Động phòng hoa chúc
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Vân Ngạo Thiên có hơn năm mươi đứa cháu, những đứa cháu này lại mang theo gia quyến đến, lão bà Vân Phi Dương ngồi đến bốn bàn, vừa nghĩ cũng biết là tình hình gì, cảnh tượng quá đồ sộ. May mắn là Vân Ngạo Thiên không lên tiếng. Vân gia không kẻ nào dám sinh đời thứ tư, nếu không tràng diện còn lớn hơn nữa.
Vân Ngạo Thiên cố ý khống chế nhân khẩu Vân gia, thật sự là do tài nguyên tu hành có hạn.
- Không được! Chúng ta không phải người ngoài. Đều là thân thích, đều kính một ly!
Vân Phi Dương cười to sau đó rót rượu.
- Đúng, kính từng người!
- Chén rượu này quá nhỏ, đổi chén lớn đến!
Một đám người ồn ào.
Lúc này một thân ảnh từ trên cao bay xuống, người này vừa đáp xuống đã quyền đấm cước đá, đánh đám tiểu bối gào khóc thảm thiết, Vân Phi Dương là người kêu lớn nhất.
Tam cô Vân Hà một tay níu Vân Phi Dương, một tay chỉ vào đám tiểu bối Vân gia, nàng quát lớn:
- La hét cái gì đó, nơi này hơn một ngàn người, kính từng người phải đến khi nào, đại tỷ các ngươi còn chờ trong động phòng, các ngươi có nghĩ cho đại tỷ của mình không?
Sau đó quay đầu nhìn sang Miêu Nghị nói:
- Không cần khách khí. Đổi chén lớn uống cùng mọi người.
Không ít người nhìn thấy liền lắc đầu. Vân gia đến tập thể, thái độ khác biệt Vô Lượng Thiên Phong Huyền một trời một vực. Tất cả mọi người không phải người ngu, sau lưng không có Vân Ngạo Thiên gật đầu là không thể nào.
Nhắc đến Vân gia cũng phải nói đến đám lão yêu quái Tinh Túc Hải, còn có đám cung chủ Tiên quốc không biết bao nhiêu người cảm khái, như vậy cũng được?
Điền Thanh Phong và Công Tôn Vũ đứng xa hâm mộ, không nghĩ tới có nhiều đại nhân vật đến cổ động Miêu Nghị như thế.
Miêu Nghị uống chén lớn xong, Vân Phi Dương xoa xoa tay giữ lấy Miêu Nghị, âm thầm nhét nhẫn trữ vật vào trong tay hắn, truyền âm nói:
- Tỷ phu, Yến Bắc Hồng bất tiện đến Tiên quốc, bảo ta tiện đường tặng hạ lễ cho ngươi, hắn nói tình hình trước mắt hắn không dư dả gì, chỉ có chút lòng thành, về sau có cơ hội lại tỏ tâm ý.
Miêu Nghị gật gật đầu, xem đồ vật trong nhẫn trữ vật cũng không có bao nhiêu nguyện lực châu cả, hỏi lại:
- Tình hình hắn hiện tại ở Ma quốc thế nào?
Vân Phi Dương trả lời:
- Khá tốt, làm chức quan nhàn tản trong Đại Ma Thiên, nghe gia gia ta phân công.
Miêu Nghị vỗ vỗ lưng hắn, lại tiếp tục lần lượt mời rượu, sau khi ứng phó xong các lộ quân sử, sau đó hắn tăng thêm tốc độ.
Không tăng thêm tốc độ không được, khách nhân gần ngàn bàn, chậm rãi dông dài đến khi nào mới xong, người ta cũng không có khả năng uống rượu đến hừng đông.
Đi tới mỗi bàn đều có Dương Khánh rót rượu, Miêu khách sáo hai câu sau đó nói với khách nhân ăn uống tốt liền theo thủ hạ rời đi, có mười thủ hạ thay phiên ứng phó, ngược lại cũng không có lãnh đạm khách nhân.
Lúc đến bàn đám người Triệu Phi, Miêu Nghị chỉ nói:
- Nói chuyện sau, chờ ở đây hai ngày.
Đám người Triệu Phi cũng biết có quá nhiều khách.
Trên đường ứng phó nhiều việc, lúc đi đến bàn của Điền Thanh Phong, nhìn thấy Điền Thanh Phong và Công Tôn Vũ cũng xuất hiện, đừng nói Miêu Nghị, ngay cả Dương Khánh cũng sững sờ.
Miêu Nghị chỉ cười gật đầu với hai người, sau khi kính rượu còn cố ý bảo Dương Khánh gọi Tần Vi Vi lưu lại trấn an khách nhân, dù sao khách đến thăm có bộ hạ cũ ở Nam Tuyên Phủ, Công Tôn Vũ cũng mời rượu Tần Vi Vi, ánh mắt nóng rực nhìn Tần Vi Vi.
Lần lượt ứng phó đám bộ hạ cũ, đằng sau đều là có người Nhật Hành Cung lưu lại, nhân vật cấp bậc ngoài sơn chủ tại Nhật Hành Cung đều đến nơi này, tốc độ của Miêu Nghị cũng chậm một ít, cũng hỏi thăm mọi người, mặc kệ có nhớ kỹ hay không, hắn đều cố gắng nhìn mỗi người một lần.
Làm như thế là do Vân Tri Thu đã nói từ trước, địa bàn Nhật Hành Cung lớn như vậy, công việc sau này đều phải dựa vào đám sơn chủ đi làm, về sau ngươi cũng không có khả năng tiếp xúc nhiều với bọn họ, ngươi thân là thống lĩnh một cung, nhìn bọn họ nhiều một chút, với bọn họ mà nói sẽ có khác biệt, ít nhất sau khi quay về bọn họ sẽ có đề tài nói chuyện với người khác, thí dụ như nói mình gặp mặt bái kiến cung chủ các loại, tình huống này sẽ không có ai dám nói bậy về ngươi, có thể giúp ngươi đạt được thanh danh tốt với các thủ hạ phía dưới, dù sao thanh danh hai chúng ta quá thối, chuyện thuận tay cứ làm, không nên ngại phiền phức.
Miêu Nghị ngẫm lại cảm thấy Vân Tri Thu nói cũng có đạo lý, ít nhất trên địa bàn của mình sẽ ít có người nói xấu bản thân, tự nhiên cũng làm theo.
Dương Khánh cũng phát hiện không đúng, không ngờ Miêu Nghị có thể làm như thế, cảm giác có chút không giống tác phong Miêu Nghị trước kia, thường ngày hắn không tỉ mỉ như vậy. Hắn hiểu tác phong Miêu Nghị luôn luôn là... Thí dụ như lúc bảo Dương Khánh hắn làm thống lĩnh, chuyện gì cũng ném cho Dương Khánh đi làm, hắn chỉ muốn lòng dạ thanh thản.
Mỗi tên sơn chủ bị Miêu Nghị nhìn thẳng đều có tâm tình kích động, trước kia cung chủ chưa gặp qua bọn họ, điện chủ không đặt bọn họ vào mắt, chưa bao giờ được đại nhân vật đối đãi như thế.
Lần mời rượu này kéo dài đến tận đêm khuya. Miêu Nghị mới vội vã đi theo cung nữ quay về tẩm cung.
Trên đường đi Miêu Nghị tận lực khu trừ rượu trong người, toàn thân mỏi mệt, không phải mệt mỏi thân thể mà là ứng phó nhiều người nên mệt mỏi tâm thần, vừa nghĩ đến phu nhân như hoa như ngọc đang chờ mình vào động phòng, tinh thần hắn phấn chấn hơn trước.
Sau khi đưa Miêu Nghị vào tẩm cung, đám cung nữ lui ra ngoài.
- Đại nhân!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi thấy Miêu Nghị đi vào liền hành lễ, cũng theo sau hắn.
Vân Tri Thu vẫn quy củ ngồi tại chỗ, mũ phượng khăn quàng vai, sa mỏng che mặt, từ đầu tới cuối nàng không lộn xộn, cũng lẳng lặng chờ Miêu Nghị quay về.
Nhìn thấy Miêu Nghị mang theo mùi rượu trở lại. Biết rõ Miêu Nghị ứng phó khẳng định rất vất vả, có hơn một ngàn bàn đấy, mỗi bàn tùy tiện ứng phó hai câu cũng đủ mệt, còn phải uống không ít rượu.
- Để phu nhân chờ lâu!
Miêu Nghị cười ha ha.
Đôi mắt nàng sáng ngời và ôn nhu như nước nhìn Miêu Nghị, nói:
- Phu quân vất vả.
Nữ nhân này gần đây rất ôn nhu, vừa nghĩ đến sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì, xương cốt Miêu Nghị như nhũn ra, quay đầu lại hỏi:
- Có thể động phòng hay không?
Thiên Nhi, Tuyết Nhi hé miệng cười cười, nghĩ thầm đại nhân thật gấp.
Thiên Nhi đưa cây gậy vàng cho hắn, Miêu Nghị cầm trong tay, nhẹ nhàng đẩy sa che mặt Vân Tri Thu lên, nàng xấu hổ nhìn hắn.
Ý tứ giống như vén khăn che mặt cô dâu thế tục, Miêu Nghị mang đồ vật đưa cho Thiên Nhi. Sau đó lại ngồi cạnh Vân Tri Thu.
Hai nữ lại tiến lên cởi Tử Kim Quan trên đầu Miêu Nghị và thu mũ phượng khăn quàng vai của Vân Tri Thu, sau khi cất kỹ liền rót rượu cho hai người.
Hai người cầm một ly rượu trong tay, cánh tay tương giao, bốn mắt nhìn nhau uống giao bôi.
Sau khi thu hai ly rượu, Thiên Nhi, Tuyết Nhi cùng hành lễ.
- Đại nhân, phu nhân, sớm nghỉ ngơi.
Hai người lui ra ngoài đóng cửa lại.
Vân Ngạo Thiên cố ý khống chế nhân khẩu Vân gia, thật sự là do tài nguyên tu hành có hạn.
- Không được! Chúng ta không phải người ngoài. Đều là thân thích, đều kính một ly!
Vân Phi Dương cười to sau đó rót rượu.
- Đúng, kính từng người!
- Chén rượu này quá nhỏ, đổi chén lớn đến!
Một đám người ồn ào.
Lúc này một thân ảnh từ trên cao bay xuống, người này vừa đáp xuống đã quyền đấm cước đá, đánh đám tiểu bối gào khóc thảm thiết, Vân Phi Dương là người kêu lớn nhất.
Tam cô Vân Hà một tay níu Vân Phi Dương, một tay chỉ vào đám tiểu bối Vân gia, nàng quát lớn:
- La hét cái gì đó, nơi này hơn một ngàn người, kính từng người phải đến khi nào, đại tỷ các ngươi còn chờ trong động phòng, các ngươi có nghĩ cho đại tỷ của mình không?
Sau đó quay đầu nhìn sang Miêu Nghị nói:
- Không cần khách khí. Đổi chén lớn uống cùng mọi người.
Không ít người nhìn thấy liền lắc đầu. Vân gia đến tập thể, thái độ khác biệt Vô Lượng Thiên Phong Huyền một trời một vực. Tất cả mọi người không phải người ngu, sau lưng không có Vân Ngạo Thiên gật đầu là không thể nào.
Nhắc đến Vân gia cũng phải nói đến đám lão yêu quái Tinh Túc Hải, còn có đám cung chủ Tiên quốc không biết bao nhiêu người cảm khái, như vậy cũng được?
Điền Thanh Phong và Công Tôn Vũ đứng xa hâm mộ, không nghĩ tới có nhiều đại nhân vật đến cổ động Miêu Nghị như thế.
Miêu Nghị uống chén lớn xong, Vân Phi Dương xoa xoa tay giữ lấy Miêu Nghị, âm thầm nhét nhẫn trữ vật vào trong tay hắn, truyền âm nói:
- Tỷ phu, Yến Bắc Hồng bất tiện đến Tiên quốc, bảo ta tiện đường tặng hạ lễ cho ngươi, hắn nói tình hình trước mắt hắn không dư dả gì, chỉ có chút lòng thành, về sau có cơ hội lại tỏ tâm ý.
Miêu Nghị gật gật đầu, xem đồ vật trong nhẫn trữ vật cũng không có bao nhiêu nguyện lực châu cả, hỏi lại:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tình hình hắn hiện tại ở Ma quốc thế nào?
Vân Phi Dương trả lời:
- Khá tốt, làm chức quan nhàn tản trong Đại Ma Thiên, nghe gia gia ta phân công.
Miêu Nghị vỗ vỗ lưng hắn, lại tiếp tục lần lượt mời rượu, sau khi ứng phó xong các lộ quân sử, sau đó hắn tăng thêm tốc độ.
Không tăng thêm tốc độ không được, khách nhân gần ngàn bàn, chậm rãi dông dài đến khi nào mới xong, người ta cũng không có khả năng uống rượu đến hừng đông.
Đi tới mỗi bàn đều có Dương Khánh rót rượu, Miêu khách sáo hai câu sau đó nói với khách nhân ăn uống tốt liền theo thủ hạ rời đi, có mười thủ hạ thay phiên ứng phó, ngược lại cũng không có lãnh đạm khách nhân.
Lúc đến bàn đám người Triệu Phi, Miêu Nghị chỉ nói:
- Nói chuyện sau, chờ ở đây hai ngày.
Đám người Triệu Phi cũng biết có quá nhiều khách.
Trên đường ứng phó nhiều việc, lúc đi đến bàn của Điền Thanh Phong, nhìn thấy Điền Thanh Phong và Công Tôn Vũ cũng xuất hiện, đừng nói Miêu Nghị, ngay cả Dương Khánh cũng sững sờ.
Miêu Nghị chỉ cười gật đầu với hai người, sau khi kính rượu còn cố ý bảo Dương Khánh gọi Tần Vi Vi lưu lại trấn an khách nhân, dù sao khách đến thăm có bộ hạ cũ ở Nam Tuyên Phủ, Công Tôn Vũ cũng mời rượu Tần Vi Vi, ánh mắt nóng rực nhìn Tần Vi Vi.
Lần lượt ứng phó đám bộ hạ cũ, đằng sau đều là có người Nhật Hành Cung lưu lại, nhân vật cấp bậc ngoài sơn chủ tại Nhật Hành Cung đều đến nơi này, tốc độ của Miêu Nghị cũng chậm một ít, cũng hỏi thăm mọi người, mặc kệ có nhớ kỹ hay không, hắn đều cố gắng nhìn mỗi người một lần.
Làm như thế là do Vân Tri Thu đã nói từ trước, địa bàn Nhật Hành Cung lớn như vậy, công việc sau này đều phải dựa vào đám sơn chủ đi làm, về sau ngươi cũng không có khả năng tiếp xúc nhiều với bọn họ, ngươi thân là thống lĩnh một cung, nhìn bọn họ nhiều một chút, với bọn họ mà nói sẽ có khác biệt, ít nhất sau khi quay về bọn họ sẽ có đề tài nói chuyện với người khác, thí dụ như nói mình gặp mặt bái kiến cung chủ các loại, tình huống này sẽ không có ai dám nói bậy về ngươi, có thể giúp ngươi đạt được thanh danh tốt với các thủ hạ phía dưới, dù sao thanh danh hai chúng ta quá thối, chuyện thuận tay cứ làm, không nên ngại phiền phức.
Miêu Nghị ngẫm lại cảm thấy Vân Tri Thu nói cũng có đạo lý, ít nhất trên địa bàn của mình sẽ ít có người nói xấu bản thân, tự nhiên cũng làm theo.
Dương Khánh cũng phát hiện không đúng, không ngờ Miêu Nghị có thể làm như thế, cảm giác có chút không giống tác phong Miêu Nghị trước kia, thường ngày hắn không tỉ mỉ như vậy. Hắn hiểu tác phong Miêu Nghị luôn luôn là... Thí dụ như lúc bảo Dương Khánh hắn làm thống lĩnh, chuyện gì cũng ném cho Dương Khánh đi làm, hắn chỉ muốn lòng dạ thanh thản.
Mỗi tên sơn chủ bị Miêu Nghị nhìn thẳng đều có tâm tình kích động, trước kia cung chủ chưa gặp qua bọn họ, điện chủ không đặt bọn họ vào mắt, chưa bao giờ được đại nhân vật đối đãi như thế.
Lần mời rượu này kéo dài đến tận đêm khuya. Miêu Nghị mới vội vã đi theo cung nữ quay về tẩm cung.
Trên đường đi Miêu Nghị tận lực khu trừ rượu trong người, toàn thân mỏi mệt, không phải mệt mỏi thân thể mà là ứng phó nhiều người nên mệt mỏi tâm thần, vừa nghĩ đến phu nhân như hoa như ngọc đang chờ mình vào động phòng, tinh thần hắn phấn chấn hơn trước.
Sau khi đưa Miêu Nghị vào tẩm cung, đám cung nữ lui ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đại nhân!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi thấy Miêu Nghị đi vào liền hành lễ, cũng theo sau hắn.
Vân Tri Thu vẫn quy củ ngồi tại chỗ, mũ phượng khăn quàng vai, sa mỏng che mặt, từ đầu tới cuối nàng không lộn xộn, cũng lẳng lặng chờ Miêu Nghị quay về.
Nhìn thấy Miêu Nghị mang theo mùi rượu trở lại. Biết rõ Miêu Nghị ứng phó khẳng định rất vất vả, có hơn một ngàn bàn đấy, mỗi bàn tùy tiện ứng phó hai câu cũng đủ mệt, còn phải uống không ít rượu.
- Để phu nhân chờ lâu!
Miêu Nghị cười ha ha.
Đôi mắt nàng sáng ngời và ôn nhu như nước nhìn Miêu Nghị, nói:
- Phu quân vất vả.
Nữ nhân này gần đây rất ôn nhu, vừa nghĩ đến sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì, xương cốt Miêu Nghị như nhũn ra, quay đầu lại hỏi:
- Có thể động phòng hay không?
Thiên Nhi, Tuyết Nhi hé miệng cười cười, nghĩ thầm đại nhân thật gấp.
Thiên Nhi đưa cây gậy vàng cho hắn, Miêu Nghị cầm trong tay, nhẹ nhàng đẩy sa che mặt Vân Tri Thu lên, nàng xấu hổ nhìn hắn.
Ý tứ giống như vén khăn che mặt cô dâu thế tục, Miêu Nghị mang đồ vật đưa cho Thiên Nhi. Sau đó lại ngồi cạnh Vân Tri Thu.
Hai nữ lại tiến lên cởi Tử Kim Quan trên đầu Miêu Nghị và thu mũ phượng khăn quàng vai của Vân Tri Thu, sau khi cất kỹ liền rót rượu cho hai người.
Hai người cầm một ly rượu trong tay, cánh tay tương giao, bốn mắt nhìn nhau uống giao bôi.
Sau khi thu hai ly rượu, Thiên Nhi, Tuyết Nhi cùng hành lễ.
- Đại nhân, phu nhân, sớm nghỉ ngơi.
Hai người lui ra ngoài đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro