Có thể động thủ (1)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
- Ài, Thường phu nhân thâm tình hậu nghĩa như thế, sao vương gia lại tránh mà không thấy, chẳng lẽ không thử xem xem cuối cùng nàng muốn làm cái gì?
Dương Khánh tiếp lấy hộp đồ ăn từ trong tay Dương Triệu Thanh, mở ra nhìn điểm tâm tinh mỹ bên trong một chút, mang theo thần sắc suy tư hỏi một câu.
Miêu Nghị hừ lạnh nói:
- Thám tử của giám sát tả bộ, lại đột nhiên hiến ân cần, không cần nghĩ cũng biết là có mưu đồ, đặc biệt là đúng lúc này, sợ rằng khả năng có ý thích sát bản vương, thật gặp mặt, lại đụng phải việc này, chẳng lẽ bản vương còn có thể mặc cho nàng giết mình, làm thế chẳng phải là sẽ đả thảo kinh xà?
Dương Khánh nhìn hướng Dương Triệu Thanh hỏi:
- Trước đây Thường phu nhân chưa từng hiến ân cần như thế này?
Dương Triệu Thanh:
- Trước kia cũng có, nhưng ngại ở quy cũ vương phủ, nên cũng biết khó mà lui, chứ không phải không biết tiến thoái như lần này.
Dương Khánh chầm chậm đây lại hộp đồ ăn, trầm ngâm nói:
- Xem ra sự mất tích của nhân mã Thành Thái Trạch đã khiến cho Thanh Chủ sinh tâm cảnh giác, nhưng tin tức phản hồi lại chứng minh Thành Thái Trạch đích xác trốn hướng tinh vực chưa biết, đúng là Thanh Chủ nghi tâm rất nặng, bởi thế mới có phần ngần ngừ bất định, đây là muốn vò xét hư thực của vương gia.
Hai người nhìn lại, Miêu Nghị hỏi:
- Sao giảng?
Dương Khánh:
- Phía Thanh Chủ hẳn vẫn còn chưa biết vương gia đã rõ ràng về thân phận Thường phu nhân, lúc này để Thường phu nhân làm ra cử động dị thường như thế, là muốn cố ý dẫn lên vương gia hoài nghi. Tựa như vương gia nói vừa rồi, sợ đả thảo kinh xà, nên không muốn gặp giống như bình thường, nhưng cử động dị thường của Thường phu nhân đã khiến cho vương gia hoài nghi, vương gia còn không muốn gặp giống như bình thường, chẳng phải sẽ càng khả nghi? Chẳng lẽ vương gia không muốn làm rõ ràng xem cuối cùng Thường phu nhân định làm trò quỷ gì?
Dương Triệu Thanh lộ ra thần sắc như có điều suy tư.
Miêu Nghị dần dần híp mắt lại, nói:
- Ý ngươi là nói, nếu ta không đi làm rõ ràng, vây đả chứng tỏ tâm lý ta có quỷ mới sợ đả thảo kinh xà, nếu ta đả thảo kinh và ngược lại có thể chứng minh trong lòng không quỷ?
Dương Khánh nói:
- Vương gia còn nhớ đương sơ lục đuổi bắt Hạ Hầu Thác vương phi tang gây chuyện trong vương phủ chứ? Lần này cũng tương tự lần kia, phải khiến Thanh Chủ an tâm mới được!
- Bản vương đã hiểu rồi!
Miêu Nghị khẽ gật đầu, trong ánh mắt chớp qua lãnh ý, nghiêng đầu ra hiệu với Dương Triệu Thanh một cái:
- Nói cho Thường Hương Nhi, nói tâm ý của nàng bản vương đã thấy, tối nay bản vương sẽ qua đêm ở chỗ nàng!
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng.
Đêm xuống, hoa đăng mới lên, một hàng người đi tới bên ngoài một tòa viện tử, hộ vệ thủ ở mặt ngoài, Miếu Nghị bước nhanh mà vào.
Thường Hương Nhi sớm nhận được tin đã rửa mặt trang điểm, đứng chờ đợi trước cửa, nhìn thấy Miêu Nghị lập tức dẫn theo nha hoàn đồng thời cúi người hành lễ:
- Thiếp thân bái kiến vương gia!
Miêu Nghị vươn tay đỡ nàng dây, chăm chú quan sát nữ nhân này một lúc, đúng là vóc dáng tha thướt long lanh động người, tính là số tuyệt sắc không nhiều trong vương phủ, không khỏi thầm hô một tiếng đáng tiếc. Nhưng tâm lý hắn cũng minh bạch, thám tử có thể bị phái tới nơi này, hạng dong chi tục phấn căn bản không làm ăn gì được.
Thả xuống nhưng tâm tư lung tung này, thuận tay xách ra một hộp đồ ăn, mỉm cười nói:
- Tâm ý của người bản vương đã nhìn thấy, bản vương cũng đã hưởng qua, tay nghề không sai, bản vương tới trả đồ cho ngươi.
- Vương gia quá khen.
Thường Hương Nhi thẹn thùng một tiếng, trong mắt ngầm khoái tốc lướt qua một tia thấp thỏm.
Nha hoàn đứng một bên vội vàng nhận lấy hộp đồ ăn.
Hi vọng vương gia tới nơi này từ tư tâm sự yêu đương là chuyện không quá hiện thực, hiện tại cảnh nội Nam quân còn đang có chiến sự, sau khi tản bộ trong sân một vòng, cứ tự nhiên mà vậy, Miêu Nghị dắt tay mỹ nhân đi vào phòng ngủ...
Nửa đêm, dạ minh châu trong nhà vẫn sáng ngời, dưới chăn đêm, Miêu Nghị sau một hồi cày cuốc vất vả tựa hồ đã chìm vào cơn mê, hơi thở rất sâu.
Thường Hương Nhi mái tóc đẹp tán loạn nằm nghiêng ở bên, đôi mắt đang khép chợt khe khẽ mở ra, mở ra đóng lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hơi cắn răng bạc, đột nhiên dưới chắn kịch liệt động đậy, rồi chợt cứng lại.
Thường Hương Nhi trừng lớn hai mắt, trong đôi mắt sáng đây là thần sắc kinh khủng, chỉ thấy Miêu Nghi nằm ở một bên chầm chậm quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sầm sầm lạnh lẽo, như mãnh hổ muốn ăn người, khiến nàng không rét mà run.
Cho dù trong lòng sớm đã có dự đoán, nhưng không người có thể hiểu được phẫn nộ trong lòng Miêu Nghị lúc này, người đàn bà vừa ngủ cùng không ngờ lại muốn giết mình!
Trên mặt Thường Hương Nhi chớp qua thần sắc tuyệt vọng, muốn liều vung ra, lại bị Miêu Nghị vung tay hất văng chăn ra, bóp chặt lấy cổ tay Thường Hương Nhi. Cổ tay cầm chùy thủ sáng loáng của Thường Hương Nhi “răng rắc” gãy đoạn, phát ra một tiếng kêu thảm.
Miêu Nghị thuận thế vỗ một chưởng lên ngực đối phương.
Thường Hương Nhi phốc ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay đi ra, cả người trần truồng nện xuống dưới đất, thân hình yểu điệu trần truồng trục sấp trên mặt đất giãy giụa run rẩy, không ngừng nôn ra máu, nháy mắt đã bị đánh thành trọng thương.
Miêu Nghị nửa người cởi trần từ trên sạp ngồi dậy, lành lạnh nhìn đăm đăm nữ nhân trên mặt đất, làm phép quát một tiếng:
- Người đâu!
Người xông vào đầu tiên là nha hoàn của Thường Hương Nhi, nhìn thấy màn này liền bị dọa cho nhảy dựng, vừa nãy ở mặt ngoài nghe được có tiếng kêu thảm không bình thương, chỉ là không dám xông vào, ai ngờ được không ngờ lại một màn như vậy, đều sợ hãi kinh hồn, các nàng cũng không biết Thường Hương Nhi muốn hành thích vương gia.
Ngay sau đó, Mộ Dung Tinh Hoa suất lĩnh một đội nữ vệ chuyên ti nhà xông đến.
Mộ Dung Tinh Hoa vừa chạy vào trong, vội vàng chuyển ánh mắt khỏi Miêu Nhi đang cởi trần nữa thân trên ngồi ở trên sạp, nửa người dưới được chăn đệm che lại, vừa nhìn thấy chùy thủ rơi tại bên người Thường Hương Nhi, liền biết chuyện Dương Triệu Thanh ngầm phân phó trước đó thật sự đã xảy ra.
Không nói nhiều, hai tên nữ vệ tấn tốc bắt lại Thường Hương Nhi, giúp nàng khoác lên y phục che đi thân thể trần truồng, cơ thể trực tiếp bị kéo đi.
- Vương gia, chúng ta không biết gì cả...
Dương Khánh tiếp lấy hộp đồ ăn từ trong tay Dương Triệu Thanh, mở ra nhìn điểm tâm tinh mỹ bên trong một chút, mang theo thần sắc suy tư hỏi một câu.
Miêu Nghị hừ lạnh nói:
- Thám tử của giám sát tả bộ, lại đột nhiên hiến ân cần, không cần nghĩ cũng biết là có mưu đồ, đặc biệt là đúng lúc này, sợ rằng khả năng có ý thích sát bản vương, thật gặp mặt, lại đụng phải việc này, chẳng lẽ bản vương còn có thể mặc cho nàng giết mình, làm thế chẳng phải là sẽ đả thảo kinh xà?
Dương Khánh nhìn hướng Dương Triệu Thanh hỏi:
- Trước đây Thường phu nhân chưa từng hiến ân cần như thế này?
Dương Triệu Thanh:
- Trước kia cũng có, nhưng ngại ở quy cũ vương phủ, nên cũng biết khó mà lui, chứ không phải không biết tiến thoái như lần này.
Dương Khánh chầm chậm đây lại hộp đồ ăn, trầm ngâm nói:
- Xem ra sự mất tích của nhân mã Thành Thái Trạch đã khiến cho Thanh Chủ sinh tâm cảnh giác, nhưng tin tức phản hồi lại chứng minh Thành Thái Trạch đích xác trốn hướng tinh vực chưa biết, đúng là Thanh Chủ nghi tâm rất nặng, bởi thế mới có phần ngần ngừ bất định, đây là muốn vò xét hư thực của vương gia.
Hai người nhìn lại, Miêu Nghị hỏi:
- Sao giảng?
Dương Khánh:
- Phía Thanh Chủ hẳn vẫn còn chưa biết vương gia đã rõ ràng về thân phận Thường phu nhân, lúc này để Thường phu nhân làm ra cử động dị thường như thế, là muốn cố ý dẫn lên vương gia hoài nghi. Tựa như vương gia nói vừa rồi, sợ đả thảo kinh xà, nên không muốn gặp giống như bình thường, nhưng cử động dị thường của Thường phu nhân đã khiến cho vương gia hoài nghi, vương gia còn không muốn gặp giống như bình thường, chẳng phải sẽ càng khả nghi? Chẳng lẽ vương gia không muốn làm rõ ràng xem cuối cùng Thường phu nhân định làm trò quỷ gì?
Dương Triệu Thanh lộ ra thần sắc như có điều suy tư.
Miêu Nghị dần dần híp mắt lại, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ý ngươi là nói, nếu ta không đi làm rõ ràng, vây đả chứng tỏ tâm lý ta có quỷ mới sợ đả thảo kinh xà, nếu ta đả thảo kinh và ngược lại có thể chứng minh trong lòng không quỷ?
Dương Khánh nói:
- Vương gia còn nhớ đương sơ lục đuổi bắt Hạ Hầu Thác vương phi tang gây chuyện trong vương phủ chứ? Lần này cũng tương tự lần kia, phải khiến Thanh Chủ an tâm mới được!
- Bản vương đã hiểu rồi!
Miêu Nghị khẽ gật đầu, trong ánh mắt chớp qua lãnh ý, nghiêng đầu ra hiệu với Dương Triệu Thanh một cái:
- Nói cho Thường Hương Nhi, nói tâm ý của nàng bản vương đã thấy, tối nay bản vương sẽ qua đêm ở chỗ nàng!
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng.
Đêm xuống, hoa đăng mới lên, một hàng người đi tới bên ngoài một tòa viện tử, hộ vệ thủ ở mặt ngoài, Miếu Nghị bước nhanh mà vào.
Thường Hương Nhi sớm nhận được tin đã rửa mặt trang điểm, đứng chờ đợi trước cửa, nhìn thấy Miêu Nghị lập tức dẫn theo nha hoàn đồng thời cúi người hành lễ:
- Thiếp thân bái kiến vương gia!
Miêu Nghị vươn tay đỡ nàng dây, chăm chú quan sát nữ nhân này một lúc, đúng là vóc dáng tha thướt long lanh động người, tính là số tuyệt sắc không nhiều trong vương phủ, không khỏi thầm hô một tiếng đáng tiếc. Nhưng tâm lý hắn cũng minh bạch, thám tử có thể bị phái tới nơi này, hạng dong chi tục phấn căn bản không làm ăn gì được.
Thả xuống nhưng tâm tư lung tung này, thuận tay xách ra một hộp đồ ăn, mỉm cười nói:
- Tâm ý của người bản vương đã nhìn thấy, bản vương cũng đã hưởng qua, tay nghề không sai, bản vương tới trả đồ cho ngươi.
- Vương gia quá khen.
Thường Hương Nhi thẹn thùng một tiếng, trong mắt ngầm khoái tốc lướt qua một tia thấp thỏm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nha hoàn đứng một bên vội vàng nhận lấy hộp đồ ăn.
Hi vọng vương gia tới nơi này từ tư tâm sự yêu đương là chuyện không quá hiện thực, hiện tại cảnh nội Nam quân còn đang có chiến sự, sau khi tản bộ trong sân một vòng, cứ tự nhiên mà vậy, Miêu Nghị dắt tay mỹ nhân đi vào phòng ngủ...
Nửa đêm, dạ minh châu trong nhà vẫn sáng ngời, dưới chăn đêm, Miêu Nghị sau một hồi cày cuốc vất vả tựa hồ đã chìm vào cơn mê, hơi thở rất sâu.
Thường Hương Nhi mái tóc đẹp tán loạn nằm nghiêng ở bên, đôi mắt đang khép chợt khe khẽ mở ra, mở ra đóng lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hơi cắn răng bạc, đột nhiên dưới chắn kịch liệt động đậy, rồi chợt cứng lại.
Thường Hương Nhi trừng lớn hai mắt, trong đôi mắt sáng đây là thần sắc kinh khủng, chỉ thấy Miêu Nghi nằm ở một bên chầm chậm quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sầm sầm lạnh lẽo, như mãnh hổ muốn ăn người, khiến nàng không rét mà run.
Cho dù trong lòng sớm đã có dự đoán, nhưng không người có thể hiểu được phẫn nộ trong lòng Miêu Nghị lúc này, người đàn bà vừa ngủ cùng không ngờ lại muốn giết mình!
Trên mặt Thường Hương Nhi chớp qua thần sắc tuyệt vọng, muốn liều vung ra, lại bị Miêu Nghị vung tay hất văng chăn ra, bóp chặt lấy cổ tay Thường Hương Nhi. Cổ tay cầm chùy thủ sáng loáng của Thường Hương Nhi “răng rắc” gãy đoạn, phát ra một tiếng kêu thảm.
Miêu Nghị thuận thế vỗ một chưởng lên ngực đối phương.
Thường Hương Nhi phốc ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay đi ra, cả người trần truồng nện xuống dưới đất, thân hình yểu điệu trần truồng trục sấp trên mặt đất giãy giụa run rẩy, không ngừng nôn ra máu, nháy mắt đã bị đánh thành trọng thương.
Miêu Nghị nửa người cởi trần từ trên sạp ngồi dậy, lành lạnh nhìn đăm đăm nữ nhân trên mặt đất, làm phép quát một tiếng:
- Người đâu!
Người xông vào đầu tiên là nha hoàn của Thường Hương Nhi, nhìn thấy màn này liền bị dọa cho nhảy dựng, vừa nãy ở mặt ngoài nghe được có tiếng kêu thảm không bình thương, chỉ là không dám xông vào, ai ngờ được không ngờ lại một màn như vậy, đều sợ hãi kinh hồn, các nàng cũng không biết Thường Hương Nhi muốn hành thích vương gia.
Ngay sau đó, Mộ Dung Tinh Hoa suất lĩnh một đội nữ vệ chuyên ti nhà xông đến.
Mộ Dung Tinh Hoa vừa chạy vào trong, vội vàng chuyển ánh mắt khỏi Miêu Nhi đang cởi trần nữa thân trên ngồi ở trên sạp, nửa người dưới được chăn đệm che lại, vừa nhìn thấy chùy thủ rơi tại bên người Thường Hương Nhi, liền biết chuyện Dương Triệu Thanh ngầm phân phó trước đó thật sự đã xảy ra.
Không nói nhiều, hai tên nữ vệ tấn tốc bắt lại Thường Hương Nhi, giúp nàng khoác lên y phục che đi thân thể trần truồng, cơ thể trực tiếp bị kéo đi.
- Vương gia, chúng ta không biết gì cả...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro