Phi Thiên

Diệu Pháp tự (9)

Dược Thiên Sầu

2024-07-21 08:19:09

Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn mấy người sau lưng, nhìn chằm chằm nữ quỷ kia nở một nụ cười nói:

- Cũng được, bất quá bọn họ còn có việc gấp trong người, không bằng ngươi để cho bọn họ rời đi trước, ta ở chỗ này với ngươi, có được hay không?

Trong thần sắc sợ hãi của bọn lão bản nương thoáng qua vẻ kinh ngạc, tất cả đều quan sát Miêu Nghị, ai cũng hiểu hắn muốn một thân một mình cầm chân nữ quỷ này, để cho bọn họ có thể thuận lợi thoát thân. Nhưng bằng vào tu vi của hắn, e rằng khó lường trước hậu quả sẽ như thế nào.

Trong ánh mắt của lão bản nương nhìn về phía Miêu Nghị rốt cục đã mất đi nét hài hước lúc trước, giới tu hành hiếm thấy loại tu sĩ này.

Nam nhân có lẽ vô cảm, nhưng trong mắt nữ nhân, nam nhân nên như thế!

- Không được.

Nữ tử áo đỏ lắc đầu nói:

- Nơi này tịch mịch đã lâu, nếu đã tới đây vậy ở lại đi!

Trong giọng nàng toát ra vẻ không cho phép thương lượng chút nào.

Sắc mặt Miêu Nghị lạnh lùng, thấy dáng vẻ đối phương e rằng muốn nói gì cũng là vô dụng, cầm thương chuẩn bị chiến đấu, gằn từng chữ nói:

- Nếu như chúng ta không ở lại thì sao?

Nữ tử áo đỏ nhìn mười ngón tay ngọc của mình đang gảy tỳ bà, khẽ lắc đầu nói:

- Nếu đã tới đây, ngươi còn tự chủ được sao?!

Hai tay Miêu Nghị chậm rãi cầm thương, đè ép bọn lão bản nương sau lưng cùng nhau lui về phía sau:

- Các ngươi chạy vào chùa đi, rời đi theo ngã hậu viện.

Hắn nói vừa dứt, lão bản nương lập tức quay ra sau lưng vung tay lên, mấy người lập tức quay đầu bỏ chạy, không hề tỏ ra do dự chút nào.

Nháy mắt tất cả đã chạy vào trong chùa, bất quá lại không rời đi, thảy đều nấp sau cửa sổ cũ kỹ xem động tĩnh.

Mười ngón tay nữ tử áo đỏ gảy đàn chợt gia tăng tốc độ, tiếng tỳ bà trở nên gấp gáp hơn, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Miêu Nghị lạnh lùng nói:

- Không muốn cũng phải ở lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Miêu Nghị vung thương quát lớn:

- Để bọn ta rời đi, giữa hai ta sẽ không có chuyện gì, nếu không cho dù là ngọc đá cùng nát, ta cũng phải diệt trừ một lệ quỷ như ngươi!

- Chỉ bằng vào tu vi Bạch Liên nhất phẩm của ngươi cũng muốn diệt trừ ta ư? Nếu như ngươi không giết hai tên kia, có lẽ ta còn hơi sợ ngươi…

Nữ tử áo đỏ hừ hừ, cười lạnh mấy tiếng.

Mi Tâm Linh Đài Miêu Nghị đã bôi Linh Ẩn Nê, thế nhưng đối phương còn có thể biết tu vi của hắn, hiển nhiên trước đó nữ quỷ này cũng nghe được không ít chuyện, chẳng trách nào dám xuất hiện lúc này.

Mười ngón tay nữ tử thình lình huy động thật nhanh, tiếng tỳ bà choang choang dồn dập vang vọng khắp trong chùa, lập tức hai hồ nước hai bên vang lên tiếng nước chảy rào rào.

Miêu Nghị nhanh chóng quét mắt lạnh lùng nhìn lại, chỉ thấy từng cỗ cương thi đầu trọc bò ra, loáng thoáng có thể nhìn ra y phục trên người cương thi dính đầy rong rêu bùn đất tựa hồ là tăng bào.

Dù đã hóa thành cương thi, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, nhưng y phục vẫn không hề mục nát.

Đầu trọc… Tăng bào… Chẳng lẽ những cương thi này đều là hòa thượng trước đây của ngôi chùa này? Miêu Nghị cả kinh, chẳng lẽ tất cả hòa thượng của chùa này đều bị nữ quỷ này giết hết!?

Chỉ chốc lát sau đã có trên trăm cỗ cương thi ướt sũng nước bước chân tập tễnh tiến tới, diện mạo chúng không còn nguyên vẹn, đang giương nanh múa vuốt trông rất dữ tợn.

Tiếng tỳ bà lại biến, trên trăm cỗ cương thi như nhận được hiệu lệnh, miệng kêu quái dị đi vòng qua chỗ nữ tử áo đỏ đang ngồi, cấp tốc ào về phía Miêu Nghị giống như một cơn hồng thủy màu đỏ.

- Các ngươi còn không mau đi?!

Miêu Nghị cũng không quay đầu lại, giận quát một tiếng với bọn lão bản nương đang lấm lét quan sát tình hình.

Không còn kịp nói nhiều nữa, một đám cương thi đã giương nanh múa vuốt không để ý hết thảy áp lại vây công.

Bọn lão bản nương vẫn không nhúc nhích, tiếp tục ở đó xem náo nhiệt.

Mặc dù những cương thi này không còn nguyên vẹn nhưng mạnh mẽ vô cùng, có thể xông phá pháp lực phòng ngự của tu sĩ cấp thấp, không sợ đau đớn, không sợ sinh tử, cùng hung cực ác.

Một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm không thể đối phó với trên trăm cương thi như vậy, cho dù là tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm cũng quá sức.

Dường như bọn lão bản nương muốn chờ xem rốt cục Miêu Nghị có thể đánh ngã bao nhiêu cương thi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ trong thoáng chốc Miêu Nghị động nhanh như điện chớp, ngân thương trong tay bắn ra hàn quang, xuất ra một thương đâm vào ngực một cương thi xông tới trước đi, hất bay sang bên.

Thương thu thương xuất, một thương nơi tay, loạn thương như mưa, hàn quang dồn dập.

Cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc, mười mấy cỗ cương thi dẫn đầu giương nanh múa vuốt vọt tới đều bị từng thương lóe sáng hàn quang đánh bay ra ngoài.

Thế nhưng đám cương thi phía sau vẫn liên tiếp xông lên hung hãn không sợ chết, nhưng cũng không cách nào đột phá được lưới thương của Miêu Nghị.

Bất quá theo tiếng tỳ bà của nữ tử áo đỏ vút cāo, trên trăm cương thi không hề tập trung tấn công nữa mà là phân tán ra bốn phía, từ bốn phương tám hướng vây quanh Miêu Nghị, cùng nhau tấn công, khiến cho bọn lão bản nương quan sát thấy nghe tim mình như chìm xuống.

Khiến cho Miêu Nghị đau đầu nhất là từng thương hắn công kích vào tâm tạng cương thi nhưng không cách nào giết chết được chúng, sau khi cương thi bị đánh ngã lại tiếp tục đứng lên, phát khởi tấn công hắn y như trước.

Những cương thi gãy tay cụt chân cũng tiếp tục bò lê dưới đất tiến tới, cho người ta có cảm giác không thể nào đánh chết được chúng.

Cứ tiếp tục như vậy, cho dù là không bị những cương thi này giết chết cũng phải bị mệt chết, huống chi còn có nữ quỷ mắt hổ lom lom vẫn chưa xuất thủ.

Đây cũng là vì hắn không có kinh nghiệm đối phó cương thi.

Bất quá sau khi một thương Miêu Nghị đánh vỡ đầu một cỗ cương thi, hắn đã có được kinh nghiệm đối phó với chúng, đây chính là kinh nghiệm thực chiến, quý giá hơn hết thảy.

Cương thi kia vỡ đầu ngã xuống, tứ chi giãy giụa, rốt cục cũng không có cách nào bò dậy được nữa.

Đã tìm được sơ hở, ngân thương trong tay Miêu Nghị lập tức không chút lưu tình, liên tiếp đánh vỡ đầu mười mấy cỗ cương thi giống như bổ dưa.

Mắt nữ tử áo đỏ chợt lóe hàn quang, tiếng tỳ bà trở nên dồn dập như thôi hồn đoạt mệnh.

Rống…

Bầy cương thi phát ra tiếng gào thét âm u, từ bốn phương tám hướng cùng nhau điên cuồng công kích.

Nhiều cương thi như vậy cũng không có cách nào xông lên công kích một lượt, đám ở phía sau không chen lên được bèn rối rít nhảy lên, mấy chục cỗ cương thi bay lên không nhào tới, trong nháy mắt làm cho Miêu Nghị nguy hiểm tới cực điểm.

Đám người nho sinh đầu bếp đều nhanh chóng nghiêng đầu nhìn về phía lão bản nương, bất quá lão bản nương vẫn bình tĩnh quan sát, không lộ vẻ gì.

Nàng chú ý tới ánh mắt sắc bén như chim ưng của Miêu Nghị toát ra vẻ trầm ổn tỉnh táo, trên mặt không nhìn ra bất kỳ thần sắc sợ hãi nào, ngược lại càng lộ vẻ tàn độc và cương nghị.

Nàng kinh ngạc phát hiện ra, Miêu Nghị thình lình nhắm mắt lại giữa lúc đám cương thi đang cường công.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thiên

Số ký tự: 0