhượng biết Ô Mộng Lan và Hoắc Lăng Tiêu âm thầm so tài với nhau, trong lòng có hơi xem thường, nhưng ngoài mặt vẫn nịnh nọt một câu:
- Điện chủ anh minh!
Lão lướt không bay trở về chiếc thuyền cuối cùng, buông thõng một câu trên đầu Miêu Nghị ‘Làm chuyện của ngươi đi!’, sau đó không hề lưu lại, thậm chí cũng không đối mặt, đã lắc mình tiến vào phòng trên nóc thuyền.
Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, lại tìm quản sự của thuyền này, thông báo như những thuyền trước.
Lúc trở lại trên thuyền Nguyệt hành cung, Miêu Nghị đứng trên ban công thưởng thức cảnh tượng bọn Tô Kính Công đứng trước mũi thuyền phơi mình dưới ánh mặt trời nóng bức, khẽ nhếch môi cười.
Trên thực tế đúng là Miêu Nghị đang cáo mượn oai hùm, hơn nữa còn là tiến hành cáo mượn oai hùm vô cùng triệt để. Ô Mộng Lan cũng không bảo hắn tra rõ lai lịch tu sĩ toàn thuyền, nhưng Miêu Nghị lại muốn tra, hơn nữa còn lấy danh nghĩa Ô Mộng Lan để làm, thậm chí hắn cũng không lấy pháp chỉ của Ô Mộng Lan ra cho hai người xem.
Thật ra thì trước kia chưa biết là Ô Mộng Lan áp thuyền, hắn lợi dụng quyền lực trong tay mưu lấy chức quản sự chiếc thuyền này cho mình, chính là chuẩn bị làm chuyện này.
Theo suy nghĩ của hắn, không phải là hắn ăn no rảnh rỗi không có chuyện làm. Cho dù là người áp thuyền không phải là Ô Mộng Lan, không có pháp chỉ, hắn cũng chuẩn bị làm như vậy trên chiếc thuyền này.
Ô Mộng Lan xuất hiện là niềm vui bất ngờ dành cho hắn, sau khi lấy được pháp chỉ từ tay Ô Mộng Lan, hắn đã nhắm vào tất cả đội thuyền.
Đối với Miêu Nghị, Ô Mộng Lan quả thật là một mỏ vàng, không khai thác là vô cùng lãng phí.
Hắn xuống tầng hai tìm hai người, cũng thông báo y như tầng trên.
Đi tới tầng dưới chót cũng giống như vậy, bất quá thông báo thêm một câu:
- Cũng không cần thống kê người của ba đại môn phái, bọn họ đang chịu phạt không cần đi quấy rầy, hơn nữa ta đã biết tình huống của bọn họ, có thể bớt đi không cần tra.
Tiếp theo lại tới chuồng ngựa và khoang động lực phía dưới xem thử, quả nhiên vật cỡi bọn Tô Kính Công đang chạy vòng tròn bán mạng ở chỗ này, rất tốt.
Sau khi bố trí xong chuyện trên chiếc thuyền này, Miêu Nghị đi tới đuôi thuyền liếc nhìn đội thuyền chạy theo phía sau, phi thân nhảy xuống mặt biển, lăng ba lướt sóng bay nhanh, cuối cùng phi thân rơi vào trên thuyền lớn ngoài trăm thước.
Hành động của hắn khiến cho mấy người trên thuyền ngăn lại hỏi thăm:
- Người của Nguyệt hành cung chạy đến chỗ chúng ta làm gì?
Miêu Nghị lớn lối mà không biết thẹn nói:
- Phụng pháp chỉ Đại nhân thống lĩnh đội thuyền tới làm việc, bảo quản sự các ngươi tới gặp ta.
Nếu không có pháp chỉ Ô Mộng Lan, hắn thật sự không dám tùy ý rời khỏi chiếc thuyền của mình, kẻ nào tự tiện rời thuyền coi như chạy trốn, giết chết tại chỗ!
Một người trong đó nghe vậy lập tức tiến lên một bước ôm quyền nói:
- Tại hạ chính là quản sự chiếc thuyền này.
Miêu Nghị không phải là quản sự chiếc thuyền này, không thể nói suông ở chỗ này, bèn lấy ra pháp chỉ Ô Mộng Lan giao cho đối phương tra xét.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối phương xem qua xong, hai tay dâng trả, hỏi:
- Không biết thống lĩnh Đại nhân có gì căn dặn?
Miêu Nghị đáp lại:
- Thống lĩnh Đại nhân lệnh ngươi ghi danh rõ ràng tên mỗi tu sĩ trên thuyền, tu vi bao nhiêu, đảm nhiệm chức vụ gì ở địa phương, xuất thân từ môn phái nào vân vân… Sáng mai thống lĩnh Đại nhân muốn xem, ai làm lỡ việc sẽ bị nghiêm trị!
Đối phương có hơi kỳ quái không hiểu Ô Mộng Lan muốn làm gì, bất quá Miêu Nghị cầm pháp chỉ trong tay tới, cũng không cần nghi ngờ, lúc này chắp tay nói:
- Ty chức tuân lệnh!
Ngay cả Ô Mộng Lan cũng không nghĩ ra Miêu Nghị sẽ lớn mật như thế, đối phương lại càng không thể nghi ngờ.
Miêu Nghị cười nói:
- Mong rằng tranh thủ làm việc, ngày mai ta tới tìm ngươi lấy thứ mà thống lĩnh Đại nhân muốn xem. Các ngươi bận rộn, tại hạ còn phải sang các thuyền khác truyền pháp chỉ thống lĩnh Đại nhân, sẽ không quấy rầy các ngươi.
- Không tiễn!
Mấy người phụng bồi vị quản sự kia cùng nhau chắp tay đưa tiễn Miêu Nghị.
Miêu Nghị chắp tay cáo từ, bay lên mái thuyền, nhảy vọt tới đuôi thuyền, lại nhảy xuống biển. Sau khi lăng ba phi độ hơn trăm thước lại đáp xuống một chiếc thuyền khác.
Cũng giống như trước, Miêu Nghị tìm quản sự thuyền này ra, sau khi lừa gạt xong lại tiếp tục chạy tới thuyền kế.
Mãi cho đến thuyền cuối cùng, rốt cục Miêu Nghị gặp phải chút phiền phức. Hắn vừa đáp xuống thuyền, thình lình có một bóng người xuất hiện đón tiếp.
Kẻ nghênh đón không phải là ai xa lạ, chính là Hành Tẩu Trấn Bính điện Bàng Nhượng lúc trước thiếu chút nữa lấy mạng hắn, lão lạnh lùng nhìn chằm chằm Miêu Nghị quát:
- Tự tiện rời thuyền tới đây làm chi?
Nhìn bộ dáng của lão tựa hồ một lời không hợp sẽ lập tức làm thịt Miêu Nghị.
Miêu Nghị vội vàng lấy ra pháp chỉ Ô Mộng Lan dâng lên:
- Phụng pháp chỉ Ô điện chủ tới làm việc.
Bàng Nhượng nhướng mày, ngươi giết phủ chủ Trấn Bính điện, điện chủ còn để cho ngươi làm việc sao? Lão có điều không tin, cầm pháp chỉ xem qua, xác thật là pháp chỉ Ô Mộng Lan, phía trên có pháp ấn Ô Mộng Lan, không giả rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng lão vẫn cảm thấy hơi kỳ quái, trả pháp chỉ cho Miêu Nghị, lại quát:
- Chờ ở đây!
Bàng Nhượng thân hóa hư ảnh lướt không bay đi, rất nhanh rơi xuống mái thuyền Nguyệt hành cung, đứng bên ngoài phòng gỗ chắp tay nói:
- Thuộc hạ Bàng Nhượng cầu kiến.
Lão tiến vào ra mắt Ô Mộng Lan, kể lại một lượt, Ô Mộng Lan cười nói:
- Quả thật là bản tọa lệnh cho hắn đi làm việc, chẳng lẽ hắn không có lấy pháp chỉ bản tọa ra cho lão xem?
- Xem thì xem rồi, chỉ là thuộc hạ cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn xông vào cảnh nội Trấn Bính điện tùy ý chém giết, điện chủ hận không thể giết hắn, tại sao lại dùng hắn làm việc?
Bàng Nhượng rất là không hiểu.
Ô Mộng Lan mỉm cười nói:
- Bởi vì Hoắc Lăng Tiêu muốn đẩy hắn vào chỗ chết, nếu lần này hắn có thể may mắn từ Tinh Tú Hải trở về, nhất định là không dám ở lại Trấn Ất điện nữa rồi. Bây giờ ta không ngại chừa chút tình cảm, chỉ cần hắn sống sót trở về sẽ chiêu mộ. Năng lực tiểu tử này là không thể nghi ngờ, Vạn Hưng phủ cần một người có thể lấy lại thể diện cho ta.
Bàng Nhượng cau mày:
- Điện chủ, thứ cho thủ hạ nói thẳng, chẳng lẽ ngài cho là hắn có thể từ Tinh Tú Hải sống trở về?
Ô Mộng Lan lắc đầu nói:
- Không thể còn sống trở về coi như xong, trước sau gì cũng chết, chúng ta cũng không tổn thất cái gì. Huống chi đúng là tiểu tử này có mấy phần bản lãnh thật sự, thủ đoạn hắn xông vào Vạn Hưng phủ giết Hùng Khiếu lão cũng nhìn thấy, có thể nói có đảm có mưu, thứ người như thế cũng không ai dám bảo đảm hắn nhất định không thể trở lại. Vẫn là câu nói kia, chúng ta cũng không tổn thất cái gì, chừa lại một phần tình cảm, vạn nhất hắn còn sống trở về, ra sức vì ta có gì không thể?
Bàng Nhượng biết Ô Mộng Lan và Hoắc Lăng Tiêu âm thầm so tài với nhau, trong lòng có hơi xem thường, nhưng ngoài mặt vẫn nịnh nọt một câu:
- Điện chủ anh minh!
Lão lướt không bay trở về chiếc thuyền cuối cùng, buông thõng một câu trên đầu Miêu Nghị ‘Làm chuyện của ngươi đi!’, sau đó không hề lưu lại, thậm chí cũng không đối mặt, đã lắc mình tiến vào phòng trên nóc thuyền.
Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, lại tìm quản sự của thuyền này, thông báo như những thuyền trước.
Lúc trở lại trên thuyền Nguyệt hành cung, Miêu Nghị đứng trên ban công thưởng thức cảnh tượng bọn Tô Kính Công đứng trước mũi thuyền phơi mình dưới ánh mặt trời nóng bức, khẽ nhếch môi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro