Chân tướng. (Thượng)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
- Ngưu thống lĩnh, Hoàng Phủ chưởng quầy nhà ta cho mời.
Miêu Nghị đã gặp hắn tại Quần Anh hội quán, hắn tránh né Hoàng Phủ Quân Nhu còn không kịp, làm gì có việc đưa tới cửa, hắn nói:
- Nói với chưởng quầy các ngươi, bổn thống lĩnh công vụ bận rộn, thứ cho ta không phụng bồi!
Ai ngờ lúc này bên tai nghe được Hoàng Phủ Quân Nhu truyền âm:
- Ngưu Hữu Đức, không đến cũng đừng hối hận! Ta nhận được tin tức khảo hạch lần này không đơn giản, ngươi đừng tưởng rằng có Khấu Văn Lam làm chỗ dựa thì vượt qua kiểm tra, cẩn thận chết mà không biết vì sao mình chết! Ta có ý tốt muốn báo cho ngươi một tiếng, nếu không lĩnh tình thì thôi.
Miêu Nghị nhanh chóng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy con hẻm nhỏ đối diện có chiếc kiệu của Hoàng Phủ Quân Nhu vừa biến mất, tên sai vặt bên cạnh cũng chắp tay cáo từ.
Miêu Nghị đứng ở cửa phủ thống lĩnh cũng không phải, đi cũng không phải, xem như bị lời Hoàng Phủ Quân Nhu câu dẫn, đi tìm nàng hay không đi tìm nàng? Hắn không muốn có gút mắc quá sâu với nữ nhân kia, nếu nữ nhân kia nói thật, như vậy cũng quan hệ tới sinh tử của mình, Miêu Nghị xoắn xuýt gần chết.
Quay người muốn về phủ thống lĩnh.
Hắn đi một bước liền quay người hết nhìn đông lại nhìn tây, cuối cùng hắn cất bước rời đi.
Vẫn thỏa hiệp, người có sợ chết không nói lời vũ dũng, trên đời không có ai nguyện ý chết khi cuộc đời còn rất đẹp, huống chi trên đời này còn có người hắn không muốn vứt bỏ, cũng hứa với Vân Tri Thu là mình sẽ sống tốt, cuối cùng nàng vẫn phải sống trong lo lắng vì an nguy của hắn, còn có những người khác nữa.
Yên lặng chạy tới Quần Anh hội quán, hắn đi tới đi lui vài lần, hắn hạ quyết tâm muốn đi vào thì tên sai vặt lúc trước chạy ra cười nói:
- Ngưu thống lĩnh, chưởng quầy nói, ngài trực tiếp đi hậu viện tìm nàng.
Im lặng! Miêu Nghị buồn bực, hắn vẫn biểu hiện ưỡn ngực hiên ngang đi vào bên trong.
Đến hậu viện, không nhìn thấy bóng dáng Hoàng Phủ Quân Nhu, lại nhìn thấy đình viện lúc trước, lúc vừa ngồi xuống lại nghe Hoàng Phủ Quân Nhu truyền âm.
- Cửa không khóa!
- Hoàng Phủ chưởng quầy, có lời gì không ngại nói thẳng đi.
Miêu Nghị trực tiếp nói lớn tiếng, thật sự không muốn đi vào phòng của nàng.
Trong phòng không có ai đáp lại, Miêu Nghị đợi một lát nhưng không nghe câu trả lời.
- Không ra thì ta rời đi.
Vẫn không được như ý! Miêu Nghị nghiến răng ngứa, quay đầu liền đi, đi vài bước lại quay đầu, hắn đi thẳng về phía gian phòng của nàng, hắn không thể hạ quyết tâm rời khỏi đây.
Đẩy cửa vào, hắn đi lên lầu tiến thẳng vào khuê phòng Hoàn Phủ Quân Nhu.
Lọt vào mắt hắn là cảnh tượng diễm ngộ, ngọc thể ngang dọc trên giường, nàng chỉ mặc cái yếm áo lót, da thịt tuyết trắng bạo lộ ra ngoài, đường cong phập phồng, mông lỡn đẫy đà, nàng đưa lưng về phía hắn nhưng vẫn làm nam nhân chảy máu mũi.
Đây gọi là gì? Miêu Nghị phát hiện nữ nhân này càng ngày càng điên cuồng, đã tới mức không biết xấu hổ. Hắn thừa nhận mình có động tâm, mông nữ nhân này hấp dẫn hắn rất lớn. Cảm xúc nào đó lại phát tác, chỉ cần nhân tính không mất đi, nam nhân nào cũng phải có xúc động ở phương diện này, hắn xoay người sang chỗ khác, đồng dạng đưa lưng về phía nàng, nói:
- Có lời gì nói thẳng đi.
Hoàng Phủ Quân Nhu nằm nghiêng trên giường cắn môi, nàng cũng có chút khẩn trương, nàng cũng khinh bỉ mình khi làm ra việc không biết xấu hổ thế này.
Nàng quay đầu nhìn ra sau, nội tâm giận dữ, lập tức không cho rằng hành vi của mình là xấu hổ nữa, vương bát đản này nên làm cũng đã làm với mình rồi, bây giờ còn quay lưng về phía nàng, không nhìn mình, xem mình là cái gì?
Vung tay lên, cánh cửa đóng lại.
- Muốn biết tin tức, thái độ của ngươi là như vậy sao?
Miêu Nghị trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Hoàng Phủ, tiếp tục như vậy chúng ta không có chỗ tốt gì cả, từ hôm nay trở đi chúng ta làm bằng hữu bình thường được chứ?
Hoàng Phủ Quân Nhu quay người lại, có xúc động muốn cắn chết hắn, hai người đã như thế, còn có thể làm bằng hữu bình thường sao?
Nàng đi tới bồn tắm cởi áo nới dây lưng, sau đó bước vào bên trong.
- Ngươi tham gia khảo hạch lần này lành ít dữ nhiều!
Miêu Nghị đưa lưng về phía nàng, chắc chắn nàng biết gì đó nên mới nói vậy, hắn hỏi:
- Tại sao lại nói thế?
Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn hắn, nói:
- Nếu như ta không đoán sai, Khấu Văn Lam nhất định sẽ tặng cho ngươi một ít pháp khí bảo vệ tính mạng, vô dụng thôi, hắn tặng thì người khác cũng tặng.
- Người khác cũng tặng là thế nào?
Miêu Nghị nghiêng đầu sang, khó hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ còn có những người khác bị cuốn vào sao?
- Muốn biết sao?
Hoàng Phủ Quân Nhu cười lạnh nói:
- Qua đây chà lưng cho ta!
Miêu Nghị trợn mắt, thở dài:
- Hoàng Phủ Quân Nhu, không phải ta muốn thực xin lỗi ngươi, ngươi phải hiểu rõ, ngươi không thể lập gia đình bình thường, ta cũng không có khả năng hổ thẹn với tổ tông đi ở rể, cần gì dây dưa không rõ chứ?
Hoàng Phủ Quân Nhu:
- Ngưu Hữu Đức, có phải ngươi nghĩ nhiều hay không? Chỉ cần ngươi tâm niệm trong sáng, còn cần ta tiếp tục yêu thương nhớ nhúng sao? Chà hay không chà? Không chà thì về đi! Muốn biết chân tướng thì thành thật nghe lời ta!
Dứt lời liền mặc kệ Miêu Nghị nói như thế nào, nàng không lên tiếng, chỉ nghịch nước trong bồn tắm.
Nội tâm có một nửa ma quỷ điều khiển, Miêu Nghị an ủi mình, ta không làm cái gì cả... Hắn chậm rãi quay người sang, kết quả nhìn thấy bóng dáng mềm mại đang nghịch nước, nội tâm hắn nóng rực./
Hoàng Phủ nhìn hắn một cái, xoay người ngồi chồm hỗm, thân thể uyển chuyển cực kỳ kinh tâm động phách, nửa ghé dựa vào bồn tắm, nàng ném cái khăn trắng đưa cho hắn.
Miêu Nghị cầm khăn tắm nửa ngồi bên ngoài, khăn lụa thấm nước chà lưng cho nàng, thật sự có chút không chịu nổi nên hắn quay người sang chỗ khác.
Ai ngờ có bàn tay duỗi ra kéo đầu hắn về, bốn mắt cùng nhìn nhau.
Nhìn ngọc thể mê người của nàng, nhìn bộ ngực tuyết trắng no đủ từ chính diện, chà lưng quỷ quái gì đó đi chết đi, dám câu dẫn lão tử, ai sợ ai?
Miêu Nghị ném khăn tắm đi, hắn vươn tay vào trong bồn tắm ôm chân của nàng, trực tiếp ôm ngang ném nàng lên giường, hắn nhào tới như lang như hổ.
- Ngươi muốn làm gì?
Hoàng Phủ Quân Nhu hô hấp dồn dập nhìn hắn, ánh mắt sắp chảy ra nước.
- Ta cảnh cáo ngươi lần nữa, đây tuyệt đối là một lần cuối cùng!
Miêu Nghị nói
- Ha ha...
Hoàng Phủ Quân Nhu nén cười, hỏi:
- Ngưu Hữu Đức, đây là lần cuối cùng bao nhiêu rồi? Dù sao ta nhớ không rõ.
Dứt lời lại ôm hắn.
Đây là chờ đợi hắn chiếm hữu...
- Lần trước các ngươi tại phủ thống lĩnh khu tây nói Hạ Hầu Long Thành giở trò quỷ, vậy thì quá đề cao hắn rồi, hắn chưa có bổn sự xen vào quyết định của Thiên đình.
Hoàng Phủ Quân Nhu sau khi mây mưa, mồ hôi thấm ướt người nói nhỏ bên tai hắn.
Miêu Nghị vuốt ve thân thể nàng:
- Không phải Hạ Hầu Long Thành? Chẳng lẽ tin tức Khấu Văn Lam có sai lầm?
Hoàng Phủ:
- Tin tức của hắn không sai, có chút chuyện hắn không nói với các ngươi mà thôi. Sự thật thì Hạ Hầu Long Thành chỉ là con rối cho người khác, có người biết được thiên tâm nên giựt giây Hạ Hầu Long Thành làm như vậy, sau đó cấp trên biết thời biết thế thuận theo mà thôi.
Miêu Nghị đã gặp hắn tại Quần Anh hội quán, hắn tránh né Hoàng Phủ Quân Nhu còn không kịp, làm gì có việc đưa tới cửa, hắn nói:
- Nói với chưởng quầy các ngươi, bổn thống lĩnh công vụ bận rộn, thứ cho ta không phụng bồi!
Ai ngờ lúc này bên tai nghe được Hoàng Phủ Quân Nhu truyền âm:
- Ngưu Hữu Đức, không đến cũng đừng hối hận! Ta nhận được tin tức khảo hạch lần này không đơn giản, ngươi đừng tưởng rằng có Khấu Văn Lam làm chỗ dựa thì vượt qua kiểm tra, cẩn thận chết mà không biết vì sao mình chết! Ta có ý tốt muốn báo cho ngươi một tiếng, nếu không lĩnh tình thì thôi.
Miêu Nghị nhanh chóng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy con hẻm nhỏ đối diện có chiếc kiệu của Hoàng Phủ Quân Nhu vừa biến mất, tên sai vặt bên cạnh cũng chắp tay cáo từ.
Miêu Nghị đứng ở cửa phủ thống lĩnh cũng không phải, đi cũng không phải, xem như bị lời Hoàng Phủ Quân Nhu câu dẫn, đi tìm nàng hay không đi tìm nàng? Hắn không muốn có gút mắc quá sâu với nữ nhân kia, nếu nữ nhân kia nói thật, như vậy cũng quan hệ tới sinh tử của mình, Miêu Nghị xoắn xuýt gần chết.
Quay người muốn về phủ thống lĩnh.
Hắn đi một bước liền quay người hết nhìn đông lại nhìn tây, cuối cùng hắn cất bước rời đi.
Vẫn thỏa hiệp, người có sợ chết không nói lời vũ dũng, trên đời không có ai nguyện ý chết khi cuộc đời còn rất đẹp, huống chi trên đời này còn có người hắn không muốn vứt bỏ, cũng hứa với Vân Tri Thu là mình sẽ sống tốt, cuối cùng nàng vẫn phải sống trong lo lắng vì an nguy của hắn, còn có những người khác nữa.
Yên lặng chạy tới Quần Anh hội quán, hắn đi tới đi lui vài lần, hắn hạ quyết tâm muốn đi vào thì tên sai vặt lúc trước chạy ra cười nói:
- Ngưu thống lĩnh, chưởng quầy nói, ngài trực tiếp đi hậu viện tìm nàng.
Im lặng! Miêu Nghị buồn bực, hắn vẫn biểu hiện ưỡn ngực hiên ngang đi vào bên trong.
Đến hậu viện, không nhìn thấy bóng dáng Hoàng Phủ Quân Nhu, lại nhìn thấy đình viện lúc trước, lúc vừa ngồi xuống lại nghe Hoàng Phủ Quân Nhu truyền âm.
- Cửa không khóa!
- Hoàng Phủ chưởng quầy, có lời gì không ngại nói thẳng đi.
Miêu Nghị trực tiếp nói lớn tiếng, thật sự không muốn đi vào phòng của nàng.
Trong phòng không có ai đáp lại, Miêu Nghị đợi một lát nhưng không nghe câu trả lời.
- Không ra thì ta rời đi.
Vẫn không được như ý! Miêu Nghị nghiến răng ngứa, quay đầu liền đi, đi vài bước lại quay đầu, hắn đi thẳng về phía gian phòng của nàng, hắn không thể hạ quyết tâm rời khỏi đây.
Đẩy cửa vào, hắn đi lên lầu tiến thẳng vào khuê phòng Hoàn Phủ Quân Nhu.
Lọt vào mắt hắn là cảnh tượng diễm ngộ, ngọc thể ngang dọc trên giường, nàng chỉ mặc cái yếm áo lót, da thịt tuyết trắng bạo lộ ra ngoài, đường cong phập phồng, mông lỡn đẫy đà, nàng đưa lưng về phía hắn nhưng vẫn làm nam nhân chảy máu mũi.
Đây gọi là gì? Miêu Nghị phát hiện nữ nhân này càng ngày càng điên cuồng, đã tới mức không biết xấu hổ. Hắn thừa nhận mình có động tâm, mông nữ nhân này hấp dẫn hắn rất lớn. Cảm xúc nào đó lại phát tác, chỉ cần nhân tính không mất đi, nam nhân nào cũng phải có xúc động ở phương diện này, hắn xoay người sang chỗ khác, đồng dạng đưa lưng về phía nàng, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có lời gì nói thẳng đi.
Hoàng Phủ Quân Nhu nằm nghiêng trên giường cắn môi, nàng cũng có chút khẩn trương, nàng cũng khinh bỉ mình khi làm ra việc không biết xấu hổ thế này.
Nàng quay đầu nhìn ra sau, nội tâm giận dữ, lập tức không cho rằng hành vi của mình là xấu hổ nữa, vương bát đản này nên làm cũng đã làm với mình rồi, bây giờ còn quay lưng về phía nàng, không nhìn mình, xem mình là cái gì?
Vung tay lên, cánh cửa đóng lại.
- Muốn biết tin tức, thái độ của ngươi là như vậy sao?
Miêu Nghị trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Hoàng Phủ, tiếp tục như vậy chúng ta không có chỗ tốt gì cả, từ hôm nay trở đi chúng ta làm bằng hữu bình thường được chứ?
Hoàng Phủ Quân Nhu quay người lại, có xúc động muốn cắn chết hắn, hai người đã như thế, còn có thể làm bằng hữu bình thường sao?
Nàng đi tới bồn tắm cởi áo nới dây lưng, sau đó bước vào bên trong.
- Ngươi tham gia khảo hạch lần này lành ít dữ nhiều!
Miêu Nghị đưa lưng về phía nàng, chắc chắn nàng biết gì đó nên mới nói vậy, hắn hỏi:
- Tại sao lại nói thế?
Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn hắn, nói:
- Nếu như ta không đoán sai, Khấu Văn Lam nhất định sẽ tặng cho ngươi một ít pháp khí bảo vệ tính mạng, vô dụng thôi, hắn tặng thì người khác cũng tặng.
