Phi Thiên

Đến đập phá quán. (Hạ)

Dược Thiên Sầu

2024-07-21 08:19:09

Từ Đường Nhiên dường như đặc biệt thích đánh giá nữ nhân, hắn truyền âm nói với Miêu Nghị:

- Ngươi nhìn cái eo bé bỏng của nàng xem, còn có tứ chi, quả thực đây mới là mềm như không xương nha. Tư vị khi động phòng nhất định tốt vô cùng, nếu như có thể được cùng nàng một đêm, cho dù chết cũng đáng. Đáng tiếc nữ nhân này được Khấu Thống lĩnh và Hạ Hầu Long Thành, Hoàng Phủ Quân Nhu kia bảo kê. Một đóa hoa tươi đẹp nhưng không ai dám hái, nếu không sợ rằng đã sớm bị người ta độc chiếm.

Lời còn chưa nói hết, không người nào có hứng thú làm chuyện xấu. Không ngờ thừa dịp mọi người nghe say mê, không kịp đề phòng. Đột nhiên có một tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống, mọi người đang ngồi cả kinh. Lúc kịp phản ứng thì đã muộn. Một tiếng ầm vang xuất hiện, mái đình bị đánh nát.

Nhưng mà mọi người ở đây cũng không phải là ăn chay, cơ hồ trong nháy mắt thi pháp đẩy ra. Tảng đá lớn và mái nhà rơi xuống lập tức bị đánh bay ra ngoài. Rượu ngon và thức ăn trước mặt mọi người vẫn không nhiễm một hạt bụi nào.

Tiếng ào ào vang lên, nước trên mặt hồ bắn tứ tung.

- Người nào?

Mọi người đứng lên rồi quát, người này quá lớn mật. Lại dám ở khu Đông thành dương oai với bọn họ, quả thực chán sống rồi.

Tuyết Linh Lung trên đài dường như cũng bị kinh hãi, lập tức ngừng ca múa, tiếng sáo trúc, cổ nhạc cũng im bặt.

Miêu Nghị đứng dậy nhìn qua, đồng tử lập tức co rút lại. Hắn biết sau khi tin tức truyền ra sẽ có người tới gây phiền toái, không ngờ người ta lại tới đúng lúc này.

Người tới không phải là ai khác, mà chính là Hạ Hầu Long Thành. Hắn nghênh ngang từ trên cầu đi tới, vẻ mặt cười lạnh, vô cùng hung hăng càn quấy. Phía sau hắn còn có bốn người.

Không cần phải nói, người dám náo loạn chỗ này trừ Hạ Hầu Long Thành ra không còn một ai khác dám làm vậy.

Đám người chung quanh Miêu Nghị im lặng, chỉ cần là người hơi nghe được tin tức cũng biết bối cảnh Hạ Hầu Long Thành rất cứng. Mọi người không đắc tội nổi, cũng chỉ có thống lĩnh Khấu Văn Lam dám trêu vào.

Một đường không kiêng nể gì cả đi tới, đám lính tôm tướng cua đằng sau tự nhiên không dám trêu vào, nhanh chóng tránh đường.

- Ồ?

Hạ Hầu Long Thành đi vào trong đình, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, cười nói:

- Ta nói các ngươi đang làm gì vậy? Nơi này tuy rằng là địa bàn ẻo lả, các ngươi cũng không thể nghe hát có chút khó chịu mà thổi bay nóc đình người ta chứ? Quả thực là làm xằng làm bậy.

Từ Đường Nhiên lên tiếng nói:

- Hạ Hầu thống lĩnh, ngươi đã biết rõ cần gì phải nói như vậy? Đây rõ ràng là ngươi nện xuống.

Hạ Hầu Long Thành nhìn qua, lạnh nhạt nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Rượu có thể uống loạn nhưng lời nói không thể nói lung tung. Con mắt nào của ngươi nhìn thấy là ta nện? Ngươi chỉ cần tìm được người làm chứng, ta lập tức sẽ nhận tội.

...

Từ Đường Nhiên nghẹn họng, quả thực không có người nào nhìn thấy. Mới vừa rồi tất cả mọi người đều say mê nhìn ca múa, ai có tâm tư đi chú ý cái này chứ? Có lẽ bên trong Đông Hoa viên có những người khác nhìn thấy, nhưng mà ai dám đi ra làm chứng đây? Sau đó nhất định sẽ bị Hạ Hầu Long Thành hành hạ tới chết.

Một tiểu tướng khác bước lên trên, trầm giọng nói:

- Hạ Hầu thống lĩnh, ngươi làm như vậy là có chủ tâm quấy rối.

Hạ Hầu Long Thành cười hắc hắc:

- Ta nghe thấy động tĩnh rất lớn cho nên mới tới nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sao nào? Chẳng lẽ ta đi tới đây cũng không được sao? Nếu thực sự là như vậy, lần sau người khu Đông thành các ngươi chạy tới khu Tây thành chúng ta, liệu ta có nên đánh gãy chân các ngươi hay không?

Hắn vung tay lên nói:

- Người đâu, tới giáo huấn hai gia hỏa dám vu oan cho bổn thống lĩnh, để cho bọn chúng biết thế nào là lễ độ.

Bốn người phía sau hắn lập tức đi về phía Từ Đường Nhiên.

Bên này vừa động, mấy vị tiểu tướng bên khu Đông thành lập tức cùng đi lên, ngăn bốn người lại, lên tiếng cảnh cáo:

- Ai dám giương oai?

Nói giỡn sao, nếu như để cho người khu Tây thành ở trong khu Đông thành đánh người khu Đông thành, vậy chẳng phải là mất mặt hay sao? Coi như là Hạ Hầu Long Thành cũng không được, sau này nhất định bọn họ sẽ bị Khấu Văn Lam mắng tới chết. Cái mặt mũi này không ném đi được.

Đồng thời có người nhanh chóng đưa tin cho Khấu Văn Lam.

Bốn đấu một đám tự nhiên không phải là đối thủ, song phương chỉ giao đấu miệng lưỡi không thôi.

Hạ Hầu Long Thành tiến lên, đẩy hai gã thủ hạ về phía sau, quát:

- Sao vậy? Còn muốn động thủ đánh ta hay sao? Tên núp đằng sau kia cút ngay ra đây cho ta.

Dứt lời, hắn chỉ một ngón tay về phía Miêu Nghị.

Mục đích tới đây hôm nay của hắn là bới móc Miêu Nghị, không phải trong nhà hắn đưa tin hỏi hắn, bên Khấu Văn Lam đã lấy được hai thành cổ phần Chính Khí tạp hóa phô thì hắn cũng không biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn còn chưa chú ý tới thì Miêu Nghị đã trở thành người khu Đông thành. Sau khi biết được hắn thiếu chút nữa tức tới nổ phổi.

Chỉ là tên này dưới sự phẫn nộ không để ý tới hậu quả, trực tiếp chạy tới khu Đông thành.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Miêu Nghị đương nhiên biết rõ đối phương tới vì hắn, cho nên hắn không có tiến lên mà núp phía sau mọi người, tránh cho bị người ta hạ độc thủ.

Đúng lúc này trên không trung có bóng người lóe lên, Khấu Văn Lam mang theo hai gã Phó thống lĩnh đi tới. Hắn đáp xuống bên ngoài đình, quát lớn:

- Hạ Hầu Long Thành, ngươi dám tới địa bàn ta nháo sự sao?

Đám người tách ra, hắn đi vào trong, chỉ vào mặt Hạ Hầu Long Thành.

Hạ Hầu Long Thành cười hắc hắc:

- Ẻo lả, lời nói không thể nói lung tung nha. Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta nháo sự?

Khấu Văn Lam giận tím mặt:

- Hạ Hầu cẩu hùng, lão tử tận mắt nhìn thấy.

- Ẻo lả. Ngươi mắng ai là cẩu hùng?

Ngón tay Khấu Văn Lam chỉ về phía hắn, nói:

- Lão tử mắng ngươi là cẩu hùng.

- Còn dám chỉ vào ta?

Hạ Hầu Long Thành lập tức cuồng bạo, vung nắm đấm muốn đánh qua. Muốn đánh nát khuôn mặt đáng giận của Khấu Văn Lam.

Nhưng mà hắn lại bị bốn gã thủ hạ bên cạnh ngăn lại, mạnh mẽ giữ lại hắn. Trong đó có người truyền âm nói:

- Thống lĩnh, bọn họ nhiều người, đánh nhau bên chịu thiệt nhất định là chúng ta. Huống chi bây giờ chúng ta đang ở trên địa bàn của hắn, cho dù có chịu thiệt cũng không thể nói lý lẽ được. Hắn đang sử dụng phép khích tướng, hắn coi ngài là người ngốc, đang cố ý chọc giận ngài.

Kỳ thực người nói lời này là muốn hắn tỉnh táo lại từ trong kích thích.

Không hổ là người bên cạnh Hạ Hầu Long Thành, nghe xong những lời này quả thực Hạ Hầu Long Thành tỉnh táo hơn vài phần. Nhìn hai bên một chút. Bên hắn có năm người, người ta lại gần trăm người. Đánh nhau tuyệt đối bên bọn hắn sẽ mất mặt. Hắn hừ lạnh một tiếng, thả lỏng nắm tay ra.

Khấu Văn Lam lại không buông tha cho hắn, ngón tay lại chỉ về phía hắn:

- Cẩu hùng thối, ngươi biết sợ rồi sao? Ngươi động thủ cho lão tử xem, trốn ở sau lưng lén lén lút lút thì có bản lĩnh gì chứ? Nhìn qua to lớn, thô kệch, nhưng mà chỉ dám ném đá sau lưng, hừ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thiên

Số ký tự: 0