Phi Thiên

Đừng có vọng tưởng (2)

Dược Thiên Sầu

2024-07-21 08:19:09

Lòng người dễ thay đổi như vậy, Lệnh Hồ Đấu Trọng cũng chỉ có thể coi như thôi vậy, chỉ là chút nhân mã này lại khiến hắn mất đi không ít ưu thế đàm phán, nhưng không thể cứu vãn, cuối cùng mang người rời khỏi đại quân nhanh chóng biến mất ở tinh không mịt mùng.

Nhân tâm như thủy, hoa khai hoa lạc, thế sự như kỳ, đán tịch chi gian.

Một đời thiên vương kết thúc, một đời nguyên soái cũng kết thúc, một hồi phong vân kịch biến, Đông quân chánh thức trở thành lịch sử, trở thành đề tài để người thiên hạ bàn tán trên bàn trà, tiệc rượu.

Từ hai bên tinh môn chạy tới chạm trán mai phục, canh chừng một mảnh hư không, chỉ đợi Lệnh Hồ Đấu Trọng tiến tới là đánh Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch ngây ngẩn cả người, hai người đưa mắt nhìn nhau.

- Chạy? Hắn có thể đi đâu? 

Đằng Phi hỏi một tiếng.

Thành Thái Trạch lắc đầu, cũng nghĩ không ra Lệnh Hồ Đấu Trọng có thể đi đâu, hắn không tin Thanh Chủ và ba vị Vương gia có thể vào lúc này đắc tội bọn họ đem bọn họ đẩy về phía đối thủ mà thu nhận Lệnh Hồ Đấu Trọng, nhưng trừ chuyện này hai bên còn có thể đi đâu? Không ai có thể trả lời được câu hỏi này.

Then chốt bây giờ cũng không cách nào phái người chặn lại, Đông quân cảnh nội các nơi nhân mã chinh chiến cơ bản đã điều động hết rồi, khắp nơi trống rỗng, không ai ngăn cản Lệnh Hồ Đấu Trọng mang 50 triệu đại quân đi, huống hồ 50 triệu cố tìm đường sống, sức chiến đấu khẳng định rất cường hãn. Báo ba vị thiên Vương khác hỗ trợ chặn lại? Không cần nói đến người ta giờ có nguyện ý giúp đỡ hay không, nói không chừng người ta đi đầu quân cho bọn họ.

Thành Thái Trạch cuối cùng buông tiếng thở dài:

- Quên đi, đi cũng tốt, để khỏi chém giết tiêu hao binh lực chúng ta, chỉ là mấy chục triệu nhân mã không thành vấn đề, chỉ cần những người khác không đi là tốt rồi, còn có thể giúp chúng ta khống chế được Dần lộ địa bàn. Giờ quan trọng là cần trấn an nam, tây, bắc tam quân, viện quân của bọn họ đang hướng về nơi này, sắp tới rồi, chỉ cần khiến ba vị Vương gia an tâm. Lệnh Hồ Đấu Trọng mấy người kia không đáng để lo, cơ bản không có cơ hội trở mình!

Đằng Phi gật đầu:

- Lệnh Hồ Đấu Trọng chạy thoát, đại cục đã định, liên hệ bọn họ đi!

Khấu thiên vương phủ, trong rừng trúc một tiếng ầm vang, trong đình Khấu Lăng Hư nóng giận trực tiếp phất tay lật ngược bàn đá, thở phì phì chắp tay đi tới đi lui, gầm như dã thú.

- Đằng Phi hắn cũng muốn đứng cùng vương gia ta? Hắn là cái thá gì? Đừng có vọng tưởng!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liếc nhìn bàn đá bị ném đi, biết phụ thân đang bực bội Khấu Tranh không dám lên tiếng.

Đường Hạc Niên thu tinh linh lại bẩm báo:

- Vương gia. Thành Thái Trạch tới tin, cũng cùng ý với Đằng Phi, hắn biểu thị nguyện cùng Đằng Phi cùng nhau bảo vệ nguyên đông quân địa bàn, nguyện ý thi hành lộ tuyến cũ của Doanh Cửu Quang, hy vọng Vương gia có thể rút viện binh về, nói không muốn cùng người của vương gia giao chiến!

- Đúng là vọng tưởng!

Khấu Lăng Hư lại gầm lên.

Đường Hạc Niên không nói, không thể làm gì khác hơn là chờ đợi, biết Vương gia bây giờ tâm tình có chút không bình tình. Doanh Cửu Quang chết khiến hắn có chút khó có thể chấp nhận hiện thực.

Sự thực cũng đúng là như thế, Khấu Lăng Hư tâm tình dần dần tỉnh táo lại, từ từ ngồi trên băng đá, nắm tay đặt trên đầu gối, trầm ngâm hồi lâu, khẽ thở dài:

- Doanh Cửu Quang ơi, Doanh Cửu Quang, sao không thể kiên trì được chứ... Đối tượng cứu viện không còn nữa thì rút binh đi!! Người trên Thiên Nhai cũng rút lui!

Trong thanh âm tràn đầy ngữ khí bất đắc dĩ.

- Vâng! 

Đường Hạc Niên ứng tiếng, chấp hành.

Trong điện Tinh Thần, kết quả cụ thể của cuộc chiến vẫn chưa có nhưng quân cận vệ bên này tổn thất đã có, ba trăm triệu nhân mã hao tổn hơn ba nghìn vạn. Doanh Cửu Quang thân vệ chỉ còn lại một số ít, tổn thất này khiến Thanh Chủ rơi vào trầm mặc. 

Nhưng Thượng Quan Thanh sau đó truyền âm mật báo tin tức lại khiến Thanh Chủ ngạc nhiên ngẩng đầu:

- Thiên Tẫn cung? U Minh chi địa? 

Thượng Quan Thanh gật đầu:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đúng vậy.

Thanh Chủ rời án kiện đứng dậy, chân mày co lại, đi đi lại lại ở trong điện. Sau một hồi lâu, chợt cười:

- Lệnh Hồ Đấu Trọng rất thú vị, ánh mắt rất xảo quyệt! Cao Quán, ngươi thấy thế nào?

Cao Quán ngẩn ra, chắp tay nói:

- Không biết bệ hạ nói đến chuyện gì?

Thanh Chủ mới nhớ tới mới vừa rồi là Thượng Quan Thanh mật báo, Cao Quán cũng không nghe được, lúc này chỉ Cao Quán, Thượng quan, ngươi nói với hắn.

- Vâng!

Thượng Quan Thanh trả lời, vừa cười vừa nói với Cao Quán:

- Cao hữu sử, đại quân bệ hạ tập kích bất ngờ, Lệnh Hồ Đấu Trọng đại quân không tới kịp cứu viện Doanh Cửu Quang, ngược lại mang theo năm mươi triệu nhân mã chạy rồi, vừa mới hướng bệ hạ đăng báo thỉnh tội, nhưng lại ý vào trên tay có những nhân mã này đang cùng bệ hạ ra điều kiện, muốn ra nhập vào Thiên Tẫn cung U Minh chi địa!

Cao Quán hầu như không cần suy nghĩ, hờ hững nói:

- Tướng bên thua còn dám cùng bệ hạ ra điều kiện, thừa cơ một lần tiêu diệt hết, bệ hạ có thể thông lệnh tứ quân cảnh nội nhân mã bao vây diệt trừ. Tình hình trước mắt, nếu bốn quân không theo, bệ hạ có thể uy hiếp hợp nhất Lệnh Hồ Đấu Trọng, bốn quân nhất định sẽ dốc toàn lực bao vây diệt trừ, không cần bệ hạ điều động người nào!

- Ngươi, cái tên này suốt ngày chỉ biết giết giết giết, ngươi giết người còn ít sao?

Thanh Chủ xoay người chỉ vào Cao Quán quát cho một trận.

- Ý của trẫm là, trẫm nếu bằng lòng với điều kiện của hắn thì thế nào, không phải bảo ngươi nghĩ cách tiêu diệt!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thiên

Số ký tự: 0