- Người khác cũng tặng là thế nào?
Miêu Nghị nghiêng đầu sang, khó hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ còn có những người khác bị cuốn vào sao?
- Muốn biết sao?
Hoàng Phủ Quân Nhu cười lạnh nói:
- Qua đây chà lưng cho ta!
Miêu Nghị trợn mắt, thở dài:
- Hoàng Phủ Quân Nhu, không phải ta muốn thực xin lỗi ngươi, ngươi phải hiểu rõ, ngươi không thể lập gia đình bình thường, ta cũng không có khả năng hổ thẹn với tổ tông đi ở rể, cần gì dây dưa không rõ chứ?
Hoàng Phủ Quân Nhu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngưu Hữu Đức, có phải ngươi nghĩ nhiều hay không? Chỉ cần ngươi tâm niệm trong sáng, còn cần ta tiếp tục yêu thương nhớ nhúng sao? Chà hay không chà? Không chà thì về đi! Muốn biết chân tướng thì thành thật nghe lời ta!
Dứt lời liền mặc kệ Miêu Nghị nói như thế nào, nàng không lên tiếng, chỉ nghịch nước trong bồn tắm.
Nội tâm có một nửa ma quỷ điều khiển, Miêu Nghị an ủi mình, ta không làm cái gì cả... Hắn chậm rãi quay người sang, kết quả nhìn thấy bóng dáng mềm mại đang nghịch nước, nội tâm hắn nóng rực./
Hoàng Phủ nhìn hắn một cái, xoay người ngồi chồm hỗm, thân thể uyển chuyển cực kỳ kinh tâm động phách, nửa ghé dựa vào bồn tắm, nàng ném cái khăn trắng đưa cho hắn.
Miêu Nghị cầm khăn tắm nửa ngồi bên ngoài, khăn lụa thấm nước chà lưng cho nàng, thật sự có chút không chịu nổi nên hắn quay người sang chỗ khác.
Ai ngờ có bàn tay duỗi ra kéo đầu hắn về, bốn mắt cùng nhìn nhau.
Nhìn ngọc thể mê người của nàng, nhìn bộ ngực tuyết trắng no đủ từ chính diện, chà lưng quỷ quái gì đó đi chết đi, dám câu dẫn lão tử, ai sợ ai?
Miêu Nghị ném khăn tắm đi, hắn vươn tay vào trong bồn tắm ôm chân của nàng, trực tiếp ôm ngang ném nàng lên giường, hắn nhào tới như lang như hổ.
- Ngươi muốn làm gì?
Hoàng Phủ Quân Nhu hô hấp dồn dập nhìn hắn, ánh mắt sắp chảy ra nước.
- Ta cảnh cáo ngươi lần nữa, đây tuyệt đối là một lần cuối cùng!
Miêu Nghị nói
- Ha ha...
Hoàng Phủ Quân Nhu nén cười, hỏi:
- Ngưu Hữu Đức, đây là lần cuối cùng bao nhiêu rồi? Dù sao ta nhớ không rõ.
Dứt lời lại ôm hắn.
Đây là chờ đợi hắn chiếm hữu...
- Lần trước các ngươi tại phủ thống lĩnh khu tây nói Hạ Hầu Long Thành giở trò quỷ, vậy thì quá đề cao hắn rồi, hắn chưa có bổn sự xen vào quyết định của Thiên đình.
Hoàng Phủ Quân Nhu sau khi mây mưa, mồ hôi thấm ướt người nói nhỏ bên tai hắn.
Miêu Nghị vuốt ve thân thể nàng:
- Không phải Hạ Hầu Long Thành? Chẳng lẽ tin tức Khấu Văn Lam có sai lầm?
Hoàng Phủ:
- Tin tức của hắn không sai, có chút chuyện hắn không nói với các ngươi mà thôi. Sự thật thì Hạ Hầu Long Thành chỉ là con rối cho người khác, có người biết được thiên tâm nên giựt giây Hạ Hầu Long Thành làm như vậy, sau đó cấp trên biết thời biết thế thuận theo mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro