Cùng chạy tới công danh (2)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Miêu Nghị cố tình an vị trước mặt mọi người trước đó còn giấu mọi người, căn bản là không cho mọi người có cơ hội thương lượng với nhau.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại không tiện truyền âm thương lượng trước mắt Miêu Nghị, chỉ có thể dùng ánh mắt để trao đổi.
Bốn túc chủ có thể chèo chống ở tiểu thế giới nhiều năm như vậy, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, trong lòng biết rõ, Miêu Nghị làm đến bước này cũng coi như là cho mọi người một cơ hội cuối cùng, đáp ứng tự nhiên hết thảy dễ nói, còn cự tuyệt chỉ sợ là từ nay về sau sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt!
Cuối cùng, mọi người trong trầm mặc lục tục gật đầu, thống nhất ý kiến, từ lão đại Hùng Uy lên tiếng nói:
- Lão ngũ! Sau này có gì cần chúng ta xuất lực, xin cứ việc phân phó là được! Chỉ cần chúng ta có thể làm được nhất định làm hết sức!
- Tốt!
Miêu Nghị đặt chung trà trên tay lên bàn, cười, cũng đứng lên, đi qua đi lại trước mặt mọi người rồi nói:
- Chư vị tuy rằng ngồi trên chức quan béo bở Đại thống lĩnh Thiên Nhai này, nhưng đó cũng chỉ là tương đối mà nói, Đại thống lĩnh Thiên Nhai có thể thu lấy tài nguyên trước mắt còn có thể thỏa mãn nhu cầu của mọi người. Nhưng tương lai thì sao? Chờ đến lúc chư vị tăng lên tu vi, các loại tiêu hao to lớn, sợ là nhu cầu vào chẳng bằng ra. Nói khó nghe một chút, mọi người có khả năng ít nhiều bị ta liên lụy, muốn bò lên nữa sợ là có chút khó khăn. Mà vị trí Đại thống lĩnh Thiên Nhai này cũng không có khả năng để mọi người luôn luôn ngồi trên đó, phía trên đổi người, phía dưới cũng phải bị ảnh hưởng, vị trí Đại thống lĩnh Thiên Nhai sớm muộn là phải thay đổi người!
Mọi người im lặng, đây đúng là nguyên nhân chủ yếu bọn họ phải đáp ứng!
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Miêu Nghị nói tiếp:
- Tài lộ có trên tay ta giờ này nếu muốn thỏa mãn quái vật lớn như bốn quân như vậy là không có khả năng, nhưng thỏa mãn quân mã hiện có trên tay lại dư dả, chưa chắc kém so với tại Thiên Nhai. Lời nói khó nghe một chút, một trận chiến Hắc Long Đàm, tùy tiện một tên lính quèn phía dưới ta nhận được ban thưởng cũng đủ cho chức quan các ngươi đang ngồi làm việc rất nhiều năm. Mà quan trọng nhất là, hiện tại cấp bậc của nhân mã trên tay ta đều hơi thấp, mà chư vị đang ngồi đây cấp bậc đều cao hơn bọn họ, lúc này chính là thời điểm gia nhập Phủ đô thống U Minh ta. Nếu còn chậm trễ, chư vị mới đi vào cũng chỉ có thể khuất tất ở dưới người khác!
Lúc này hắn mới thổ lộ ra chỗ tốt có thể cấp cho mọi người trước đó thì chỉ nhìn thái độ của mọi người, không nói tới một chữ chỗ tốt. Nếu như những người này không đáp ứng, tự nhiên vĩnh viễn sẽ không nói tới chỗ tốt, hơn nữa, những người này hắn sẽ nghĩ biện pháp xử lý toàn bộ, thật sự là tương lai những người này là mối họa âm thầm quá lớn đối với hắn. Trước kia bán đứng hắn có khả năng không thu được chỗ tốt gì quá lớn, nhưng theo hắn tính toán việc càng lúc càng lớn, lúc thấy lợi ích lớn hơn xa nguy hiểm, khó mà bảo đảm trong những người này sẽ không có người sinh ra dị tâm bán đứng hắn đổi lấy tiền đồ! Dù sao trong đó có vài người quan hệ với hắn không thể nói là thân cận lắm... hắn chỉ có thể ra tay ngoan độc!
Giờ này mọi người đã đáp ứng, hắn cũng biết trong lòng mọi người có bất an, thổ lộ chỗ tốt cũng là để mọi người an tâm.
Ưng Vô Địch trầm ngâm rồi nói:
- Lão ngũ! Ý của ngươi không phải để chúng ta tại Thiên Nhai làm cái gì cho ngươi, mà muốn điều chúng ta vào Phủ đô thống U Minh ư?
Miêu Nghị gật đầu:
- Không sai! Chư vị tại tiểu thế giới đấu sức nhiều năm với sáu Thánh, đều là người rất giàu kinh nghiệm cầm binh, đi Phủ đô thống U Minh không có gì không thích hợp... sân khấu Thiên Nhai quá nhỏ, không thích hợp cho các ngươi phát huy!
Hùng Uy chần chờ nói:
- Tuy rằng Thiên Hậu chấp chưởng Thiên Nhai, nhưng Thiên Nhai dù sao bị các thế lực lớn khống chế, chúng ta phân tán ở bên trong khu vực các thế lực lớn, muốn điều động sợ là không dễ dàng gì!
Ngụ ý của hắn là chúng ta biết ngươi có quan hệ tốt với Thiên Hậu, nhưng chuyện này sợ là không dễ làm!
Miêu Nghị cười nói:
- Cái này không cần mọi người bận tâm lo nghĩ, nếu ta đã nói ra, đương nhiên có nắm chắc. Đến thời cơ thích hợp, chính là thời điểm huynh đệ chúng ta tụ họp lại!
Chuyện cứ như vậy quyết định, sau đó Miêu Nghị cũng không đề nghị bọn họ ở lâu, bảo bọn họ lập tức quay trở về các nơi nghe theo an bài.
Chuyện này là Dương Khánh không biết, Dương Khánh lo lắng trong kế hoạch sau này Miêu Nghị sẽ bí mật mang theo hoạt động riêng tư, thật đúng là không đoán sai!
Trước khi mọi người rời Tinh Túc Hải trong lòng có phiền muộn, chẳng ai nghĩ tới giữa mọi người cùng Miêu Nghị lại tiến tới với nhau, hồi tưởng trước kia vì giữ bí mật, bộ hạ cũ ở Tinh Túc Hải đã bị bọn họ bỏ lại ở tiểu thế giới, người mang theo thì sợ uy hiếp đến mình đa số cũng bị bọn họ giải quyết hết, ai ngờ cuối cùng lại trở thành như vậy, làm sao chịu nổi!
Miêu Nghị vẫn chưa rời Thủ Thành Cung Thiên Nguyên Tinh, tạm thời bí mật ẩn cư tại chỗ này.
Mấy ngày sau, Dương Triệu Thanh đã dịch dung đi tới, gặp Miêu Nghị trên lầu các bên trong viện.
Vừa thấy mặt, Miêu Nghị liền hỏi:
- Chuyện vẫn thuận lợi chứ?
Dương Triệu Thanh gật đầu nói:
- Vật đã giao cho người của Hạ Hầu gia. 40 ngàn nhân mã đã phân tán chạy tới các nơi Thiên Nhai, trước mắt hết thảy thuận lợi!
Miêu Nghị đi tới trước cửa sổ, khoanh tay nhìn ngoài cửa sổ, giữa hai lông mày hơi có vẻ ưu tư, 40 ngàn nhân mã điều động phân tán thành tiểu tổ, mỗi tổ bốn người trở lên, trải rộng các nơi Thiên Nhai nghênh đón con gió lốc sắp đến... cũng không biết những người này có thể ứng phó được hay không...
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại không tiện truyền âm thương lượng trước mắt Miêu Nghị, chỉ có thể dùng ánh mắt để trao đổi.
Bốn túc chủ có thể chèo chống ở tiểu thế giới nhiều năm như vậy, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, trong lòng biết rõ, Miêu Nghị làm đến bước này cũng coi như là cho mọi người một cơ hội cuối cùng, đáp ứng tự nhiên hết thảy dễ nói, còn cự tuyệt chỉ sợ là từ nay về sau sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt!
Cuối cùng, mọi người trong trầm mặc lục tục gật đầu, thống nhất ý kiến, từ lão đại Hùng Uy lên tiếng nói:
- Lão ngũ! Sau này có gì cần chúng ta xuất lực, xin cứ việc phân phó là được! Chỉ cần chúng ta có thể làm được nhất định làm hết sức!
- Tốt!
Miêu Nghị đặt chung trà trên tay lên bàn, cười, cũng đứng lên, đi qua đi lại trước mặt mọi người rồi nói:
- Chư vị tuy rằng ngồi trên chức quan béo bở Đại thống lĩnh Thiên Nhai này, nhưng đó cũng chỉ là tương đối mà nói, Đại thống lĩnh Thiên Nhai có thể thu lấy tài nguyên trước mắt còn có thể thỏa mãn nhu cầu của mọi người. Nhưng tương lai thì sao? Chờ đến lúc chư vị tăng lên tu vi, các loại tiêu hao to lớn, sợ là nhu cầu vào chẳng bằng ra. Nói khó nghe một chút, mọi người có khả năng ít nhiều bị ta liên lụy, muốn bò lên nữa sợ là có chút khó khăn. Mà vị trí Đại thống lĩnh Thiên Nhai này cũng không có khả năng để mọi người luôn luôn ngồi trên đó, phía trên đổi người, phía dưới cũng phải bị ảnh hưởng, vị trí Đại thống lĩnh Thiên Nhai sớm muộn là phải thay đổi người!
Mọi người im lặng, đây đúng là nguyên nhân chủ yếu bọn họ phải đáp ứng!
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Miêu Nghị nói tiếp:
- Tài lộ có trên tay ta giờ này nếu muốn thỏa mãn quái vật lớn như bốn quân như vậy là không có khả năng, nhưng thỏa mãn quân mã hiện có trên tay lại dư dả, chưa chắc kém so với tại Thiên Nhai. Lời nói khó nghe một chút, một trận chiến Hắc Long Đàm, tùy tiện một tên lính quèn phía dưới ta nhận được ban thưởng cũng đủ cho chức quan các ngươi đang ngồi làm việc rất nhiều năm. Mà quan trọng nhất là, hiện tại cấp bậc của nhân mã trên tay ta đều hơi thấp, mà chư vị đang ngồi đây cấp bậc đều cao hơn bọn họ, lúc này chính là thời điểm gia nhập Phủ đô thống U Minh ta. Nếu còn chậm trễ, chư vị mới đi vào cũng chỉ có thể khuất tất ở dưới người khác!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này hắn mới thổ lộ ra chỗ tốt có thể cấp cho mọi người trước đó thì chỉ nhìn thái độ của mọi người, không nói tới một chữ chỗ tốt. Nếu như những người này không đáp ứng, tự nhiên vĩnh viễn sẽ không nói tới chỗ tốt, hơn nữa, những người này hắn sẽ nghĩ biện pháp xử lý toàn bộ, thật sự là tương lai những người này là mối họa âm thầm quá lớn đối với hắn. Trước kia bán đứng hắn có khả năng không thu được chỗ tốt gì quá lớn, nhưng theo hắn tính toán việc càng lúc càng lớn, lúc thấy lợi ích lớn hơn xa nguy hiểm, khó mà bảo đảm trong những người này sẽ không có người sinh ra dị tâm bán đứng hắn đổi lấy tiền đồ! Dù sao trong đó có vài người quan hệ với hắn không thể nói là thân cận lắm... hắn chỉ có thể ra tay ngoan độc!
Giờ này mọi người đã đáp ứng, hắn cũng biết trong lòng mọi người có bất an, thổ lộ chỗ tốt cũng là để mọi người an tâm.
Ưng Vô Địch trầm ngâm rồi nói:
- Lão ngũ! Ý của ngươi không phải để chúng ta tại Thiên Nhai làm cái gì cho ngươi, mà muốn điều chúng ta vào Phủ đô thống U Minh ư?
Miêu Nghị gật đầu:
- Không sai! Chư vị tại tiểu thế giới đấu sức nhiều năm với sáu Thánh, đều là người rất giàu kinh nghiệm cầm binh, đi Phủ đô thống U Minh không có gì không thích hợp... sân khấu Thiên Nhai quá nhỏ, không thích hợp cho các ngươi phát huy!
Hùng Uy chần chờ nói:
- Tuy rằng Thiên Hậu chấp chưởng Thiên Nhai, nhưng Thiên Nhai dù sao bị các thế lực lớn khống chế, chúng ta phân tán ở bên trong khu vực các thế lực lớn, muốn điều động sợ là không dễ dàng gì!
Ngụ ý của hắn là chúng ta biết ngươi có quan hệ tốt với Thiên Hậu, nhưng chuyện này sợ là không dễ làm!
Miêu Nghị cười nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cái này không cần mọi người bận tâm lo nghĩ, nếu ta đã nói ra, đương nhiên có nắm chắc. Đến thời cơ thích hợp, chính là thời điểm huynh đệ chúng ta tụ họp lại!
Chuyện cứ như vậy quyết định, sau đó Miêu Nghị cũng không đề nghị bọn họ ở lâu, bảo bọn họ lập tức quay trở về các nơi nghe theo an bài.
Chuyện này là Dương Khánh không biết, Dương Khánh lo lắng trong kế hoạch sau này Miêu Nghị sẽ bí mật mang theo hoạt động riêng tư, thật đúng là không đoán sai!
Trước khi mọi người rời Tinh Túc Hải trong lòng có phiền muộn, chẳng ai nghĩ tới giữa mọi người cùng Miêu Nghị lại tiến tới với nhau, hồi tưởng trước kia vì giữ bí mật, bộ hạ cũ ở Tinh Túc Hải đã bị bọn họ bỏ lại ở tiểu thế giới, người mang theo thì sợ uy hiếp đến mình đa số cũng bị bọn họ giải quyết hết, ai ngờ cuối cùng lại trở thành như vậy, làm sao chịu nổi!
Miêu Nghị vẫn chưa rời Thủ Thành Cung Thiên Nguyên Tinh, tạm thời bí mật ẩn cư tại chỗ này.
Mấy ngày sau, Dương Triệu Thanh đã dịch dung đi tới, gặp Miêu Nghị trên lầu các bên trong viện.
Vừa thấy mặt, Miêu Nghị liền hỏi:
- Chuyện vẫn thuận lợi chứ?
Dương Triệu Thanh gật đầu nói:
- Vật đã giao cho người của Hạ Hầu gia. 40 ngàn nhân mã đã phân tán chạy tới các nơi Thiên Nhai, trước mắt hết thảy thuận lợi!
Miêu Nghị đi tới trước cửa sổ, khoanh tay nhìn ngoài cửa sổ, giữa hai lông mày hơi có vẻ ưu tư, 40 ngàn nhân mã điều động phân tán thành tiểu tổ, mỗi tổ bốn người trở lên, trải rộng các nơi Thiên Nhai nghênh đón con gió lốc sắp đến... cũng không biết những người này có thể ứng phó được hay không...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro