Đã minh bạch đường nên đi thế nào (2)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Hạ Hầu Thừa Vũ hừ một tiếng, bất mãn với Doanh gia dù đi đến đâu cũng nhịn không được, chẳng qua chuyến này đến đây tự nhiên không phải để nói về chuyện đó, bèn quay lại chính đề, hỏi:
- Tiên sinh kiến nghị điện hạ trước bảo binh quyền?
Dương Khánh:
- Binh quyền trong tay, bệ hạ liền không dám khinh thường phế lập điện hạ!
Hạ Hầu Thừa Vũ:
- Nhưng năm ngàn vạn tinh nhuệ ở đây đều nguyên từ cận về quân chuyển đổi mà thành, bệ hạ khống chế sít sao, bằng cách nào có thể chưởng không được?
Dương Khánh lắc đầu nói:
- Chưởng khống sít sao sợ là chưa hẳn?
Hạ Hầu Thừa Vũ tinh thần khẽ rung:
- Nguyện nghe cao kiến.
Dương Khánh nhắc nhở nói:
- Ti chức có thể đến nơi này gặp điện hạ, là nhờ vương gia mơi Hạ Hầu gia giúp đỡ.
Hạ Hầu Thừa Vũ cùng Thanh Nguyên Tôn nhìn nhau, đều có vẻ rất sợ hãi cả kinh, rất nhiều sự tình hai người đều không hiểu, trước còn tưởng đây là năng lực của bản thân Miêu Nghị. Đương nhiên, Dương Khánh cũng sẽ không tiết lộ với hai người, rằng Miêu Nghị sớm đã cài cắm người mình vào trong Cận vệ quân.
- Ý tiên sinh là, Hạ Hầu gia sớm đã tiến hành thẩm thấu vào U Minh đại quân?
Hạ Hầu Thừa Vũ thử dò hỏi một tiếng.
Dương Khánh:
- Há chỉ là U Minh đại quân, cận về quân thì đã làm sao? Nương nương thật cho rằng Hạ Hầu gia không biết chuyện xảy ra ở lãnh cung? Cho dù người bên cạnh nương nương không thượng bẩm, sợ rằng ngay cả chuyện nương nương tát Chiến Như Ý bao nhiêu bạt tai người Hạ Hầu gia đều biết rõ ràng, không phải không biết, chỉ là không nói mà thôi.
Vừa nghe lời này, Hạ Hầu Thừa Vũ khẽ cắn môi, trong lòng lần nữa tuôn lên cảm giác bi phẫn, nếu thật như thế, cũng đồng nghĩa Hạ Hầu gia đích xác sớm biết Chiến Như Ý có thể tùy ý ra vào lãnh cung, chỉ là coi nàng thành kẻ ngu, một mực giấu diếm đi mà thôi.
- Ý ngươi là, trong lãnh cung cũng có người của Hạ Hầu gia?
Dương Khánh không chính diện hồi đáp:
- Hạ Hầu gia cây lớn rễ sâu, cắm rễ khắp thiên hạ lâu rồi, ngay cả vương gia đều không biết trong cảnh nội Nam quân hoặc là bên người mình có bao nhiêu là người của Hạ Hầu gia. Đương sơ lúc vương gia vặn ngã Hạo Đức Phương, chỉ sợ Hạo Đức Phương có nằm mơ cũng không ngờ được thân tín bên người mình không ngờ có người của Hạ Hầu gia. Bệ hạ binh phong cường thịnh, vì sao lại kiêng sợ Hạ Hầu gia? Nương nương liệu từng nghe nói qua một câu, được Hạ Hầu giả được thiên hạ!
Miệng môi hai mẫu tử đồng thời căng cứng, lát sau Hạ Hầu Thừa Vũ lại hỏi:
- Chỉ sợ nương gia kia của ta chưa hẳn đã chịu giúp mẫu tử chúng ta làm loại chuyện này.
Dương Khánh:
- Nương nương có hiểu vì sao Hạ Hầu gia biết mẫu tử nương nương là thân thích của họ, lai vẫn không nguyện ý vươn tay cứu giúp?
Hai mẫu tử nhìn nhau, đây chính là chỗ mà hai người cảm thấy trong lòng bất bình. Hạ Hầu Thừa Vũ vươn tay ra, tỏ ý mời nói.
Dương Khánh tiếp tục nói:
- Bởi vì Hạ Hầu gia sẽ không làm ra chuyên được không bù mất.
Mắt nhìn Thanh Nguyên Tôn, nói:
- Đối với Hạ Hầu gia, dù điện hạ có là ngoại sanh của họ. Vây lại đã thế nào? Hạ Hầu gia sừng sững đến nay, nâng dậy mấy đời bá chủ, đều có một điểm chung, chính là bọn họ chỉ chọn người có thể nâng đỡ để phù trì, mà sẽ không dễ dàng tùy tiện phù trì một ai, đối tượng được Hạ Hầu gia tuyển định thường thường đều có thực lực nhất định, đối với Hạ Hầu gia trước mắt mà nói, điện hạ còn không đủ để khiến bọn họ tiêu tốn tài nguyên nâng đỡ. Nhưng nếu là điện hạ nắm giữ năm ngàn vạn tinh nhuệ nhân mã này, tình hình liền trở nên hoàn toàn bất đồng, bởi vì trên tay điện hạ đã có thực lực nhất định, công với thân phân ngoại sanh của điện hạ, mức độ quan chú của Hạ Hầu gia với điện hạ lập tức tăng cường, đến lúc đó mọi chuyện sẽ khác… Thứ ta nói câu đại nghịch bất đạo, nếu là điều kiện thích hợp, sợ là cả khả năng Hạ Hầu gia phù trì điện hạ thay vào chỗ bệ hạ đều có thể xảy ra!
Lời này vừa nói ra, tâm can hai mẫu tử phanh phanh trực nhảy, lời này đích xác có phần đại nghịch bất đạo, đặc biệt là nói ngay trước mặt hai người bọn họ, nhưng hai mẫu tử lại không một ai cảm thấy lời Dương Khánh có chỗ nào không đúng, ngược lại còn có cảm giác hoảng nhiên đại ngộ, thì ra nói đến cùng Hạ Hầu gia không để ý bọn họ là bởi tự thân mẫu tử bọn họ thực lực không đủ, không đáng để Hạ Hầu gia xuất lực.
- Nghe xong những lời vừa nãy, hai mẫu tử không ngờ động thời có cảm giác như chợt hiểu ra, tuy trước mắt cái gì đều không có, nhưng cuối cùng đã biết phương hướng ở đầu, cảm giác thực sự nhìn đến hi vọng, đã minh bạch đường nên đi như thế nào.
Nhãn thần hai mẫu tử nhìn hương Dương Khánh đều đã khác trước, cùng thầm nói, người này quả nhiên không tầm thường, vài câu đôi lời đã điểm minh phướng hướng cho bọn họ.
Cũng thiết thiết thực thực hiểu ra một chuyện, tưởng muốn mưu đồ phát triển càng lớn mạnh nắm chặt được binh quyền mới là trọng yếu nhất.
Thanh Nguyên Tôn nhịn không được xen miệng nói:
- Lời này của tiên sinh nói hay không nói nào có cái gì khác biệt...
- Tôn nhi, không được vô lễ, tiên sinh tự có cao kiến!
Hạ Hầu Thừa Vũ quát mắng con trai một tiếng.
Dương Khánh mỉm cười nói:
- Hạ Hầu gia tất nhiên sẽ không dễ dàng giúp điện hạ, còn là câu nói kia, Hạ Hầu gia sẽ không làm chuyện mà bản thân không giành được lợi ích gì, nhưng sau lưng nương nương có vương gia, nếu là vương gia ra mặt hứa lấy lợi ích làm trao đổi với Hạ Hầu gia, chỉ cần có thể lấy ra thư đánh động được Hạ Hầu gia, Hạ Hầu gia tự nhiên sẽ giúp, điểm này vương gia chắc có thể làm được, mà ân oán giữa vương gia cùng Chiến Như Ý cũng sẽ khiến vương gia không cho phép Chiến Như Ý thượng vị, tất sẽ tận lực trợ giúp điện hạ.
Thanh Nguyên Tôn nhíu mày chất nghi nói:
- Cho dù Hạ Hầu gia nguyện ý giúp, chỉ sợ cũng khó khống chế toàn bộ U Minh đại quân a? Trong đó tất nhiên còn có không ít người trung với bệ hạ, đến lúc đó sợ rằng sẽ khiển U Minh đại quân tự loạn, còn làm sao chưởng khống được binh quyền?
- Tiên sinh kiến nghị điện hạ trước bảo binh quyền?
Dương Khánh:
- Binh quyền trong tay, bệ hạ liền không dám khinh thường phế lập điện hạ!
Hạ Hầu Thừa Vũ:
- Nhưng năm ngàn vạn tinh nhuệ ở đây đều nguyên từ cận về quân chuyển đổi mà thành, bệ hạ khống chế sít sao, bằng cách nào có thể chưởng không được?
Dương Khánh lắc đầu nói:
- Chưởng khống sít sao sợ là chưa hẳn?
Hạ Hầu Thừa Vũ tinh thần khẽ rung:
- Nguyện nghe cao kiến.
Dương Khánh nhắc nhở nói:
- Ti chức có thể đến nơi này gặp điện hạ, là nhờ vương gia mơi Hạ Hầu gia giúp đỡ.
Hạ Hầu Thừa Vũ cùng Thanh Nguyên Tôn nhìn nhau, đều có vẻ rất sợ hãi cả kinh, rất nhiều sự tình hai người đều không hiểu, trước còn tưởng đây là năng lực của bản thân Miêu Nghị. Đương nhiên, Dương Khánh cũng sẽ không tiết lộ với hai người, rằng Miêu Nghị sớm đã cài cắm người mình vào trong Cận vệ quân.
- Ý tiên sinh là, Hạ Hầu gia sớm đã tiến hành thẩm thấu vào U Minh đại quân?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Hầu Thừa Vũ thử dò hỏi một tiếng.
Dương Khánh:
- Há chỉ là U Minh đại quân, cận về quân thì đã làm sao? Nương nương thật cho rằng Hạ Hầu gia không biết chuyện xảy ra ở lãnh cung? Cho dù người bên cạnh nương nương không thượng bẩm, sợ rằng ngay cả chuyện nương nương tát Chiến Như Ý bao nhiêu bạt tai người Hạ Hầu gia đều biết rõ ràng, không phải không biết, chỉ là không nói mà thôi.
Vừa nghe lời này, Hạ Hầu Thừa Vũ khẽ cắn môi, trong lòng lần nữa tuôn lên cảm giác bi phẫn, nếu thật như thế, cũng đồng nghĩa Hạ Hầu gia đích xác sớm biết Chiến Như Ý có thể tùy ý ra vào lãnh cung, chỉ là coi nàng thành kẻ ngu, một mực giấu diếm đi mà thôi.
- Ý ngươi là, trong lãnh cung cũng có người của Hạ Hầu gia?
Dương Khánh không chính diện hồi đáp:
- Hạ Hầu gia cây lớn rễ sâu, cắm rễ khắp thiên hạ lâu rồi, ngay cả vương gia đều không biết trong cảnh nội Nam quân hoặc là bên người mình có bao nhiêu là người của Hạ Hầu gia. Đương sơ lúc vương gia vặn ngã Hạo Đức Phương, chỉ sợ Hạo Đức Phương có nằm mơ cũng không ngờ được thân tín bên người mình không ngờ có người của Hạ Hầu gia. Bệ hạ binh phong cường thịnh, vì sao lại kiêng sợ Hạ Hầu gia? Nương nương liệu từng nghe nói qua một câu, được Hạ Hầu giả được thiên hạ!
Miệng môi hai mẫu tử đồng thời căng cứng, lát sau Hạ Hầu Thừa Vũ lại hỏi:
- Chỉ sợ nương gia kia của ta chưa hẳn đã chịu giúp mẫu tử chúng ta làm loại chuyện này.
Dương Khánh:
- Nương nương có hiểu vì sao Hạ Hầu gia biết mẫu tử nương nương là thân thích của họ, lai vẫn không nguyện ý vươn tay cứu giúp?
Hai mẫu tử nhìn nhau, đây chính là chỗ mà hai người cảm thấy trong lòng bất bình. Hạ Hầu Thừa Vũ vươn tay ra, tỏ ý mời nói.
Dương Khánh tiếp tục nói:
- Bởi vì Hạ Hầu gia sẽ không làm ra chuyên được không bù mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt nhìn Thanh Nguyên Tôn, nói:
- Đối với Hạ Hầu gia, dù điện hạ có là ngoại sanh của họ. Vây lại đã thế nào? Hạ Hầu gia sừng sững đến nay, nâng dậy mấy đời bá chủ, đều có một điểm chung, chính là bọn họ chỉ chọn người có thể nâng đỡ để phù trì, mà sẽ không dễ dàng tùy tiện phù trì một ai, đối tượng được Hạ Hầu gia tuyển định thường thường đều có thực lực nhất định, đối với Hạ Hầu gia trước mắt mà nói, điện hạ còn không đủ để khiến bọn họ tiêu tốn tài nguyên nâng đỡ. Nhưng nếu là điện hạ nắm giữ năm ngàn vạn tinh nhuệ nhân mã này, tình hình liền trở nên hoàn toàn bất đồng, bởi vì trên tay điện hạ đã có thực lực nhất định, công với thân phân ngoại sanh của điện hạ, mức độ quan chú của Hạ Hầu gia với điện hạ lập tức tăng cường, đến lúc đó mọi chuyện sẽ khác… Thứ ta nói câu đại nghịch bất đạo, nếu là điều kiện thích hợp, sợ là cả khả năng Hạ Hầu gia phù trì điện hạ thay vào chỗ bệ hạ đều có thể xảy ra!
Lời này vừa nói ra, tâm can hai mẫu tử phanh phanh trực nhảy, lời này đích xác có phần đại nghịch bất đạo, đặc biệt là nói ngay trước mặt hai người bọn họ, nhưng hai mẫu tử lại không một ai cảm thấy lời Dương Khánh có chỗ nào không đúng, ngược lại còn có cảm giác hoảng nhiên đại ngộ, thì ra nói đến cùng Hạ Hầu gia không để ý bọn họ là bởi tự thân mẫu tử bọn họ thực lực không đủ, không đáng để Hạ Hầu gia xuất lực.
- Nghe xong những lời vừa nãy, hai mẫu tử không ngờ động thời có cảm giác như chợt hiểu ra, tuy trước mắt cái gì đều không có, nhưng cuối cùng đã biết phương hướng ở đầu, cảm giác thực sự nhìn đến hi vọng, đã minh bạch đường nên đi như thế nào.
Nhãn thần hai mẫu tử nhìn hương Dương Khánh đều đã khác trước, cùng thầm nói, người này quả nhiên không tầm thường, vài câu đôi lời đã điểm minh phướng hướng cho bọn họ.
Cũng thiết thiết thực thực hiểu ra một chuyện, tưởng muốn mưu đồ phát triển càng lớn mạnh nắm chặt được binh quyền mới là trọng yếu nhất.
Thanh Nguyên Tôn nhịn không được xen miệng nói:
- Lời này của tiên sinh nói hay không nói nào có cái gì khác biệt...
- Tôn nhi, không được vô lễ, tiên sinh tự có cao kiến!
Hạ Hầu Thừa Vũ quát mắng con trai một tiếng.
Dương Khánh mỉm cười nói:
- Hạ Hầu gia tất nhiên sẽ không dễ dàng giúp điện hạ, còn là câu nói kia, Hạ Hầu gia sẽ không làm chuyện mà bản thân không giành được lợi ích gì, nhưng sau lưng nương nương có vương gia, nếu là vương gia ra mặt hứa lấy lợi ích làm trao đổi với Hạ Hầu gia, chỉ cần có thể lấy ra thư đánh động được Hạ Hầu gia, Hạ Hầu gia tự nhiên sẽ giúp, điểm này vương gia chắc có thể làm được, mà ân oán giữa vương gia cùng Chiến Như Ý cũng sẽ khiến vương gia không cho phép Chiến Như Ý thượng vị, tất sẽ tận lực trợ giúp điện hạ.
Thanh Nguyên Tôn nhíu mày chất nghi nói:
- Cho dù Hạ Hầu gia nguyện ý giúp, chỉ sợ cũng khó khống chế toàn bộ U Minh đại quân a? Trong đó tất nhiên còn có không ít người trung với bệ hạ, đến lúc đó sợ rằng sẽ khiển U Minh đại quân tự loạn, còn làm sao chưởng khống được binh quyền?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro