Đều là người trong nhà
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Thiên Nguyên lắc đầu than thở:
- Ài, lúc trước ai mà biết, nếu sớm biết là hổ tướng kiêu dũng thiện chiến thì cho chức Thổ Địa, rót nhều tài nguyên bồi dưỡng hắn một vạn năm cũng không sao, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết là lúc thu tâm phúc thích hợp, đáng tiếc.
Bích Nguyệt Phu Nhân quay đầu đi cười mỉa:
- Ha ha . . .
Người hối hận nhất là Bích Nguyệt Phu Nhân, ngẫm lại Miêu Nghị dũng mãnh ba vào ba ra trong trăm vạn đại quân mà nàng hối hận thắt ruột. Vốn là ái tướng thân tín của nàng nhưng bị nàng đánh mất.
Bích Nguyệt Phu Nhân trừng mắt Thiên Nguyên, đều tại cái tên chết tiệt này cho đề nghị bậy, sau này có vài việc nàng phải tự quyết định.
Năm tháng như thoi đưa, chớp mắt đã là sau bốn mươi lăm năm.
Trong hang động, hoa văn vệt màu đỏ giữa trán Miêu Nghị trong trạng thái tu hành luôn biểu hiện dấu hiệu Kim Liên tứ phẩm đang từ từ nở ra một cánh hoa biến thành Kim Liên ngũ phẩm.
Miêu Nghị bình tĩnh lật tay lại, hai tay nắm huyết đan vung lên, hộ thể pháp cương như quả cầu trong suốt bao bọc hắn. Mấy trăm viên Tiên Nguyên đan hiện ra trong đó, nổ lốp bốp, Tiên Nguyên đan hóa thành linh khí đậm đặc như sữa bò.
Một ngày sau, Miêu Nghị thu hộ thể pháp cương và số Tiên Nguyên đan còn lại, hắn mở mắt ra nhẹ lắc đầu. Tốc độ luyện hóa Tiên Nguyên đan chỉ tăng lên mười viên, mỗi ngày có thể luyện hóa ba trăm hai mươi viên. Tức là Miêu Nghị muốn đột phá tu vi đến Kim Liên lục phẩm thì cần hai trăm ba mươi năm.
Tốc độ này đã rất nhanh đối với tu sĩ khác nhưng với Miêu Nghị thói quen tiến bộ siêu tốc thì quá chậm!
Miêu Nghị ra khỏi động phủ, hắn nhìn Hắc Thán nằm ở cửa hang vừa ngủ gật vừa hộ pháp, hắn móc tinh đồ ra thi pháp xem xét địa điểm giấu kho báu.
Đây là một trong các mục đích Miêu Nghị đến đây, nếu không thừa dịp này lấy được kho báu, Địa Ngục bị phong tỏa thì sau này rất khó đi vào. Nếu không lấy được một phần kho báu, theo kinh nghiệm trước kia hắn phỏng chừng đừng hòng lấy được kho báu tiếp theo. Cách giấu kho báu của Bạch Chủ là từng khâu nối nhau, khiến người không thể dứt bỏ rồi lại không dễ có được, hành hạ người ta.
Đất Luyện Ngục với Thiên Đình hoặc nên nói là với đa số người là vùng đất trống rỗng chưa biết, may mắn năm xưa sáu chí tôn đại thế giới từng đi qua đây, trên tinh đồ có nhiều vị trí đường hầm ra vào Địa Ngục và một số chủ tinh.
Nhưng hiển nhiên đường hầm ra vào Địa Ngục không chỉ có hai cái như đã biết trên tinh đồ, nhóm Vân Ngạo Thiên có thể từ nơi khác vào đã chứng minh điều đó. Số lượng chủ tinh không chỉ có vài cái như trên tinh đồ, dù sao phạm vi trời sao trong đất Luyện Ngục đủ mênh mông.
May mắn vị trí chủ tinh khu vực giấu kho báu tiếp theo cũng nằm trên tinh đồ, không thì trước đó Miêu Nghị chẳng có cách nào biết nơi giấu kho báu là ở Địa Ngục.
Khiến Miêu Nghị nhức đầu là dù phỏng đoán từ tinh đồ thì nơi giấu kho báu lần này của Bạch Chủ cũng quá sâu trong đất Luyện Ngục. Vùng đất chưa biết bao la đó không biết ẩn chứa nguy hiểm gì, Miêu Nghị rất nghi ngờ không biết mình có thể thuận lợi tìm đến không.
Không nằm ngoài dự đoán của Miêu Nghị, từ lúc hắn ra khỏi hang động thì ngũ thánh lục tục đến gần, bọn họ luôn phái người luân lưu canh chừng như sợ hắn chạy trốn.
Miêu Nghị dở khóc dở cười, không biết năm lão già tại sao cắn chặt hắn không nhả. Miêu Nghị đã nói rõ rồi, sau khi sát hạch chấm dứt muốn ra ngoài thì chỉ một mình hắn đi ra, hắn không có cách nào mang theo bọn họ thông qua kiểm tra cửa ải của Thiên Đình.
- Ài.
Miêu Nghị lắc đầu khẽ thở dài:
- Sao các người cứ theo dõi ta suốt vậy? Ta nói cho các người biết, tuyệt đối đừng có ý đồ xấu xa gì. Trăm vạn tu sĩ Kim Liên hợp thành đại quân mà ta còn có thể giết ba vào ba ra, nếu đánh nhau thì dù năm người cùng lên chưa chắc chiếm lợi được.
Vân Ngạo Thiên khinh thường nói:
- Biết cánh của ngươi cứng, bây giờ rất giỏi đánh nên chẳng ai muốn làm gì ngươi.
Vân Ngạo Thiên nhìn chằm chằm tinh đồ mà Miêu Nghị cất vào, hỏi:
- Xem tinh đồ? Ngươi có kế hoạch gì phải không?
Mấy người nhìn Miêu Nghị chằm chằm, rất là quan tâm.
Miêu Nghị lặng im, mắt lóe tia sáng chợt cười nói:
- Không có kế hoạch gì.
Mục Phàm Quân nói:
- Vậy đang yên lành ngươi xem tinh đồ làm gì? Sắp đi?
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Ta muốn đi hay không liên quan gì các người?
Tàng Lôi chắp tay nói:
- Miêu Nghị, đệ tử của ta đã là nữ nhân của ngươi, bây giờ mọi người đều có quan hệ thân thích, đều là người trong nhà, nên đoàn kết lại một lòng trong chỗ này.
Miêu Nghị mỉa lại:
- Ai là thân thích với ngươi? Ngươi là người xuất gia, ai chung nhà với ngươi? Quỷ mới biết các ngươi có mưu ma chước quỷ gì.
Mấy người câm lặng, nhân vật đỉnh cao trong tiểu thế giới bây giờ tôn ngươi làm thủ lĩnh mà ngươi còn không vui, chuyện quái quỷ gì đây?
Mấy năm nay năm người luôn lặp đi lặp lại tỏ thái độ trong lục thánh đã tôn Miêu đại quan nhân đứng đầu, nhưng Miêu đại quan nhân không tin, hắn không tin trên đời có vàng từ trên trời rơi xuống. Khiến ngũ thánh hết sức bất đắc dĩ.
Nhưng năm người cũng thông cảm, đổi lại bọn họ sợ là khó tin có chuyện tốt như vậy. Nhưng năm người hơi mê tín lời Vu Hành Giả nói, không tiện cho Miêu Nghị biết sự thật nên đành mặt dày bám chặt hắn, không còn mặt mũi gì trước hắn.
Năm người dần thói quen hạ giá trước mặt Miêu Nghị.
Cơ Hoan khẽ thở dài:
- Theo lý thuyết thì ta là nhạc phụ của ngươi, dù ngươi không nể mặt ta cũng nên nể tình Mỹ Lệ chút đi? Đã đưa nữ nhi cho ngươi, bây giờ ngươi nói lời tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế thì hơi vô lý. Chúng ta không nói lòng vòng nữa, nói thẳng ra là ngươi đi đâu phải mang chúng ta theo.
Miêu Nghị sờ cằm hỏi:
- Thật sự muốn đi cùng ta? Các người cũng biết ta đến Địa Ngục vì tham gia sát hạch, phải đi khắp nơi khảo sát tìm hiểu. Theo ta rất nguy hiểm, các người không sợ?
Tư Đồ Tiếu trầm giọng nói:
- Ngươi dám đi thì chúng ta có gì phải sợ?
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Ta chỉ thấy lạ là biết rõ có nguy hiểm mà các ngươi vẫn theo ta, ta báo trước là không thể cho các người ích lợi gì.
Mục Phàm Quân nói:
- Không cần ích lợi, mọi người đoàn kết đồng lòng đối ngoại là được.
Miêu Nghị khoanh tay nói:
- Muốn mang các người đi cũng được nhưng ta muốn biết các người có thật sự trốn khỏi tu sĩ pháp lực vô biên truy sát không. Chứng minh cho ta xem đi.
Đây mới là mục đích của Miêu Nghị, chuyến đi này lỡ có chuyện gì thì có thể mượn sức bọn họ chạy trốn.
Vân Ngạo Thiên hơi giận, mấy năm nay bị Miêu đại quan nhân hành phát mệt, nói lời ngon ngọt vô dụng, bày ra thân phận gia gia thì Miêu đại quan nhân tỏ vẻ công tư rõ ràng. Nếu không phải e ngại sấm ngôn của Vu Hành Giả thì Vân Ngạo Thiên rất muốn đánh Miêu đại quan nhân một trận.
- Ài, lúc trước ai mà biết, nếu sớm biết là hổ tướng kiêu dũng thiện chiến thì cho chức Thổ Địa, rót nhều tài nguyên bồi dưỡng hắn một vạn năm cũng không sao, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết là lúc thu tâm phúc thích hợp, đáng tiếc.
Bích Nguyệt Phu Nhân quay đầu đi cười mỉa:
- Ha ha . . .
Người hối hận nhất là Bích Nguyệt Phu Nhân, ngẫm lại Miêu Nghị dũng mãnh ba vào ba ra trong trăm vạn đại quân mà nàng hối hận thắt ruột. Vốn là ái tướng thân tín của nàng nhưng bị nàng đánh mất.
Bích Nguyệt Phu Nhân trừng mắt Thiên Nguyên, đều tại cái tên chết tiệt này cho đề nghị bậy, sau này có vài việc nàng phải tự quyết định.
Năm tháng như thoi đưa, chớp mắt đã là sau bốn mươi lăm năm.
Trong hang động, hoa văn vệt màu đỏ giữa trán Miêu Nghị trong trạng thái tu hành luôn biểu hiện dấu hiệu Kim Liên tứ phẩm đang từ từ nở ra một cánh hoa biến thành Kim Liên ngũ phẩm.
Miêu Nghị bình tĩnh lật tay lại, hai tay nắm huyết đan vung lên, hộ thể pháp cương như quả cầu trong suốt bao bọc hắn. Mấy trăm viên Tiên Nguyên đan hiện ra trong đó, nổ lốp bốp, Tiên Nguyên đan hóa thành linh khí đậm đặc như sữa bò.
Một ngày sau, Miêu Nghị thu hộ thể pháp cương và số Tiên Nguyên đan còn lại, hắn mở mắt ra nhẹ lắc đầu. Tốc độ luyện hóa Tiên Nguyên đan chỉ tăng lên mười viên, mỗi ngày có thể luyện hóa ba trăm hai mươi viên. Tức là Miêu Nghị muốn đột phá tu vi đến Kim Liên lục phẩm thì cần hai trăm ba mươi năm.
Tốc độ này đã rất nhanh đối với tu sĩ khác nhưng với Miêu Nghị thói quen tiến bộ siêu tốc thì quá chậm!
Miêu Nghị ra khỏi động phủ, hắn nhìn Hắc Thán nằm ở cửa hang vừa ngủ gật vừa hộ pháp, hắn móc tinh đồ ra thi pháp xem xét địa điểm giấu kho báu.
Đây là một trong các mục đích Miêu Nghị đến đây, nếu không thừa dịp này lấy được kho báu, Địa Ngục bị phong tỏa thì sau này rất khó đi vào. Nếu không lấy được một phần kho báu, theo kinh nghiệm trước kia hắn phỏng chừng đừng hòng lấy được kho báu tiếp theo. Cách giấu kho báu của Bạch Chủ là từng khâu nối nhau, khiến người không thể dứt bỏ rồi lại không dễ có được, hành hạ người ta.
Đất Luyện Ngục với Thiên Đình hoặc nên nói là với đa số người là vùng đất trống rỗng chưa biết, may mắn năm xưa sáu chí tôn đại thế giới từng đi qua đây, trên tinh đồ có nhiều vị trí đường hầm ra vào Địa Ngục và một số chủ tinh.
Nhưng hiển nhiên đường hầm ra vào Địa Ngục không chỉ có hai cái như đã biết trên tinh đồ, nhóm Vân Ngạo Thiên có thể từ nơi khác vào đã chứng minh điều đó. Số lượng chủ tinh không chỉ có vài cái như trên tinh đồ, dù sao phạm vi trời sao trong đất Luyện Ngục đủ mênh mông.
May mắn vị trí chủ tinh khu vực giấu kho báu tiếp theo cũng nằm trên tinh đồ, không thì trước đó Miêu Nghị chẳng có cách nào biết nơi giấu kho báu là ở Địa Ngục.
Khiến Miêu Nghị nhức đầu là dù phỏng đoán từ tinh đồ thì nơi giấu kho báu lần này của Bạch Chủ cũng quá sâu trong đất Luyện Ngục. Vùng đất chưa biết bao la đó không biết ẩn chứa nguy hiểm gì, Miêu Nghị rất nghi ngờ không biết mình có thể thuận lợi tìm đến không.
Không nằm ngoài dự đoán của Miêu Nghị, từ lúc hắn ra khỏi hang động thì ngũ thánh lục tục đến gần, bọn họ luôn phái người luân lưu canh chừng như sợ hắn chạy trốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Nghị dở khóc dở cười, không biết năm lão già tại sao cắn chặt hắn không nhả. Miêu Nghị đã nói rõ rồi, sau khi sát hạch chấm dứt muốn ra ngoài thì chỉ một mình hắn đi ra, hắn không có cách nào mang theo bọn họ thông qua kiểm tra cửa ải của Thiên Đình.
- Ài.
Miêu Nghị lắc đầu khẽ thở dài:
- Sao các người cứ theo dõi ta suốt vậy? Ta nói cho các người biết, tuyệt đối đừng có ý đồ xấu xa gì. Trăm vạn tu sĩ Kim Liên hợp thành đại quân mà ta còn có thể giết ba vào ba ra, nếu đánh nhau thì dù năm người cùng lên chưa chắc chiếm lợi được.
Vân Ngạo Thiên khinh thường nói:
- Biết cánh của ngươi cứng, bây giờ rất giỏi đánh nên chẳng ai muốn làm gì ngươi.
Vân Ngạo Thiên nhìn chằm chằm tinh đồ mà Miêu Nghị cất vào, hỏi:
- Xem tinh đồ? Ngươi có kế hoạch gì phải không?
Mấy người nhìn Miêu Nghị chằm chằm, rất là quan tâm.
Miêu Nghị lặng im, mắt lóe tia sáng chợt cười nói:
- Không có kế hoạch gì.
Mục Phàm Quân nói:
- Vậy đang yên lành ngươi xem tinh đồ làm gì? Sắp đi?
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Ta muốn đi hay không liên quan gì các người?
Tàng Lôi chắp tay nói:
- Miêu Nghị, đệ tử của ta đã là nữ nhân của ngươi, bây giờ mọi người đều có quan hệ thân thích, đều là người trong nhà, nên đoàn kết lại một lòng trong chỗ này.
Miêu Nghị mỉa lại:
- Ai là thân thích với ngươi? Ngươi là người xuất gia, ai chung nhà với ngươi? Quỷ mới biết các ngươi có mưu ma chước quỷ gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy người câm lặng, nhân vật đỉnh cao trong tiểu thế giới bây giờ tôn ngươi làm thủ lĩnh mà ngươi còn không vui, chuyện quái quỷ gì đây?
Mấy năm nay năm người luôn lặp đi lặp lại tỏ thái độ trong lục thánh đã tôn Miêu đại quan nhân đứng đầu, nhưng Miêu đại quan nhân không tin, hắn không tin trên đời có vàng từ trên trời rơi xuống. Khiến ngũ thánh hết sức bất đắc dĩ.
Nhưng năm người cũng thông cảm, đổi lại bọn họ sợ là khó tin có chuyện tốt như vậy. Nhưng năm người hơi mê tín lời Vu Hành Giả nói, không tiện cho Miêu Nghị biết sự thật nên đành mặt dày bám chặt hắn, không còn mặt mũi gì trước hắn.
Năm người dần thói quen hạ giá trước mặt Miêu Nghị.
Cơ Hoan khẽ thở dài:
- Theo lý thuyết thì ta là nhạc phụ của ngươi, dù ngươi không nể mặt ta cũng nên nể tình Mỹ Lệ chút đi? Đã đưa nữ nhi cho ngươi, bây giờ ngươi nói lời tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế thì hơi vô lý. Chúng ta không nói lòng vòng nữa, nói thẳng ra là ngươi đi đâu phải mang chúng ta theo.
Miêu Nghị sờ cằm hỏi:
- Thật sự muốn đi cùng ta? Các người cũng biết ta đến Địa Ngục vì tham gia sát hạch, phải đi khắp nơi khảo sát tìm hiểu. Theo ta rất nguy hiểm, các người không sợ?
Tư Đồ Tiếu trầm giọng nói:
- Ngươi dám đi thì chúng ta có gì phải sợ?
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Ta chỉ thấy lạ là biết rõ có nguy hiểm mà các ngươi vẫn theo ta, ta báo trước là không thể cho các người ích lợi gì.
Mục Phàm Quân nói:
- Không cần ích lợi, mọi người đoàn kết đồng lòng đối ngoại là được.
Miêu Nghị khoanh tay nói:
- Muốn mang các người đi cũng được nhưng ta muốn biết các người có thật sự trốn khỏi tu sĩ pháp lực vô biên truy sát không. Chứng minh cho ta xem đi.
Đây mới là mục đích của Miêu Nghị, chuyến đi này lỡ có chuyện gì thì có thể mượn sức bọn họ chạy trốn.
Vân Ngạo Thiên hơi giận, mấy năm nay bị Miêu đại quan nhân hành phát mệt, nói lời ngon ngọt vô dụng, bày ra thân phận gia gia thì Miêu đại quan nhân tỏ vẻ công tư rõ ràng. Nếu không phải e ngại sấm ngôn của Vu Hành Giả thì Vân Ngạo Thiên rất muốn đánh Miêu đại quan nhân một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro