Công chiếm Thường Bình phủ (Hạ)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Y vừa ra lệnh một tiếng, tất cả nhân mã lập tức lăm lăm vũ khí trong tay chuẩn bị sẵn sàng, ai nấy mắt hổ lom lom nhìn chăm chú về phía trên đại điện, chỉ đợi Dương Khánh thốt ra chữ Giết khỏi miệng sẽ lập tức phát
động tấn công.
Khí thế bức người từng bước như vậy khiến cho Vạn Thuận Xương nhăn nhó mặt mày, hai thị nữ bên cạnh tái mặt.
- Dương Khánh, cho ngươi tạm thời đắc ý trước, xem ngươi về Trấn Ất điện sẽ ăn nói thế nào!
- Không cần ngươi quan tâm!
Tình thế bắt buộc, rốt cục Vạn Thuận Xương cũng phải nhượng bộ, quay đầu lại kêu thị nữ của mình:
- Chúng ta đi!
Nếu như đơn đấu một chọi một với Dương Khánh, Vạn Thuận Xương không sợ, bởi vì tu vi y còn cao hơn Dương Khánh hai phẩm.
Nhưng nếu bị Dương Khánh cuốn lấy y, lại thêm mấy trăm bộ hạ cùng nhau vây công, dưới tình huống không có cước lực long câu giúp đỡ xung phong, chắc chắn y không thể nào chống nổi.
Cho dù là Dương Khánh không ra tay, cũng không cách nào ngăn trở nhiều long câu như vậy húc tới, y cũng không chạy thoát tốc độ của long câu.
Huống chi Dương Khánh diệt Chương Đức Thành dễ dàng như thế, càng khiến cho trong lòng Vạn Thuận Xương không nắm chắc.
Cho nên Dương Khánh cũng không sợ y, nếu đổi lại Hà Vân Dã ở chỗ này, vậy Dương Khánh chắc chắn không có cách nào, chỉ có thể ngoan ngoãn thối lui ra Thường Bình phủ.
Chỉ thấy hai người song song bay xuống đại điện, lại bị thật nhiều nhân mã nhìn chằm chằm cản lại.
Vạn Thuận Xương bị ngăn cản sắc mặt âm lãnh quay đầu nhìn lại, Dương Khánh hừ lạnh nói:
- Không tiễn!
Đám đông vây quanh lập tức lùi sang hai bên chừa ra một con đường, Vạn Thuận Xương mang theo thị nữ bay vút đi, long câu của y ở hậu sơn cũng lủi thủi rời đi.
Dường như Dương Khánh không coi Vạn Thuận Xương ra gì, ngay sau đó hạ lệnh bộ hạ quét dọn kiểm tra toàn bộ Thường Bình phủ.
Loại chuyện như vậy tự nhiên không cần sơn chủ ra tay, chín tên sơn chủ tụ tập bên cạnh y.
Hùng Khiếu không khỏi lo âu hỏi:
- Phủ chủ, Vạn Chấp Sự trở về Trấn Ất điện có thể đâm thọc gây chuyện trước mặt điện chủ hay không?
Dương Khánh hừ hừ mấy tiếng:
- Các ngươi có tin y không dám nhắc tới chuyện hôm nay trước mặt điện chủ hay không?
Có người kỳ quái hỏi:
- Phủ chủ, là vì sao?
- Có một số việc phía trên các ngươi không rõ ràng lắm, cũng không tiện nói nhiều với các ngươi. Tóm lại ta lưng đeo tiếng xấu đầu dựa vào Hà Vân Dã, mà Hà Vân Dã vẫn động thủ với ta, trong đó nhất định sẽ có công lao tên Vạn Thuận Xương này nóng lòng hái đào không chịu buông tay. Chính là vì cảm thấy Dương Khánh ta như cục bột có thể dễ dàng vo tròn bóp méo, cho nên có người bên trên vui vẻ thành toàn chuyện này.
- Người khác có thể thành toàn Vạn Thuận Xương, nhưng ta không được, cũng không có khả năng thành toàn cho y. Người ta đã lấn đến trên đầu ta, nếu ta còn thành toàn cho y nữa, há đâu có lý như vậy?! Chuyện đã tới nước này, Vạn Thuận Xương muốn trở thành chủ nhân Thường Bình phủ, ta ép y tay trắng trở về, ai sẽ là người mất thể diện? Một kẻ thành sự chưa đủ bại sự có thừa như vậy còn dám đến trước mặt điện chủ thêu dệt gây chuyện, chẳng lẽ không sợ người khác biết y là một kẻ bất tài vô dụng sao?
- Bất quá chuyện hôm nay sẽ không giấu được điện chủ, cho nên chỉ cần Trấn Ất điện không thay đổi chủ khác, cũng sẽ không dùng tới kẻ kém cỏi bất tài như Vạn Thuận Xương. Vĩnh viễn y đừng mơ có thể ngóc đầu dậy được, đừng hy vọng có thể trấn giữ một phương, chỉ có thể ngoan ngoãn làm Chấp Sự, Dương Khánh ta cần gì sợ y?!
Nghe Dương Khánh nói lời này, chúng sơn chủ ai nấy chợt hiểu ra, vuốt cằm kính nể không thôi, ít nhiều gì cũng học hỏi được một chút. Thì ra có những khi ngay thẳng không cong cũng là một loại thủ đoạn, đồng thời bọn họ cũng cảm thấy chắc chắn hơn về quyết định công chiếm Thường Bình phủ của Dương Khánh. Nếu đầu óc phủ chủ vẫn tỉnh táo như trước, hết thảy đều tính trước kỹ càng, vậy không có gì phải sợ.
Thanh Mai và Thanh Cúc nhìn nhau, hai thị nữ cũng như vừa dỡ bỏ tảng đá đè nặng trong lòng. Từ đầu tới giờ chứng kiến phủ chủ chuyển bại thành thắng ngăn cơn sóng dữ, thay đổi càn khôn, bọn họ càng thêm ngưỡng mộ vị chủ nhân của mình.
Dương Khánh lại nhìn mọi người nói thêm:
- Ta mang tiếng xấu đầu dựa vào Hà Vân Dã cơ hồ đã vét hết của cải vốn liếng, lần này đại chiến chư vị theo ta dấn thân vào chốn dầu sôi lửa bỏng. Thật may là sắp tới kỳ thu thập Nguyện Lực Châu, bản tọa không thể làm gì khác hơn là mượn thu hoạch của Thường Bình phủ này khao thưởng chư vị. Hùng Khiếu!
- Có!
Hùng Khiếu chắp tay ôm quyền.
Dương Khánh mỉm cười nói:
- Lần này đại chiến ngươi có thể dụ Lưu Cảnh Thiên qua trợ giúp, có thể nói lập công không nhỏ, chiếm đầu công trong trận chiến này. Năm nay ngoại trừ thu hoạch ở Thiếu Thái sơn, cho phép ngươi chiếm thêm địa bàn hai sơn của Thường Bình phủ!
Mọi người nhất thời lộ ra vẻ hâm mộ, coi như Hùng Khiếu có được thu hoạch của ba sơn.
Hùng Khiếu mừng rỡ cảm tạ, quay đầu lại vui vẻ chắp tay với các vị sơn chủ.
Những sơn chủ khác cũng không thiếu phần thưởng, ngoại trừ thu hoạch sơn của bọn họ ở Nam Tuyên phủ ra, Dương Khánh lại cho phép mỗi người chiếm thêm một sơn của Thường Bình phủ, tương đương với năm nay mỗi người đều có thể có thu hoạch hai sơn.
Coi như chín vị sơn chủ đã chia hết mười sơn của Thường Bình phủ, Hùng Khiếu lập được công đầu chiếm nhiều hơn một sơn lập tức phát hiện không đúng. Tựa hồ thiếu một người, mình chiếm hai sơn, còn Tần Vi Vi thì sao?!
Đổi là người khác có lẽ không có gì, nhưng Tần Vi Vi là nghĩa nữ của phủ chủ Dương Khánh, thu hoạch này cũng không dễ nuốt.
Hùng Khiếu lập tức cười khổ nói:
- Trận chiến này Tần sơn chủ tổn thất cực lớn, thuộc hạ nguyện nhường ra một sơn cho Tần sơn chủ.
Dương Khánh giơ tay lên ngăn lại:
- Đó là nó tự chuốc lấy, bẫy rập rõ ràng như thế cũng có thể nhảy vào, thiếu chút nữa liên lụy toàn bộ Nam Tuyên phủ ta. Tuy rằng Dương Khánh ta không làm được thiết diện vô tư, nhưng thưởng phạt phân minh vẫn có thể làm được. Ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, công lao thuộc về ngươi cứ việc yên lòng nhận lấy, không cần nhiều lời!
- Dạ!
Hùng Khiếu chắp tay đáp ứng, trong lòng mừng thầm, phủ chủ đối xử với mình rất tốt, không uổng công mình đi theo y bán mạng nhiều năm.
Chuyện kế tiếp rất đơn giản, sau khi thu thập Thường Bình phủ một lượt, Dương Khánh lại lệnh cho nhân mã các sơn chạy đi chiếm các sơn của Thường Bình phủ mới phân chia.
Có thể nói các vị sơn chủ dưới trướng y tinh thần phấn chấn, không chút do dự thi hành mệnh lệnh triệt để, không còn nỗi lo lắng đề phòng như trước khi tấn công Thường Bình phủ.
Chỉnh đốn xong xuôi ai cũng sẽ nhận được ích lợi, có ích lợi ai mà không vui. Đương nhiên hiện tại bọn họ nghe theo mệnh lệnh Dương Khánh răm rắp, ai nấy dẫn dắt nhân mã chạy thật nhanh, phải tranh thủ giải quyết xong chuyện trước khi Trấn Ất điện ra lệnh cho bọn họ lui về Nam Tuyên phủ, chỉ sợ chậm trễ sẽ mất đi ích lợi của mình, cho nên hiệu suất thi hành cực cao.
Từ chuyện này có thể thấy được thủ đoạn cai trị thủ hạ của Dương Khánh cao minh tới mức nào, khiến cho ai nấy vui lòng liều mạng cho mình.
Khí thế bức người từng bước như vậy khiến cho Vạn Thuận Xương nhăn nhó mặt mày, hai thị nữ bên cạnh tái mặt.
- Dương Khánh, cho ngươi tạm thời đắc ý trước, xem ngươi về Trấn Ất điện sẽ ăn nói thế nào!
- Không cần ngươi quan tâm!
Tình thế bắt buộc, rốt cục Vạn Thuận Xương cũng phải nhượng bộ, quay đầu lại kêu thị nữ của mình:
- Chúng ta đi!
Nếu như đơn đấu một chọi một với Dương Khánh, Vạn Thuận Xương không sợ, bởi vì tu vi y còn cao hơn Dương Khánh hai phẩm.
Nhưng nếu bị Dương Khánh cuốn lấy y, lại thêm mấy trăm bộ hạ cùng nhau vây công, dưới tình huống không có cước lực long câu giúp đỡ xung phong, chắc chắn y không thể nào chống nổi.
Cho dù là Dương Khánh không ra tay, cũng không cách nào ngăn trở nhiều long câu như vậy húc tới, y cũng không chạy thoát tốc độ của long câu.
Huống chi Dương Khánh diệt Chương Đức Thành dễ dàng như thế, càng khiến cho trong lòng Vạn Thuận Xương không nắm chắc.
Cho nên Dương Khánh cũng không sợ y, nếu đổi lại Hà Vân Dã ở chỗ này, vậy Dương Khánh chắc chắn không có cách nào, chỉ có thể ngoan ngoãn thối lui ra Thường Bình phủ.
Chỉ thấy hai người song song bay xuống đại điện, lại bị thật nhiều nhân mã nhìn chằm chằm cản lại.
Vạn Thuận Xương bị ngăn cản sắc mặt âm lãnh quay đầu nhìn lại, Dương Khánh hừ lạnh nói:
- Không tiễn!
Đám đông vây quanh lập tức lùi sang hai bên chừa ra một con đường, Vạn Thuận Xương mang theo thị nữ bay vút đi, long câu của y ở hậu sơn cũng lủi thủi rời đi.
Dường như Dương Khánh không coi Vạn Thuận Xương ra gì, ngay sau đó hạ lệnh bộ hạ quét dọn kiểm tra toàn bộ Thường Bình phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Loại chuyện như vậy tự nhiên không cần sơn chủ ra tay, chín tên sơn chủ tụ tập bên cạnh y.
Hùng Khiếu không khỏi lo âu hỏi:
- Phủ chủ, Vạn Chấp Sự trở về Trấn Ất điện có thể đâm thọc gây chuyện trước mặt điện chủ hay không?
Dương Khánh hừ hừ mấy tiếng:
- Các ngươi có tin y không dám nhắc tới chuyện hôm nay trước mặt điện chủ hay không?
Có người kỳ quái hỏi:
- Phủ chủ, là vì sao?
- Có một số việc phía trên các ngươi không rõ ràng lắm, cũng không tiện nói nhiều với các ngươi. Tóm lại ta lưng đeo tiếng xấu đầu dựa vào Hà Vân Dã, mà Hà Vân Dã vẫn động thủ với ta, trong đó nhất định sẽ có công lao tên Vạn Thuận Xương này nóng lòng hái đào không chịu buông tay. Chính là vì cảm thấy Dương Khánh ta như cục bột có thể dễ dàng vo tròn bóp méo, cho nên có người bên trên vui vẻ thành toàn chuyện này.
- Người khác có thể thành toàn Vạn Thuận Xương, nhưng ta không được, cũng không có khả năng thành toàn cho y. Người ta đã lấn đến trên đầu ta, nếu ta còn thành toàn cho y nữa, há đâu có lý như vậy?! Chuyện đã tới nước này, Vạn Thuận Xương muốn trở thành chủ nhân Thường Bình phủ, ta ép y tay trắng trở về, ai sẽ là người mất thể diện? Một kẻ thành sự chưa đủ bại sự có thừa như vậy còn dám đến trước mặt điện chủ thêu dệt gây chuyện, chẳng lẽ không sợ người khác biết y là một kẻ bất tài vô dụng sao?
- Bất quá chuyện hôm nay sẽ không giấu được điện chủ, cho nên chỉ cần Trấn Ất điện không thay đổi chủ khác, cũng sẽ không dùng tới kẻ kém cỏi bất tài như Vạn Thuận Xương. Vĩnh viễn y đừng mơ có thể ngóc đầu dậy được, đừng hy vọng có thể trấn giữ một phương, chỉ có thể ngoan ngoãn làm Chấp Sự, Dương Khánh ta cần gì sợ y?!
Nghe Dương Khánh nói lời này, chúng sơn chủ ai nấy chợt hiểu ra, vuốt cằm kính nể không thôi, ít nhiều gì cũng học hỏi được một chút. Thì ra có những khi ngay thẳng không cong cũng là một loại thủ đoạn, đồng thời bọn họ cũng cảm thấy chắc chắn hơn về quyết định công chiếm Thường Bình phủ của Dương Khánh. Nếu đầu óc phủ chủ vẫn tỉnh táo như trước, hết thảy đều tính trước kỹ càng, vậy không có gì phải sợ.
Thanh Mai và Thanh Cúc nhìn nhau, hai thị nữ cũng như vừa dỡ bỏ tảng đá đè nặng trong lòng. Từ đầu tới giờ chứng kiến phủ chủ chuyển bại thành thắng ngăn cơn sóng dữ, thay đổi càn khôn, bọn họ càng thêm ngưỡng mộ vị chủ nhân của mình.
Dương Khánh lại nhìn mọi người nói thêm:
- Ta mang tiếng xấu đầu dựa vào Hà Vân Dã cơ hồ đã vét hết của cải vốn liếng, lần này đại chiến chư vị theo ta dấn thân vào chốn dầu sôi lửa bỏng. Thật may là sắp tới kỳ thu thập Nguyện Lực Châu, bản tọa không thể làm gì khác hơn là mượn thu hoạch của Thường Bình phủ này khao thưởng chư vị. Hùng Khiếu!
- Có!
Hùng Khiếu chắp tay ôm quyền.
Dương Khánh mỉm cười nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lần này đại chiến ngươi có thể dụ Lưu Cảnh Thiên qua trợ giúp, có thể nói lập công không nhỏ, chiếm đầu công trong trận chiến này. Năm nay ngoại trừ thu hoạch ở Thiếu Thái sơn, cho phép ngươi chiếm thêm địa bàn hai sơn của Thường Bình phủ!
Mọi người nhất thời lộ ra vẻ hâm mộ, coi như Hùng Khiếu có được thu hoạch của ba sơn.
Hùng Khiếu mừng rỡ cảm tạ, quay đầu lại vui vẻ chắp tay với các vị sơn chủ.
Những sơn chủ khác cũng không thiếu phần thưởng, ngoại trừ thu hoạch sơn của bọn họ ở Nam Tuyên phủ ra, Dương Khánh lại cho phép mỗi người chiếm thêm một sơn của Thường Bình phủ, tương đương với năm nay mỗi người đều có thể có thu hoạch hai sơn.
Coi như chín vị sơn chủ đã chia hết mười sơn của Thường Bình phủ, Hùng Khiếu lập được công đầu chiếm nhiều hơn một sơn lập tức phát hiện không đúng. Tựa hồ thiếu một người, mình chiếm hai sơn, còn Tần Vi Vi thì sao?!
Đổi là người khác có lẽ không có gì, nhưng Tần Vi Vi là nghĩa nữ của phủ chủ Dương Khánh, thu hoạch này cũng không dễ nuốt.
Hùng Khiếu lập tức cười khổ nói:
- Trận chiến này Tần sơn chủ tổn thất cực lớn, thuộc hạ nguyện nhường ra một sơn cho Tần sơn chủ.
Dương Khánh giơ tay lên ngăn lại:
- Đó là nó tự chuốc lấy, bẫy rập rõ ràng như thế cũng có thể nhảy vào, thiếu chút nữa liên lụy toàn bộ Nam Tuyên phủ ta. Tuy rằng Dương Khánh ta không làm được thiết diện vô tư, nhưng thưởng phạt phân minh vẫn có thể làm được. Ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, công lao thuộc về ngươi cứ việc yên lòng nhận lấy, không cần nhiều lời!
- Dạ!
Hùng Khiếu chắp tay đáp ứng, trong lòng mừng thầm, phủ chủ đối xử với mình rất tốt, không uổng công mình đi theo y bán mạng nhiều năm.
Chuyện kế tiếp rất đơn giản, sau khi thu thập Thường Bình phủ một lượt, Dương Khánh lại lệnh cho nhân mã các sơn chạy đi chiếm các sơn của Thường Bình phủ mới phân chia.
Có thể nói các vị sơn chủ dưới trướng y tinh thần phấn chấn, không chút do dự thi hành mệnh lệnh triệt để, không còn nỗi lo lắng đề phòng như trước khi tấn công Thường Bình phủ.
Chỉnh đốn xong xuôi ai cũng sẽ nhận được ích lợi, có ích lợi ai mà không vui. Đương nhiên hiện tại bọn họ nghe theo mệnh lệnh Dương Khánh răm rắp, ai nấy dẫn dắt nhân mã chạy thật nhanh, phải tranh thủ giải quyết xong chuyện trước khi Trấn Ất điện ra lệnh cho bọn họ lui về Nam Tuyên phủ, chỉ sợ chậm trễ sẽ mất đi ích lợi của mình, cho nên hiệu suất thi hành cực cao.
Từ chuyện này có thể thấy được thủ đoạn cai trị thủ hạ của Dương Khánh cao minh tới mức nào, khiến cho ai nấy vui lòng liều mạng cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro