Chó cùng rất giậu (2)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Trước kia, Dương Khánh đã khuyên hắn trừ sạch Vương Định Triều, hắn lại không hạ được quyết tâm, còn ôm hi vọng với Vương Định Triều, đây gọi là hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, không ngờ hắn không nhẫn tâm sát hại đối phương, đối phương lại ngược lại muốn hại hắn.
Vương Định Triều trừng tròng mắt nhìn Thanh Nguyên Tôn như đang điên lên, không ngờ chính mình trung tâm cảnh cảnh nhiều năm như vậy, rốt cuộc đổi lấy đối đại như thế tư Thanh Nguyên Tôn, hắn cũng không nghĩ tới Thanh Nguyên Tôn không ngờ dám giết mình, chẳng lẽ y không biết hậu qua ư?
Hắn cung không ngờ được ngay cả y chỉ bệ hạ Thanh Nguyên Tôn đều không xem, liền đa động thủ với mình, rõ ràng là sớm đã có tâm tư giết hắn, ma hắn còn muốn tiến lễ hậu binh với đối phương.
Then chốt là hắn không biết có người ở sau lưng xúi giục hai mẹ con làm chó cùng rất giậu, chứ nếu biết trước thì tuyết sẽ không làm như vậy.
Miệng mũi Vương Định Triều dần dần chảy máu, hai mắt nhìn chằm chằm Thanh Nguyên Tôn dần dần ảm đạm, miệng ùng ục bong bóng mau, không biết tưởng muốn nói gì với Thanh Nguyên Tôn.
Mà người chạy trốn kia cũng đã bị mai phục bên ngoài loạn đạo chặt chết, nhưng tiếng rít phát ra trước đó cuối cùng vẫn đánh động tới nhân mã bên ngoài, khiến đám người bao vây từ bốn phương tám hướng vọt tới.
- Nương nương!
Dương Khánh hướng Hạ Hầu Thừa Vũ quát một tiếng, nhắc nhở nàng bây giờ nên làm cái gì.
Hạ Hầu Thừa Vũ bị nhân mã từ bốn phía vọt tới dọa hỏng giờ mới hồi thần lại.
Dương Khánh lại đưa tay vỗ lên vai Thanh Nguyên Tôn đang chìm trong cơn điên dại, truyền âm gầm vào lỗ tai hắn, nói:
- Điện hạ, lập tức triệu tập nhân mã trung thành với người đi qua!
Thanh Nguyên Tôn tỉnh ngộ, rút kiếm ra khỏi người Vương Định, một kiếm chém bay đầu Vương Định Triều.
Dương Khánh bắt lấy đầu lâu, trực tiếp nhét vào trong tay Hạ Hầu Thừa Vũ:
- Nương nương, phải bình tĩnh, ngươi là thiên hậu mẫu nghi thiên hạ, bọn họ không dám làm gì ngươi, chỉ có ngươi mới có thể chấn nhiếp được bọn họ, tranh thủ thời gian cho điện hạ!
Đám thị nữ Nga Mi đã bị hù đến nỗi sắc mặt trắng bệch, không ngờ sẽ xuất hiện cục diện như thế này.
Mấy ngàn người mai phục ở trong sân tấn tốc co rút, bảo vệ vòng quanh lầu các.
Hạ Hầu Thừa Vũ cầm theo đầu lâu bay đến trên nóc lầu các, hất đầu lâu Vương Định Triều lên, làm phép quát lớn:
- Vương Định Triều giả truyền thiên chỉ, ý đồ mưu phản, đã đền tội!
Nhân mã bốn phía đằng không vây tới dồn dập dừng lại, kình nghi bất định nhìn bên này.
- Bản cung là Thiên Đình chính cung nương nương, điện hạ là độc tự của bệ hạ, ai dám động vào mẫu tử chúng ta? Bản cung muốn thử nhìn xem có ai dám tạo phản bức tử mẫu tử chúng ta!
Hạ Hầu Thừa Vũ thanh chấn tứ phương.
Nhân mã bốn phía sa vào do dự không quyết, tương lĩnh trước đó nghe lệnh Vương Định Triều cũng không dám làm loạn, thiên hậu làm thế là muốn liều mạng a, Vương Định Triều không còn, đúng như Hạ Hầu Thừa Vũ vừa nói, ai dám bức tử mẫu tử bọn họ?
Chỉ đành tấn tốc truyền tin hướng cận vệ quân bên kia.
Trên lầu các, Dương Khánh quét mắt nhìn tình hình bốn phía, tảng đá trong lòng chìm xuống, ngũ chỉ hấp lấy ngọc võ điệp vừa nãy của Vương Định Triều đang rơi trên đất, làm phép tra xem một hồi, sau đó trực tiếp bóp nát thành phấn vụn.
Mà lúc này, bốn phía có càng nhiều nhân mã khoái tốc bay vút mà đến, chính là nhân mã của những người đã hiệu trung với Thanh Nguyên Tôn đang chạy tới, Vương Định Triều không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, cũng không cho là khống chế hai mẹ con nhà này sẽ có gì khó khăn, mới chẳng qua chuẩn bị vài vạn nhân mã mà thôi, hiện tại ngươi bao vây bọn họ lại không biết gấp bao nhiêu lần.
U Minh đại quân đương nhiên không chỉ gồm những người trước mắt nay, nhưng phần đông căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, lại phân tán trú đóng ở các nơi, trước khi xảy ra chuyện Vương Định Triều tịnh chưa tuyên dương rõ ràng sự tình cho bọn họ, cũng không cần phải làm như vậy, vốn tưởng sau đó tuyên bố ý chỉ Thiên đế liền định được đại cục.
Vương Định Triều giả truyền thiên chỉ, ý đồ mưu phản!
Một viên tướng suất quân vây tới đột nhiên vung tay hô lớn:
- Vương Định Triều giả truyền thiên chỉ, ý đồ mưu phản!
- Vương Định Triều giả truyền thiên chỉ, ý đồ mưu phản!
Đại quân từ chung quanh chạy tới lập tức hô lớn theo, thanh âm chấn thiện, tiếng la vang mãi không dứt.
Trú quân phụ cận phát giác được động tĩnh xa chạy tới, nhìn thấy cảnh này không khỏi ngây người, Vương Định Triều mưu phản?
Nghe được động tĩnh như thế, ai còn dám làm loạn? Chỉ đành tĩnh quan kỳ biến.
Thanh Nguyên Tôn trên mặt, trên người nhuốm đầy máu, cũng bay lên nóc nhà, cùng Hạ Hầu Thừa Vũ nhìn quanh bốn phía, tiếng hô vang ủng hộ từ chung quanh như sóng triều dồn dập mà đến, hai người đều có một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, cũng tìm được cảm giác vũ động phong vân, lúc này, sự sợ hãi trước đó sớm đã chìm ngập trong tiếng hét lớn vang trời.
Thanh Nguyên Tôn vung tay chỉ hướng nhân mã đang vây chặt chính mình, làm phép phẫn nộ quát:
- Vương Định Triều ý đồ hành thích bản đốc, các ngươi cũng tưởng theo hắn vào chỗ chết? Thả xuống vũ khí, chuyện cũ sẽ bỏ qua, nếu không giết không cần luận!
Chung quanh tiếng kêu gào như cũ, còn có đại lượng Phá pháp cung tầng tầng kéo ra, đối chuẩn đám người kia.
Thế đơn lực bạc, những người này không thể không chậm chậm buông xuống vũ khí, sau đó liền tấn tốc bị khống chế.
Nhân mã chạy tới cuồn cuộn không ngừng, cơ hồ vây chặt U Minh phủ tổng đốc, đến nỗi giọt nước cũng không qua được.
Dưới sự trợ giúp của Dương Khánh, Thanh Nguyên Tôn tấn tốc thông lệnh nhân mã các nơi, hạ lệnh khẩn cấp quản khống tinh linh liên hệ với bên ngoài lớn nhất trình độ chặt đứt sự chỉ huy từ Thiên cung bên kia đối với U Minh đại quân, đồng thời gấp chiêu chủ tướng các nơi đuổi tới U Minh phủ tổng đốc nghị sự.
Sau khi vài trăm viên tướng lĩnh đến nơi, thông qua nhân mã chen đầy trên quảng trường, tiến vào trong đại điện nghị sự.
Trên người Thanh Nguyên Tôn vẫn mang vết máu, cao cao tại thượng, đối mặt chư tướng ngữ ra kinh người:
- Chúng ta lâu nay bị khốn ở nơi này, không có đường ra, hiện giờ bản đốc đã tranh thủ được ủng hộ từ Hạ Hầu gia tộc, muốn binh ra U Minh tranh thủ tiền đồ cho mọi người, không biết chư vị có nguyện giúp ta một tay?
Vương Định Triều trừng tròng mắt nhìn Thanh Nguyên Tôn như đang điên lên, không ngờ chính mình trung tâm cảnh cảnh nhiều năm như vậy, rốt cuộc đổi lấy đối đại như thế tư Thanh Nguyên Tôn, hắn cũng không nghĩ tới Thanh Nguyên Tôn không ngờ dám giết mình, chẳng lẽ y không biết hậu qua ư?
Hắn cung không ngờ được ngay cả y chỉ bệ hạ Thanh Nguyên Tôn đều không xem, liền đa động thủ với mình, rõ ràng là sớm đã có tâm tư giết hắn, ma hắn còn muốn tiến lễ hậu binh với đối phương.
Then chốt là hắn không biết có người ở sau lưng xúi giục hai mẹ con làm chó cùng rất giậu, chứ nếu biết trước thì tuyết sẽ không làm như vậy.
Miệng mũi Vương Định Triều dần dần chảy máu, hai mắt nhìn chằm chằm Thanh Nguyên Tôn dần dần ảm đạm, miệng ùng ục bong bóng mau, không biết tưởng muốn nói gì với Thanh Nguyên Tôn.
Mà người chạy trốn kia cũng đã bị mai phục bên ngoài loạn đạo chặt chết, nhưng tiếng rít phát ra trước đó cuối cùng vẫn đánh động tới nhân mã bên ngoài, khiến đám người bao vây từ bốn phương tám hướng vọt tới.
- Nương nương!
Dương Khánh hướng Hạ Hầu Thừa Vũ quát một tiếng, nhắc nhở nàng bây giờ nên làm cái gì.
Hạ Hầu Thừa Vũ bị nhân mã từ bốn phía vọt tới dọa hỏng giờ mới hồi thần lại.
Dương Khánh lại đưa tay vỗ lên vai Thanh Nguyên Tôn đang chìm trong cơn điên dại, truyền âm gầm vào lỗ tai hắn, nói:
- Điện hạ, lập tức triệu tập nhân mã trung thành với người đi qua!
Thanh Nguyên Tôn tỉnh ngộ, rút kiếm ra khỏi người Vương Định, một kiếm chém bay đầu Vương Định Triều.
Dương Khánh bắt lấy đầu lâu, trực tiếp nhét vào trong tay Hạ Hầu Thừa Vũ:
- Nương nương, phải bình tĩnh, ngươi là thiên hậu mẫu nghi thiên hạ, bọn họ không dám làm gì ngươi, chỉ có ngươi mới có thể chấn nhiếp được bọn họ, tranh thủ thời gian cho điện hạ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám thị nữ Nga Mi đã bị hù đến nỗi sắc mặt trắng bệch, không ngờ sẽ xuất hiện cục diện như thế này.
Mấy ngàn người mai phục ở trong sân tấn tốc co rút, bảo vệ vòng quanh lầu các.
Hạ Hầu Thừa Vũ cầm theo đầu lâu bay đến trên nóc lầu các, hất đầu lâu Vương Định Triều lên, làm phép quát lớn:
- Vương Định Triều giả truyền thiên chỉ, ý đồ mưu phản, đã đền tội!
Nhân mã bốn phía đằng không vây tới dồn dập dừng lại, kình nghi bất định nhìn bên này.
- Bản cung là Thiên Đình chính cung nương nương, điện hạ là độc tự của bệ hạ, ai dám động vào mẫu tử chúng ta? Bản cung muốn thử nhìn xem có ai dám tạo phản bức tử mẫu tử chúng ta!
Hạ Hầu Thừa Vũ thanh chấn tứ phương.
Nhân mã bốn phía sa vào do dự không quyết, tương lĩnh trước đó nghe lệnh Vương Định Triều cũng không dám làm loạn, thiên hậu làm thế là muốn liều mạng a, Vương Định Triều không còn, đúng như Hạ Hầu Thừa Vũ vừa nói, ai dám bức tử mẫu tử bọn họ?
Chỉ đành tấn tốc truyền tin hướng cận vệ quân bên kia.
Trên lầu các, Dương Khánh quét mắt nhìn tình hình bốn phía, tảng đá trong lòng chìm xuống, ngũ chỉ hấp lấy ngọc võ điệp vừa nãy của Vương Định Triều đang rơi trên đất, làm phép tra xem một hồi, sau đó trực tiếp bóp nát thành phấn vụn.
Mà lúc này, bốn phía có càng nhiều nhân mã khoái tốc bay vút mà đến, chính là nhân mã của những người đã hiệu trung với Thanh Nguyên Tôn đang chạy tới, Vương Định Triều không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, cũng không cho là khống chế hai mẹ con nhà này sẽ có gì khó khăn, mới chẳng qua chuẩn bị vài vạn nhân mã mà thôi, hiện tại ngươi bao vây bọn họ lại không biết gấp bao nhiêu lần.
U Minh đại quân đương nhiên không chỉ gồm những người trước mắt nay, nhưng phần đông căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, lại phân tán trú đóng ở các nơi, trước khi xảy ra chuyện Vương Định Triều tịnh chưa tuyên dương rõ ràng sự tình cho bọn họ, cũng không cần phải làm như vậy, vốn tưởng sau đó tuyên bố ý chỉ Thiên đế liền định được đại cục.
Vương Định Triều giả truyền thiên chỉ, ý đồ mưu phản!
Một viên tướng suất quân vây tới đột nhiên vung tay hô lớn:
- Vương Định Triều giả truyền thiên chỉ, ý đồ mưu phản!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Vương Định Triều giả truyền thiên chỉ, ý đồ mưu phản!
Đại quân từ chung quanh chạy tới lập tức hô lớn theo, thanh âm chấn thiện, tiếng la vang mãi không dứt.
Trú quân phụ cận phát giác được động tĩnh xa chạy tới, nhìn thấy cảnh này không khỏi ngây người, Vương Định Triều mưu phản?
Nghe được động tĩnh như thế, ai còn dám làm loạn? Chỉ đành tĩnh quan kỳ biến.
Thanh Nguyên Tôn trên mặt, trên người nhuốm đầy máu, cũng bay lên nóc nhà, cùng Hạ Hầu Thừa Vũ nhìn quanh bốn phía, tiếng hô vang ủng hộ từ chung quanh như sóng triều dồn dập mà đến, hai người đều có một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, cũng tìm được cảm giác vũ động phong vân, lúc này, sự sợ hãi trước đó sớm đã chìm ngập trong tiếng hét lớn vang trời.
Thanh Nguyên Tôn vung tay chỉ hướng nhân mã đang vây chặt chính mình, làm phép phẫn nộ quát:
- Vương Định Triều ý đồ hành thích bản đốc, các ngươi cũng tưởng theo hắn vào chỗ chết? Thả xuống vũ khí, chuyện cũ sẽ bỏ qua, nếu không giết không cần luận!
Chung quanh tiếng kêu gào như cũ, còn có đại lượng Phá pháp cung tầng tầng kéo ra, đối chuẩn đám người kia.
Thế đơn lực bạc, những người này không thể không chậm chậm buông xuống vũ khí, sau đó liền tấn tốc bị khống chế.
Nhân mã chạy tới cuồn cuộn không ngừng, cơ hồ vây chặt U Minh phủ tổng đốc, đến nỗi giọt nước cũng không qua được.
Dưới sự trợ giúp của Dương Khánh, Thanh Nguyên Tôn tấn tốc thông lệnh nhân mã các nơi, hạ lệnh khẩn cấp quản khống tinh linh liên hệ với bên ngoài lớn nhất trình độ chặt đứt sự chỉ huy từ Thiên cung bên kia đối với U Minh đại quân, đồng thời gấp chiêu chủ tướng các nơi đuổi tới U Minh phủ tổng đốc nghị sự.
Sau khi vài trăm viên tướng lĩnh đến nơi, thông qua nhân mã chen đầy trên quảng trường, tiến vào trong đại điện nghị sự.
Trên người Thanh Nguyên Tôn vẫn mang vết máu, cao cao tại thượng, đối mặt chư tướng ngữ ra kinh người:
- Chúng ta lâu nay bị khốn ở nơi này, không có đường ra, hiện giờ bản đốc đã tranh thủ được ủng hộ từ Hạ Hầu gia tộc, muốn binh ra U Minh tranh thủ tiền đồ cho mọi người, không biết chư vị có nguyện giúp ta một tay?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro