Gian thương. (Hạ)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Miêu Nghị không biết nên nói cái gì. Từ ma ma cũng từng nói như vậy, xem ra thân phận trong tiểu thế giới đã ảnh hưởng lời ăn tiếng nói của hắn, sau này phải chú ý cẩn thận chút.
Miêu Nghị xua tay:
- Không, không có, Hoàng Phủ chưởng quầy cất nhắc ta quá. Nếu ta làm quan trong Thiên Đình thì cần gì chạy đến cửa hàng này làm việc?
Ai ngờ Hoàng Phủ Quân Nhu tiếp tục bảo:
- Hiện tại ta thừa nhận đã nhìn lầm, ngươi không giống làm quan mà là gian thương trăm phần trăm.
Miêu Nghị câm nín:
- . . .
Từ ma ma cũng từng nói vậy.
Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Sao ta bỗng thành gian thương rồi?
Hoàng Phủ Quân Nhu cười khẩy nói:
- Dụ nhiều người mua trang sức của ngươi, hôm nay kiếm lời thích lắm phải không?
- Dụ?
Miêu Nghị giật mình kêu lên:
- Dụ chỗ nào? Nếu ta đặt một đống cứt chó ở đó, dù ta nói ba hoa chích choè cũng sẽ không có người mua. Nói cho cùng vì đồ của ta tốt, chưởng quầy thấy đúng không? Nếu chưởng quầy cảm thấy đồ của ta không tốt thì bây giờ ta thu lại với gía gốc, chưởng quầy có tin là ta bán lại với giá hai mươi vạn Hồng Tinh được không?
Miêu Nghị thầm nghĩ đối phương dám trả lại thì hắn dám nói đó là trang sức của ai đó từng đeo rồi bán trong đại sảnh.
- Được rồi, trở lại chuyện chính đi.
Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn thẳng vào mắt Miêu Nghị:
- Ngươi chỉ là khách khanh của Chính Khí môn, tùy thời có thể ra đi. Tiệm tạp hóa quá nhỏ với ngươi, Chính Khí môn cho ngươi bao nhiêu đãi ngộ thì ta sẽ cho ngươi gấp đôi, đến làm việc ở chỗ Quần Anh hội quán của ta đi?
Miêu Nghị ngẩn ngơ, sau đó cười nói:
- Ta xin nhận ý tốt của Hoàng Phủ chưởng quầy, ta ở tiệm tạp hóa rất thoải mái.
Miêu Nghị không quan tâm đãi ngộ gì đó, vì chút tiền mà bị ràng buộc thì còn lâu hắn mới làm.
Hoàng Phủ Quân Nhu trực tiếp tăng giá:
- Gấp ba!
Miêu Nghị phất tay nói:
- Không phải vì tiền, ta cũng là một trong đông gia của tiệm tạp hóa này.
Hoàng Phủ Quân Nhu im lặng, nhẹ gật đầu:
- Nếu vậy thì thôi, nhưng ta vẫn đề nghị ngươi suy xét lại. Làm tốt trong Quần Anh hội quán mạnh hơn là kinh doanh tiệm tạp hóa.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ.
Hoàng Phủ Quân Nhu gật đầu từ biệt, xoay người đi:
- Vậy thì không quấy rầy nữa.
Miêu Nghị chạy theo sau Hoàng Phủ Quân Nhu:
- Uống rượu mừng rồi hẵng đi!
- Không cần.
Hoàng Phủ Quân Nhu làm sao chịu uống rượu chung chạ với đám người này.
Đến dưới lầu, Miêu Nghị truyền âm:
- Hoàng Phủ chưởng quầy chờ chút ta lấy trang sức đến.
- Không cần!
Hoàng Phủ Quân Nhu ra khỏi cửa hàng, trực tiếp chui vào kiệu đậu ven đường, rời đi.
Miêu Nghị đứng ở cửa nhìn theo hai kiệu phu nâng kiệu đi, thầm mừng. Hôm nay bán trang sức tốt như vậy cũng nhờ nữ nhân này lập công lớn, hắn định chờ lát nữa tự mình đi đưa Mãn Thiên Tinh cho người ta. Xem nữ nhân này dường như rất có bối cảnh, một đám người vuốt mông ngựa nàng, rất đáng để hắn làm tốt quan hệ.
Trong kiệu run nhè nhẹ, Hoàng Phủ Quân Nhu vuốt trâm cài tóc trên đầu, định tháo xuống xem nhưng nàng đột nhiên ngây người, biến sắc mặt, cắn môi, gò má hây hồng. Hoàng Phủ Quân Nhu chợt nhớ không phải nàng ghim trâm lên tóc mà Ngưu Hữu Đức cài giúp.
Hậu viện cửa hàng, Miêu Nghị và đệ tử Chính Khí môn chờ hắn đã gặp nhau.
Miêu Nghị lập tức truyền âm:
- Ngươi đi ra ngoài rải tin ngay, nói là Hoàng Phủ chưởng quầy của Quần Anh hội quán muốn mua báu vật trấn tiệm của chúng ta mà không mua được . . .
Nghe Miêu Nghị dặn dò xong đệ tử kia rất là do dự nói:
- Cư sĩ, nói sau lưng người ta . . . không thích hợp lắm.
Miêu Nghị già mồm át lẽ phải đá đệ tử ra ngoài:
- Có gì không được, không kêu ngươi đi làm chuyện xấu, chỉ nói sự thật. Phải rồi, nhớ đổi quần áo, đừng mặc đồ Chính Khí môn đi tung tin khắp nơi. Đi đi, còn đứng đó làm gì? Nói cho ngươi biết, nếu hôm nay tin tức này không truyền nửa con phố thì Chính Khí môn chắc chắn không mở tiệm được nữa, nếu đóng cửa tiệm thì đó là lỗi của một mình ngươi!
Đã đến lúc ăn cơm, chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân và đám chưởng môn, chưởng quầy cả cửa hàng đi tửu lâu gần đó dự tiệc.
Miêu Nghị chạy tới Thiên Hương lâu bên cạnh đi mời Từ ma ma. Ai ngờ Từ ma ma xua tay từ chối dự tiệc.
Từ ma ma nói:
- Ngưu Hữu Đức, chỗ ta còn thiếu một chưởng quầy, ngươi có muốn thử không?
Miêu Nghị buồn cười:
- Từ ma ma đang đùa sao? Ta không biết gì về ca hát nhảy múa thì sao làm chưởng quầy Thiên Hương lâu được?
Từ ma ma nói:
- Làm chưởng quầy Thiên Hương lâu không cần ngươi biết ca hát nhảy múa, chỉ cần ra mặt nói chuyện làm ăn. Dù ngươi muốn lo việc ca múa thì ta cũng sẽ không cho ngươi lo, thế nào? Đãi ngộ thì có thể bàn lại.
Người ta cũng muốn hắn sao?
Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Từ ma ma, nói thật với ma ma, vừa rồi Hoàng Phủ Quân Nhu cũng tìm ta nói chuyện, kêu ta đi qua Quần Anh hội quán hỗ trợ cho nàng.
Từ ma ma ngồi thẳng dậy:
- Vậy là ta đã muộn một bước?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Không, ta không đồng ý. Chính Khí môn đối xử với ta rất tốt, tiệm tạp hóa cũng chia cho ta hai mươi phần trăm.
Đã nói đến mức này thì Từ ma ma gật gù hiểu. Người ta còn không chịu đi Quần Anh hội quán thì càng sẽ không tới Thiên Hương lâu, vì vậy nàng biết điều không nói tiếp.
Không mời Từ ma ma được, người ta cũng không muốn ở chung với tiểu thương bình thường. Miêu Nghị một mình đi tửu lâu, gặp chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân thì báo cho biết một tiếng.
Chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân không nói gì, biết chỗ đó tuy là ca múa nhưng tiếp xúc quan to hiển quý nhiều. Chính Khí tiệm tạp hóa khai trương được nàng đến ủng hộ đã là rất nể tình, nếu yêu cầu nhiều hơn nữa tức là không biết điều.
Trong tiệc rượu nhân vật chính tất nhiên là Ngọc Linh Chân Nhân. Chưởng quầy các cửa hàng, chưởng môn các phái đều vui vẻ chúc mừng.
Tiệc rượu kết thúc, các phái từ biệt giải tán, chưởng quầy các cửa hàng cũng không ở lại Chính Khí tiệm tạp hóa suốt, tự trở về.
Đoàn người Chính Khí môn quay về cửa hàng, lên lầu.
Ngọc Linh Chân Nhân cười nói với Miêu Nghị:
- Lần này khiến cư sĩ nhọc lòng.
Dứt lời Đức Minh Đạo Trưởng tức chưởng quầy Chính Khí tiệm tạp hóa hiện giờ chắp tay hành lễ với Miêu Nghị.
Miêu Nghị ngẩn ra, nhanh chóng đáp lễ nói:
- Sao đạo trưởng đa lễ như thế?
Đức Minh Đạo Trưởng nói:
- Đa tạ cư sĩ giới thiệu chưởng quầy xung quanh cho quen biết, hôm nay trò chuyện với các vị chưởng quầy khiến Đức Minh được ích lợi nhiều.
Ngọc Linh Chân Nhân cũng nói:
- Đức Minh, hôm nay đã thấy cư sĩ buôn bán thế nào chưa?
Đức Minh Đạo Trưởng khom người nói:
- Đã thấy, một số trang sức bình thường mà bán ra gía cao như vậy đúng là được mở rộng tầm mắt.
Là sao? Trang sức bình thường? Miêu Nghị liếc xéo Đức Minh Đạo Trưởng. Ngươi đang ám chỉ lão tử gian lận lừa gạt?
Ngọc Linh Chân Nhân nói:
- Chính Khí môn ta không giỏi làm ăn, sau này ngươi cần biết thay đổi tùy lúc. Nhưng chuyện gì cũng không thể làm quá, không được làm trái với tôn chỉ của Chính Khí môn.
Miêu Nghị xua tay:
- Không, không có, Hoàng Phủ chưởng quầy cất nhắc ta quá. Nếu ta làm quan trong Thiên Đình thì cần gì chạy đến cửa hàng này làm việc?
Ai ngờ Hoàng Phủ Quân Nhu tiếp tục bảo:
- Hiện tại ta thừa nhận đã nhìn lầm, ngươi không giống làm quan mà là gian thương trăm phần trăm.
Miêu Nghị câm nín:
- . . .
Từ ma ma cũng từng nói vậy.
Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Sao ta bỗng thành gian thương rồi?
Hoàng Phủ Quân Nhu cười khẩy nói:
- Dụ nhiều người mua trang sức của ngươi, hôm nay kiếm lời thích lắm phải không?
- Dụ?
Miêu Nghị giật mình kêu lên:
- Dụ chỗ nào? Nếu ta đặt một đống cứt chó ở đó, dù ta nói ba hoa chích choè cũng sẽ không có người mua. Nói cho cùng vì đồ của ta tốt, chưởng quầy thấy đúng không? Nếu chưởng quầy cảm thấy đồ của ta không tốt thì bây giờ ta thu lại với gía gốc, chưởng quầy có tin là ta bán lại với giá hai mươi vạn Hồng Tinh được không?
Miêu Nghị thầm nghĩ đối phương dám trả lại thì hắn dám nói đó là trang sức của ai đó từng đeo rồi bán trong đại sảnh.
- Được rồi, trở lại chuyện chính đi.
Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn thẳng vào mắt Miêu Nghị:
- Ngươi chỉ là khách khanh của Chính Khí môn, tùy thời có thể ra đi. Tiệm tạp hóa quá nhỏ với ngươi, Chính Khí môn cho ngươi bao nhiêu đãi ngộ thì ta sẽ cho ngươi gấp đôi, đến làm việc ở chỗ Quần Anh hội quán của ta đi?
Miêu Nghị ngẩn ngơ, sau đó cười nói:
- Ta xin nhận ý tốt của Hoàng Phủ chưởng quầy, ta ở tiệm tạp hóa rất thoải mái.
Miêu Nghị không quan tâm đãi ngộ gì đó, vì chút tiền mà bị ràng buộc thì còn lâu hắn mới làm.
Hoàng Phủ Quân Nhu trực tiếp tăng giá:
- Gấp ba!
Miêu Nghị phất tay nói:
- Không phải vì tiền, ta cũng là một trong đông gia của tiệm tạp hóa này.
Hoàng Phủ Quân Nhu im lặng, nhẹ gật đầu:
- Nếu vậy thì thôi, nhưng ta vẫn đề nghị ngươi suy xét lại. Làm tốt trong Quần Anh hội quán mạnh hơn là kinh doanh tiệm tạp hóa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ.
Hoàng Phủ Quân Nhu gật đầu từ biệt, xoay người đi:
- Vậy thì không quấy rầy nữa.
Miêu Nghị chạy theo sau Hoàng Phủ Quân Nhu:
- Uống rượu mừng rồi hẵng đi!
- Không cần.
Hoàng Phủ Quân Nhu làm sao chịu uống rượu chung chạ với đám người này.
Đến dưới lầu, Miêu Nghị truyền âm:
- Hoàng Phủ chưởng quầy chờ chút ta lấy trang sức đến.
- Không cần!
Hoàng Phủ Quân Nhu ra khỏi cửa hàng, trực tiếp chui vào kiệu đậu ven đường, rời đi.
Miêu Nghị đứng ở cửa nhìn theo hai kiệu phu nâng kiệu đi, thầm mừng. Hôm nay bán trang sức tốt như vậy cũng nhờ nữ nhân này lập công lớn, hắn định chờ lát nữa tự mình đi đưa Mãn Thiên Tinh cho người ta. Xem nữ nhân này dường như rất có bối cảnh, một đám người vuốt mông ngựa nàng, rất đáng để hắn làm tốt quan hệ.
Trong kiệu run nhè nhẹ, Hoàng Phủ Quân Nhu vuốt trâm cài tóc trên đầu, định tháo xuống xem nhưng nàng đột nhiên ngây người, biến sắc mặt, cắn môi, gò má hây hồng. Hoàng Phủ Quân Nhu chợt nhớ không phải nàng ghim trâm lên tóc mà Ngưu Hữu Đức cài giúp.
Hậu viện cửa hàng, Miêu Nghị và đệ tử Chính Khí môn chờ hắn đã gặp nhau.
Miêu Nghị lập tức truyền âm:
- Ngươi đi ra ngoài rải tin ngay, nói là Hoàng Phủ chưởng quầy của Quần Anh hội quán muốn mua báu vật trấn tiệm của chúng ta mà không mua được . . .
Nghe Miêu Nghị dặn dò xong đệ tử kia rất là do dự nói:
- Cư sĩ, nói sau lưng người ta . . . không thích hợp lắm.
Miêu Nghị già mồm át lẽ phải đá đệ tử ra ngoài:
- Có gì không được, không kêu ngươi đi làm chuyện xấu, chỉ nói sự thật. Phải rồi, nhớ đổi quần áo, đừng mặc đồ Chính Khí môn đi tung tin khắp nơi. Đi đi, còn đứng đó làm gì? Nói cho ngươi biết, nếu hôm nay tin tức này không truyền nửa con phố thì Chính Khí môn chắc chắn không mở tiệm được nữa, nếu đóng cửa tiệm thì đó là lỗi của một mình ngươi!
Đã đến lúc ăn cơm, chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân và đám chưởng môn, chưởng quầy cả cửa hàng đi tửu lâu gần đó dự tiệc.
Miêu Nghị chạy tới Thiên Hương lâu bên cạnh đi mời Từ ma ma. Ai ngờ Từ ma ma xua tay từ chối dự tiệc.
Từ ma ma nói:
- Ngưu Hữu Đức, chỗ ta còn thiếu một chưởng quầy, ngươi có muốn thử không?
Miêu Nghị buồn cười:
- Từ ma ma đang đùa sao? Ta không biết gì về ca hát nhảy múa thì sao làm chưởng quầy Thiên Hương lâu được?
Từ ma ma nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Làm chưởng quầy Thiên Hương lâu không cần ngươi biết ca hát nhảy múa, chỉ cần ra mặt nói chuyện làm ăn. Dù ngươi muốn lo việc ca múa thì ta cũng sẽ không cho ngươi lo, thế nào? Đãi ngộ thì có thể bàn lại.
Người ta cũng muốn hắn sao?
Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Từ ma ma, nói thật với ma ma, vừa rồi Hoàng Phủ Quân Nhu cũng tìm ta nói chuyện, kêu ta đi qua Quần Anh hội quán hỗ trợ cho nàng.
Từ ma ma ngồi thẳng dậy:
- Vậy là ta đã muộn một bước?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Không, ta không đồng ý. Chính Khí môn đối xử với ta rất tốt, tiệm tạp hóa cũng chia cho ta hai mươi phần trăm.
Đã nói đến mức này thì Từ ma ma gật gù hiểu. Người ta còn không chịu đi Quần Anh hội quán thì càng sẽ không tới Thiên Hương lâu, vì vậy nàng biết điều không nói tiếp.
Không mời Từ ma ma được, người ta cũng không muốn ở chung với tiểu thương bình thường. Miêu Nghị một mình đi tửu lâu, gặp chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân thì báo cho biết một tiếng.
Chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân không nói gì, biết chỗ đó tuy là ca múa nhưng tiếp xúc quan to hiển quý nhiều. Chính Khí tiệm tạp hóa khai trương được nàng đến ủng hộ đã là rất nể tình, nếu yêu cầu nhiều hơn nữa tức là không biết điều.
Trong tiệc rượu nhân vật chính tất nhiên là Ngọc Linh Chân Nhân. Chưởng quầy các cửa hàng, chưởng môn các phái đều vui vẻ chúc mừng.
Tiệc rượu kết thúc, các phái từ biệt giải tán, chưởng quầy các cửa hàng cũng không ở lại Chính Khí tiệm tạp hóa suốt, tự trở về.
Đoàn người Chính Khí môn quay về cửa hàng, lên lầu.
Ngọc Linh Chân Nhân cười nói với Miêu Nghị:
- Lần này khiến cư sĩ nhọc lòng.
Dứt lời Đức Minh Đạo Trưởng tức chưởng quầy Chính Khí tiệm tạp hóa hiện giờ chắp tay hành lễ với Miêu Nghị.
Miêu Nghị ngẩn ra, nhanh chóng đáp lễ nói:
- Sao đạo trưởng đa lễ như thế?
Đức Minh Đạo Trưởng nói:
- Đa tạ cư sĩ giới thiệu chưởng quầy xung quanh cho quen biết, hôm nay trò chuyện với các vị chưởng quầy khiến Đức Minh được ích lợi nhiều.
Ngọc Linh Chân Nhân cũng nói:
- Đức Minh, hôm nay đã thấy cư sĩ buôn bán thế nào chưa?
Đức Minh Đạo Trưởng khom người nói:
- Đã thấy, một số trang sức bình thường mà bán ra gía cao như vậy đúng là được mở rộng tầm mắt.
Là sao? Trang sức bình thường? Miêu Nghị liếc xéo Đức Minh Đạo Trưởng. Ngươi đang ám chỉ lão tử gian lận lừa gạt?
Ngọc Linh Chân Nhân nói:
- Chính Khí môn ta không giỏi làm ăn, sau này ngươi cần biết thay đổi tùy lúc. Nhưng chuyện gì cũng không thể làm quá, không được làm trái với tôn chỉ của Chính Khí môn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro