Cúi đầu mượn tiền. (Thượng)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Vân Tri Thu lườm hắn, nói:
- Ngưu Nhị, ngươi sẽ không cố ý ngược đãi nàng ta trong chuyện này đi? Đừng rảnh vậy, đã cưới vào cửa rồi thì còn so đo cái gì? Hù dọa một chút được rồi!
Vân Tri Thu chỉ phòng của Ngọc Nô Kiều, nàng không vào theo.
Miêu Nghị vào phòng của Ngọc Nô Kiều, nhấn nút, động tiên trong phòng mở ra, hắn bước nhanh vào.
Hai thị nữ chờ đón thấy Miêu Nghị liền hành lễ đón chào:
- Đại nhân!
Ngọc Nô Kiều vừa thấy Miêu Nghị liền nghiến răng, nhưng nàng vẫn nhanh chóng nửa quỳ hành lễ, có điều khá là qua loa. Miêu Nghị bước tới kéo cổ tay Ngọc Nô Kiều lôi vào phòng.
Ngọc Nô Kiều căng thẳng hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ta còn làm gì nữa?
Miêu Nghị đẩy Ngọc Nô Kiều vào phòng ngủ, xoay người đóng cửa ngăn hai thị nữ bên ngoài. Miêu Nghị chắp tay sau lưng vòng quanh Ngọc Nô Kiều thấp thỏm lo âu, cuối cùng đứng trước mặt nàng.
Miêu Nghị nhìn nàng từ trên xuống dưới, ra lệnh:
- Cởi đồ!
Quá trực tiếp!
Ngọc Nô Kiều đã chuẩn bị tinh thần nhận mệnh, nhưng lúc này nàng vẫn suýt cắn mẻ răng.
Miêu Nghị chỉ vào nàng:
- Ngây ra đó làm gì? Không biết phải làm gì sao? Cởi, cởi ra hết ngay cho ta!
Ngọc Nô Kiều đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi đang cố ý nhục nhã ta!
Miêu Nghị buồn cười nói:
- Đùa sao? Nàng hỏi đại ai đó xem ta có phải nhục nhã nàng không? Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, rốt cuộc nàng có cởi không?
Ngọc Nô Kiều giận, bực tức nói:
- Không cởi!
Miêu Nghị tiến lên một bước, biểu tình như sói dữ.
Ngọc Nô Kiều hai tay che ngực thụt lùi một bước, cảnh giác cao độ.
Miêu Nghị hỏi:
- Thật sự không cởi?
Ngọc Nô Kiều căm giận lặp lại:
- Không cởi!
Miêu Nghị không ép buộc, hắn cười khẩy nói:
- Vậy ta lấy nàng làm gì?
Ngọc Nô Kiều cắn môi không nói:
- . . .
Ngọc Nô Kiều không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, theo lý thuyết đối phương muốn làm chuyện đó không có sai, nhưng mà . . .
Ngọc Nô Kiều lặp lại lần nữa:
- Ngươi đang cố ý nhục nhã ta!
Miêu Nghị hừ mũi:
- Ngươi xác nhận không cởi?
Ngọc Nô Kiều không nhẫn nhịn được loại khuất nhục này, kiên quyết phản đối:
- Không cởi!
Miêu Nghị cảnh cáo:
- Nếu không cởi thì ta sẽ bỏ nàng!
Ngọc Nô Kiều bi thương nói:
- Miêu Nghị, ngươi đừng khinh người quá đáng! Ngươi muốn nhục nhã ta như vậy thì cứ bỏ ta đi!
Miêu Nghị chỉ vào Ngọc Nô Kiều:
- Nàng đừng hối hận!
Miêu Nghị dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.
Hai thị nữ Mộng Khiết, Mộng Nhã núp ngoài cửa nghe trộm. Hết cách, trước khi theo gả hai người được Tư Đồ Tiếu dặn dò nhiều lần phải gánh vác nhiệm vụ ‘vĩ đại’
Miêu Nghị đột nhiên mở cửa đi ra, hai người luống cuống tay chân.
Mộng Khiết chạy nhanh theo Miêu Nghị, khủng hoảng cầu xin:
- Đại nhân! Phu nhân không có ý đó, phu nhân chưa trải qua chuyện này nên hơi không thích ứng, đại nhân cho phu nhân thêm chút thời gian . . .
Miêu Nghị vung tay ngăn Mộng Khiết nói tiếp, bước nhanh rời đi.
Mộng Nhã tắc chạy vào phòng kéo Ngọc Nô Kiều cắn môi im lặng, cầu xin:
- Phu nhân, nữ nhân xuất giá đều phải qua cửa này, phu nhân làm quan hệ căng thẳng như vậy thì về sau sống thế nào? Đi thôi, thừa dịp đại nhân chưa đi hãy xin lỗi đại nhân.
Ngọc Nô Kiều vung tay hất Mộng Khiết ra, nàng không chịu cúi đầu, nghiêng đầu nhìn một bên, nước mắt lặng lẽ chảy dài.
Nàng dù sao là đệ tử của Quỷ Thánh tiểu thế giới, thói quen cao cao tại thượng, đời này chưa từng bị nhục như vậy. Đối mặt nỗi nhục nhã ê chề không thể tránh khỏi, Ngọc Nô Kiều khóc không thành tiếng nhưng rất đau lòng, đã bao nhiêu năm nàng không khóc như vậy.
Ngọc Nô Kiều không biết rằng Miêu Nghị muốn đập tan sự bướng bỉnh của nàng. Đã gả cho lão tử còn dám chống đối lão tử?
Mọi người đều biết mục đích Ngọc Nô Kiều gả qua là gì, gả vì ích lợi của Tư Đồ Tiếu, không như Vân Tri Thu. Sao Miêu Nghị cho phép Ngọc Nô Kiều càn rỡ, phải kiên quyết đả kích!
Vân Tri Thu đang chờ bên ngoài, nàng lo Miêu Nghị làm cứng quá sẽ có chuyện gì.
Miêu Nghị thấy Vân Tri Thu liền nói thẳng:
- Không chấp nhận nữ nhân này được, đưa thư ly hôn đây!
Vân Tri Thu trợn trắng mắt, túm cánh tay hắn hỏi:
- Nói vớ vẩn gì vậy! Ngươi đã làm bậy gì người ta?
Miêu Nghị nhún vai xòe hai tay:
- Ta làm bậy cái gì? Nàng ấy là tiểu thiếp của ta, ta kêu nàng ấy thị tẩm không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Kêu nàng ấy cởi đồ vậy mà thà bị ta bỏ cũng không chịu cởi, còn nói gì nữa?
Vân Tri Thu ngạc nhiên:
- . . .
Thật không vậy? Vân Tri Thu không tin, Ngọc Nô Kiều đã gả lại đây tất nhiên đã chuẩn bị tâm lý trước khi đi.
Miêu Nghị móc ra khối ngọc điệp viết thư ly hôn, ném cho Vân Tri Thu:
- Lát nữa sai người đưa cho Tư Đồ Tiếu, kêu hắn dẫn người về. Nói cho Tư Đồ Tiếu biết ta cưới thiếp chứ không phải cưới tổ tông trở về thờ!
Miêu Nghị nói sướng miệng, bỏ lại đồ vật rồi chắp tay tất tả đi.
Vân Tri Thu ôm ngọc điệp đọc xong vẫn còn ngây người, bước nhanh vào phòng của Ngọc Nô Kiều. Nàng đi vào động tiên, muốn hỏi rõ ràng vụ việc.
Thấy Ngọc Nô Kiều kiên cường đứng lặng lẽ khóc, Vân Tri Thu hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Ngọc Nô Kiều không nói không rằng, nhưng uất ức bộc lộ rõ ràng, nàng uất ức tức khóc.
Mộng Khiết, Mộng Nhã mời Vân Tri Thu sang bên cạnh, báo cáo điều mình nghe trộm được.
Vân Tri Thu nghe xong vừa tức vừa buồn cười, thầm mắng Miêu Nghị khốn kiếp, cái đó mà bảo là thị tẩm gì, đổi lại là nàng cũng sẽ không đồng ý. Nữ nhân chưa trải sự đời bị ngươi nhục nhã kêu chủ động cởi sạch đồ, ai làm được? Nếu ngươi chủ động làm chuyện kia thì có lẽ người ta còn cắn răng nhận, ngươi làm như vậy, nữ nhân bình thường chút có ai lại đồng ý?
Vân Tri Thu nhìn Ngọc Nô Kiều uất ức tức khóc thì hơi đau lòng, tiến lên lau nước mắt cho nàng.
Có điều Vân Tri Thu lý trí tuyên bố:
- Ngọc Nô Kiều, đại nhân thật sự tức giận, đã ném thư bỏ thê ném cho ta, ngươi nói xem ta nên đưa cho ngươi hay không?
- Đưa ta!
Ngọc Nô Kiều xòe tay ra nghẹn ngào nói:
- Đưa thư bỏ thê cho ta, ta đi là được!
Mộng Khiết, Mộng Nhã đè tay Ngọc Nô Kiều lại không cho nàng cầm.
Mộng Khiết lắc đầu nói với Vân Tri Thu:
- Phu nhân, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ, không đến mức như vậy, cầu người khuyên nhủ đại nhân giùm!
- Đi?
Vân Tri Thu nhìn Ngọc Nô Kiều chằm chằm, hỏi:
- Ngươi đi đâu được? Dù ngươi có thể đi thì cảm thấy nhóm Tư Đồ Tiếu chạy được không? Nơi này là địa bàn của đại nhân, chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng thì nhóm sư phụ của ngươi muốn ra khỏi thành cũng không thể! Vậy đi, ta tạm giữ thư bỏ thê, ngươi quay về bàn với nhóm sư phụ của ngươi, suy nghĩ kỹ rồi quyết định có nhận phong thư này không. Nếu ngươi còn có chút tình ý với đại nhân, còn muốn đi theo đại nhân thì quay về cho ta biết, ta sẽ khuyên đại nhân lấy lại thư bỏ thê.
Mộng Khiết, Mộng Nhã rối rít cảm ơn:
- Đa tạ phu nhân, tạ phu nhân!
Vân Tri Thu sai người đưa cả ba ra khỏi Vân dung quán, đưa tới khách điếm nhóm Tư Đồ Tiếu đang ở.
- Ngưu Nhị, ngươi sẽ không cố ý ngược đãi nàng ta trong chuyện này đi? Đừng rảnh vậy, đã cưới vào cửa rồi thì còn so đo cái gì? Hù dọa một chút được rồi!
Vân Tri Thu chỉ phòng của Ngọc Nô Kiều, nàng không vào theo.
Miêu Nghị vào phòng của Ngọc Nô Kiều, nhấn nút, động tiên trong phòng mở ra, hắn bước nhanh vào.
Hai thị nữ chờ đón thấy Miêu Nghị liền hành lễ đón chào:
- Đại nhân!
Ngọc Nô Kiều vừa thấy Miêu Nghị liền nghiến răng, nhưng nàng vẫn nhanh chóng nửa quỳ hành lễ, có điều khá là qua loa. Miêu Nghị bước tới kéo cổ tay Ngọc Nô Kiều lôi vào phòng.
Ngọc Nô Kiều căng thẳng hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ta còn làm gì nữa?
Miêu Nghị đẩy Ngọc Nô Kiều vào phòng ngủ, xoay người đóng cửa ngăn hai thị nữ bên ngoài. Miêu Nghị chắp tay sau lưng vòng quanh Ngọc Nô Kiều thấp thỏm lo âu, cuối cùng đứng trước mặt nàng.
Miêu Nghị nhìn nàng từ trên xuống dưới, ra lệnh:
- Cởi đồ!
Quá trực tiếp!
Ngọc Nô Kiều đã chuẩn bị tinh thần nhận mệnh, nhưng lúc này nàng vẫn suýt cắn mẻ răng.
Miêu Nghị chỉ vào nàng:
- Ngây ra đó làm gì? Không biết phải làm gì sao? Cởi, cởi ra hết ngay cho ta!
Ngọc Nô Kiều đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi đang cố ý nhục nhã ta!
Miêu Nghị buồn cười nói:
- Đùa sao? Nàng hỏi đại ai đó xem ta có phải nhục nhã nàng không? Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, rốt cuộc nàng có cởi không?
Ngọc Nô Kiều giận, bực tức nói:
- Không cởi!
Miêu Nghị tiến lên một bước, biểu tình như sói dữ.
Ngọc Nô Kiều hai tay che ngực thụt lùi một bước, cảnh giác cao độ.
Miêu Nghị hỏi:
- Thật sự không cởi?
Ngọc Nô Kiều căm giận lặp lại:
- Không cởi!
Miêu Nghị không ép buộc, hắn cười khẩy nói:
- Vậy ta lấy nàng làm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọc Nô Kiều cắn môi không nói:
- . . .
Ngọc Nô Kiều không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, theo lý thuyết đối phương muốn làm chuyện đó không có sai, nhưng mà . . .
Ngọc Nô Kiều lặp lại lần nữa:
- Ngươi đang cố ý nhục nhã ta!
Miêu Nghị hừ mũi:
- Ngươi xác nhận không cởi?
Ngọc Nô Kiều không nhẫn nhịn được loại khuất nhục này, kiên quyết phản đối:
- Không cởi!
Miêu Nghị cảnh cáo:
- Nếu không cởi thì ta sẽ bỏ nàng!
Ngọc Nô Kiều bi thương nói:
- Miêu Nghị, ngươi đừng khinh người quá đáng! Ngươi muốn nhục nhã ta như vậy thì cứ bỏ ta đi!
Miêu Nghị chỉ vào Ngọc Nô Kiều:
- Nàng đừng hối hận!
Miêu Nghị dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.
Hai thị nữ Mộng Khiết, Mộng Nhã núp ngoài cửa nghe trộm. Hết cách, trước khi theo gả hai người được Tư Đồ Tiếu dặn dò nhiều lần phải gánh vác nhiệm vụ ‘vĩ đại’
Miêu Nghị đột nhiên mở cửa đi ra, hai người luống cuống tay chân.
Mộng Khiết chạy nhanh theo Miêu Nghị, khủng hoảng cầu xin:
- Đại nhân! Phu nhân không có ý đó, phu nhân chưa trải qua chuyện này nên hơi không thích ứng, đại nhân cho phu nhân thêm chút thời gian . . .
Miêu Nghị vung tay ngăn Mộng Khiết nói tiếp, bước nhanh rời đi.
Mộng Nhã tắc chạy vào phòng kéo Ngọc Nô Kiều cắn môi im lặng, cầu xin:
- Phu nhân, nữ nhân xuất giá đều phải qua cửa này, phu nhân làm quan hệ căng thẳng như vậy thì về sau sống thế nào? Đi thôi, thừa dịp đại nhân chưa đi hãy xin lỗi đại nhân.
Ngọc Nô Kiều vung tay hất Mộng Khiết ra, nàng không chịu cúi đầu, nghiêng đầu nhìn một bên, nước mắt lặng lẽ chảy dài.
Nàng dù sao là đệ tử của Quỷ Thánh tiểu thế giới, thói quen cao cao tại thượng, đời này chưa từng bị nhục như vậy. Đối mặt nỗi nhục nhã ê chề không thể tránh khỏi, Ngọc Nô Kiều khóc không thành tiếng nhưng rất đau lòng, đã bao nhiêu năm nàng không khóc như vậy.
Ngọc Nô Kiều không biết rằng Miêu Nghị muốn đập tan sự bướng bỉnh của nàng. Đã gả cho lão tử còn dám chống đối lão tử?
Mọi người đều biết mục đích Ngọc Nô Kiều gả qua là gì, gả vì ích lợi của Tư Đồ Tiếu, không như Vân Tri Thu. Sao Miêu Nghị cho phép Ngọc Nô Kiều càn rỡ, phải kiên quyết đả kích!
Vân Tri Thu đang chờ bên ngoài, nàng lo Miêu Nghị làm cứng quá sẽ có chuyện gì.
Miêu Nghị thấy Vân Tri Thu liền nói thẳng:
- Không chấp nhận nữ nhân này được, đưa thư ly hôn đây!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Tri Thu trợn trắng mắt, túm cánh tay hắn hỏi:
- Nói vớ vẩn gì vậy! Ngươi đã làm bậy gì người ta?
Miêu Nghị nhún vai xòe hai tay:
- Ta làm bậy cái gì? Nàng ấy là tiểu thiếp của ta, ta kêu nàng ấy thị tẩm không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Kêu nàng ấy cởi đồ vậy mà thà bị ta bỏ cũng không chịu cởi, còn nói gì nữa?
Vân Tri Thu ngạc nhiên:
- . . .
Thật không vậy? Vân Tri Thu không tin, Ngọc Nô Kiều đã gả lại đây tất nhiên đã chuẩn bị tâm lý trước khi đi.
Miêu Nghị móc ra khối ngọc điệp viết thư ly hôn, ném cho Vân Tri Thu:
- Lát nữa sai người đưa cho Tư Đồ Tiếu, kêu hắn dẫn người về. Nói cho Tư Đồ Tiếu biết ta cưới thiếp chứ không phải cưới tổ tông trở về thờ!
Miêu Nghị nói sướng miệng, bỏ lại đồ vật rồi chắp tay tất tả đi.
Vân Tri Thu ôm ngọc điệp đọc xong vẫn còn ngây người, bước nhanh vào phòng của Ngọc Nô Kiều. Nàng đi vào động tiên, muốn hỏi rõ ràng vụ việc.
Thấy Ngọc Nô Kiều kiên cường đứng lặng lẽ khóc, Vân Tri Thu hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Ngọc Nô Kiều không nói không rằng, nhưng uất ức bộc lộ rõ ràng, nàng uất ức tức khóc.
Mộng Khiết, Mộng Nhã mời Vân Tri Thu sang bên cạnh, báo cáo điều mình nghe trộm được.
Vân Tri Thu nghe xong vừa tức vừa buồn cười, thầm mắng Miêu Nghị khốn kiếp, cái đó mà bảo là thị tẩm gì, đổi lại là nàng cũng sẽ không đồng ý. Nữ nhân chưa trải sự đời bị ngươi nhục nhã kêu chủ động cởi sạch đồ, ai làm được? Nếu ngươi chủ động làm chuyện kia thì có lẽ người ta còn cắn răng nhận, ngươi làm như vậy, nữ nhân bình thường chút có ai lại đồng ý?
Vân Tri Thu nhìn Ngọc Nô Kiều uất ức tức khóc thì hơi đau lòng, tiến lên lau nước mắt cho nàng.
Có điều Vân Tri Thu lý trí tuyên bố:
- Ngọc Nô Kiều, đại nhân thật sự tức giận, đã ném thư bỏ thê ném cho ta, ngươi nói xem ta nên đưa cho ngươi hay không?
- Đưa ta!
Ngọc Nô Kiều xòe tay ra nghẹn ngào nói:
- Đưa thư bỏ thê cho ta, ta đi là được!
Mộng Khiết, Mộng Nhã đè tay Ngọc Nô Kiều lại không cho nàng cầm.
Mộng Khiết lắc đầu nói với Vân Tri Thu:
- Phu nhân, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ, không đến mức như vậy, cầu người khuyên nhủ đại nhân giùm!
- Đi?
Vân Tri Thu nhìn Ngọc Nô Kiều chằm chằm, hỏi:
- Ngươi đi đâu được? Dù ngươi có thể đi thì cảm thấy nhóm Tư Đồ Tiếu chạy được không? Nơi này là địa bàn của đại nhân, chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng thì nhóm sư phụ của ngươi muốn ra khỏi thành cũng không thể! Vậy đi, ta tạm giữ thư bỏ thê, ngươi quay về bàn với nhóm sư phụ của ngươi, suy nghĩ kỹ rồi quyết định có nhận phong thư này không. Nếu ngươi còn có chút tình ý với đại nhân, còn muốn đi theo đại nhân thì quay về cho ta biết, ta sẽ khuyên đại nhân lấy lại thư bỏ thê.
Mộng Khiết, Mộng Nhã rối rít cảm ơn:
- Đa tạ phu nhân, tạ phu nhân!
Vân Tri Thu sai người đưa cả ba ra khỏi Vân dung quán, đưa tới khách điếm nhóm Tư Đồ Tiếu đang ở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro