Gió nổi mây phun
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Miêu đại quan nhân phát tài đến hốt hoảng, chạy tới tìm báu vật, trong hang giấu kho báu không thấy bảo bối gì nhưng bên ngoài hang thì rải rác từng đống tài vật, biết nói gì đây?
Miêu Nghị phỏng chừng hắn đã hơi hiểu tại sao Bạch Chủ không hoàn toàn giết chết Thận Mê, vì muốn mượn nó chế tạo hồ thành chậu châu báu thiên nhiên! Thời gian càng lâu nó tụ tập tài phú càng nhiều, để tặng cho người sau này đến tìm báu vật.
Miêu Nghị một lần nữa thấy tội cho Thận Mê, nó liều mạng vùng vẫy nhiều năm luôn làm giá y cho người, không cần đốc thúc, cần mẫn làm việc, liều mạng công tác. Bạch Chủ phát huy lợi dụng giá trị của Thận Mê đến cực độ.
Miêu Nghị từ trong hồ chui ra mới biết trời sắp hoàng hôn. Miêu Nghị nhìn xương trắng ven hồ, hắn không có tâm tình sưu tầm tiếp. Ven bờ đa số là xương chim thú, không có người nên chẳng có tài vật.
Miêu Nghị bình tĩnh lại tâm tình, nhanh chóng phá tan mây mù. Ráng chiều phía chân trời, Miêu Nghị tìm đúng hướng bay nhanh đi.
Rất nhanh Miêu Nghị đáp xuống chỗ lúc trước đặt Hoàng Phủ Quân Nhu, Chung Ly Khoái, hai người còn nằm yên tại chỗ.
Miêu Nghị thi pháp giải trừ cấm chế trên người Chung Ly Khoái, Hoàng Phủ Quân Nhu. Rất nhanh hai người mở mắt tỉnh lại, cùng bò dậy nhìn bốn phía.
Chung Ly Khoái sợ hãi hỏi:
- Đó là loại độc gì? Độc trên người chúng ta đã giải chưa?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- May mắn ta ra tay kịp lúc mang các người trở về, chắc trúng độc không sâu. Các người kiểm tra lại mình thử xem có bị gì không.
Hai người lập tức nhắm mắt thi pháp tự mình kiểm tra, xác nhận không bị gì thì lắc đầu.
Hoàng Phủ Quân Nhu nghi hoặc hỏi:
- Hai chúng ta vào trong đó liền gục, tại sao ngươi không bị gì mà còn rảnh đến cứu hai chúng ta?
- Không bị gì?
Miêu Nghị chỉ vết máu giữa trán mình:
- Ta dùng bí pháp phá linh đài mới giữ được linh đài tỉnh táo, kịp lúc cứu hai người ra, nàng còn nghi ngờ ta?
Hai người nhìn vết thương giữa trán, vết máu trên mặt và người Miêu Nghị.
Chung Ly Khoái nghi ngờ hỏi:
- Phá linh đài làm chảy nhiều máu vậy sao? Chắc không phải ngươi đánh nhau với ai đi?
Miêu Nghị qua loa:
- Bí pháp không thể cho người ngoài biết.
Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn sắc trời, hỏi:
- Ngươi đi đâu? Chúng ta buổi sáng đã nằm ở đây, ngươi làm gì tới trời sắp tối mới về?
Miêu Nghị chối:
- Làm gì đi đâu, vì cứu các người nên ta bị trúng độc nặng hơn, ta luôn ở gần thi pháp chứ đi đâu được.
Hoàng Phủ Quân Nhu quay đầu nhìn vùng đất cấm kỵ lại quay sang nhìn Miêu Nghị:
- Coi như ngươi giỏi lấy cớ nhiều, việc này tạm không nói đến. Tên khốn này, đột nhiên tấn công ta, trói ta lại, cái này tính thế nào?
Nhắc tới đây thì Hoàng Phủ Quân Nhu luôn chú trọng bề ngoài bây giờ tóc tai bù xù, nàng nghiến răng nghiến lợi.
Chung Ly Khoái ngước đầu nhìn trời, gã không xen vào loại chuyện này.
Miêu Nghị cười khẩy nói:
- Nàng nghĩ ta không biết nàng làm gì sao? Nàng luôn theo dõi ta, ta rất nghi ngờ có phải ai phái nàng tới giám sát ta không!
Cái này gọi là trả đũa.
Giám sát?
Hoàng Phủ Quân Nhu biết ẩn ý câu nói của Miêu Nghị, bối cảnh của nàng là tay sai cho Thiên Đình.
Hoàng Phủ Quân Nhu nóng nảy hét to:
- Ngươi đừng ngậm máu phun người! Ta chỉ cảm thấy ngươi lén lút nên muốn nhìn xem ngươi làm gì!
Miêu Nghị nói thẳng:
- Dù ta có làm chuyện gì mờ ám, ta thập thò lén lút thì sao? Ta không muốn cho nàng biết ta làm gì, được không? Nếu ta luôn nhìn nàng chằm chằm thì nàng nghĩ sao?
- Ngươi . . .!
Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ vào mũi hắn mắng:
- Ngươi đánh lén ta còn có lý?
Hoàng Phủ Quân Nhu nhớ đến lại đau lòng. Hai đêm như keo như sơn, đắp chung chăn gối làm nàng vô cùng hạnh phúc, ai ngờ nam nhân này xách quần liền trở mặt, còn đánh lén nàng, tức quá!
Chung Ly Khoái lên tiếng ngăn cản:
- Đừng cãi nữa!
Chung Ly Khoái chỉ lên trời, lấy làm lạ hỏi:
- Các người phát hiện gì không? Bầu trời thiếu sắc màu huyền ảo, mới rồi ta luôn chú ý dường như bầu trời đã trở lại bình thường.
Miêu Nghị, Hoàng Phủ Quân Nhu ngước lên nhìn, lại ngắm bầu trời xung quanh, đúng thật. Cả hai đều thấy kỳ lạ.
Thấy đôi oan gian yên lặng thì Chung Ly Khoái co tay ho khan, nói việc chính:
- Miêu Nghị, ta cảm thấy thân phận bối cảnh của hai người không tiện ở đây lâu, ta nghĩ nên nhanh chóng rời đi, lỡ bị lộ ra thì ta không cách nào ăn nói với sư môn.
Hoàng Phủ Quân Nhu lườm Miêu Nghị, nàng đinh ninh hắn chạy tới đây là có ý đồ gì, sẽ không chịu đi ngay.
Ai ngờ Miêu Nghị im lặng một lúc, gật đầu nói:
- Được rồi, nghe lời ngươi. Dù sao luôn bị người nhìn chằm chằm không có nhã hứng ngắm cảnh, nhân lúc còn sớm trở về đi.
Về? Hoàng Phủ Quân Nhu không biết nên nói cái gì, nàng khó khăn lắm mới xin mẫu thân cho nghỉ phép, định lén lút vui chơi với Miêu Nghị một thời gian, bây giờ phải về rồi?
Hoàng Phủ Quân Nhu hơi không cam lòng, nhưng hai vị kia đều quyết định như vậy, nếu nàng yêu cầu tiếp tục ở lại cũng vô ích.
Ba người rời đi, trước khi đi có quay về tìm Lưu Hàn, đưa lệnh bài và bản đồ trả cho gã, nhờ gã chuyển lời từ biệt đến Tiên Hành tinh giùm.
Lưu Hàn nhìn theo ba người phá không bay đi, Lưu Hàn nhíu chặt mày. Ở khoảng cách gần Lưu Hàn lại xác nhận Miêu Nghị, Hoàng Phủ Quân Nhu càng lúc càng giống người trong ấn tượng.
Trời tối lại sáng.
Sao lạnh lấp lánh trong bình minh, chân trời mới sáng, Cảnh Tông, chưởng giáo Tiên Hành cung đáp xuống ngoài Phù Vân cung, đứng trước cánh cửa khép kín.
Cảnh Tông chắp tay hành lễ:
- Đệ tử Cảnh Tông cầu kiến tổ sư!
Cửa đóng kín phát ra tiếng trầm đục, không gió tự mở bốn phần liền ngừng, Cảnh Tông bước vào trong.
Trong điện tĩnh lặng trống rỗng không có gì, một lão nhân ngồi khoanh chân tĩnh tọa trên mặt đất bạch ngọc. Trong điện có bốn cây cột to chế tạo bằng nguyên cây bạch ngọc.
Lão nhân mặc trường bào trắng tinh rộng lớn, tóc bạc phơ rất dài phủ lên nửa người thành hình cung dài trải dưới đất ở hai bên và sau lưng như có tấm vải bạc khoác từ đỉnh đầu xuống đất. Đôi lông mày tuyết rậm, giữa trán có hoa văn mây vàng, khuôn mặt hơi nhăn bình tĩnh yên ả, dưới môi dày có râu bạc rũ xuống ngực.
Lão nhân này là tổ sư khai sơn của Tiên Hành cung, cũng là gia sư của Cảnh Tông, tên là Du Y.
Chưởng giáo Cảnh Tông đứng cách hai trượng, chăm tay khom người vái dài:
- Đệ tử Cảnh Tông bái kiến tổ sư!
Không thấy Du Y nhúc nhích, mở miệng nói chuyện, nhưng thanh âm ung dung mông lung văng vẳng trong điện:
- Chưởng giáo tiến đến có chuyện gì?
Cảnh Tông vẫn chắp tay:
- Tuân mệnh tổ sư đệ tử mỗi đêm luôn chú ý thiên tượng. Đêm qua thiên tượng thay đổi lớn, từ đêm qua mãi cho đến trời sáng sắc màu cực quang trên trời thần kỳ biến mất . . .
Cảnh Tông chưa nói xong Du Y luôn thờ ơ ngồi như điêu khắc bỗng mở mắt ra, mắt bắn ra tia sáng, trong điện nổi gió như gió nổi mây phun. Tóc bạc sau lưng Du Y bay phần phật tỏ vẻ tâm tình của lão đang cực kỳ không bình tĩnh.
Miêu Nghị phỏng chừng hắn đã hơi hiểu tại sao Bạch Chủ không hoàn toàn giết chết Thận Mê, vì muốn mượn nó chế tạo hồ thành chậu châu báu thiên nhiên! Thời gian càng lâu nó tụ tập tài phú càng nhiều, để tặng cho người sau này đến tìm báu vật.
Miêu Nghị một lần nữa thấy tội cho Thận Mê, nó liều mạng vùng vẫy nhiều năm luôn làm giá y cho người, không cần đốc thúc, cần mẫn làm việc, liều mạng công tác. Bạch Chủ phát huy lợi dụng giá trị của Thận Mê đến cực độ.
Miêu Nghị từ trong hồ chui ra mới biết trời sắp hoàng hôn. Miêu Nghị nhìn xương trắng ven hồ, hắn không có tâm tình sưu tầm tiếp. Ven bờ đa số là xương chim thú, không có người nên chẳng có tài vật.
Miêu Nghị bình tĩnh lại tâm tình, nhanh chóng phá tan mây mù. Ráng chiều phía chân trời, Miêu Nghị tìm đúng hướng bay nhanh đi.
Rất nhanh Miêu Nghị đáp xuống chỗ lúc trước đặt Hoàng Phủ Quân Nhu, Chung Ly Khoái, hai người còn nằm yên tại chỗ.
Miêu Nghị thi pháp giải trừ cấm chế trên người Chung Ly Khoái, Hoàng Phủ Quân Nhu. Rất nhanh hai người mở mắt tỉnh lại, cùng bò dậy nhìn bốn phía.
Chung Ly Khoái sợ hãi hỏi:
- Đó là loại độc gì? Độc trên người chúng ta đã giải chưa?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- May mắn ta ra tay kịp lúc mang các người trở về, chắc trúng độc không sâu. Các người kiểm tra lại mình thử xem có bị gì không.
Hai người lập tức nhắm mắt thi pháp tự mình kiểm tra, xác nhận không bị gì thì lắc đầu.
Hoàng Phủ Quân Nhu nghi hoặc hỏi:
- Hai chúng ta vào trong đó liền gục, tại sao ngươi không bị gì mà còn rảnh đến cứu hai chúng ta?
- Không bị gì?
Miêu Nghị chỉ vết máu giữa trán mình:
- Ta dùng bí pháp phá linh đài mới giữ được linh đài tỉnh táo, kịp lúc cứu hai người ra, nàng còn nghi ngờ ta?
Hai người nhìn vết thương giữa trán, vết máu trên mặt và người Miêu Nghị.
Chung Ly Khoái nghi ngờ hỏi:
- Phá linh đài làm chảy nhiều máu vậy sao? Chắc không phải ngươi đánh nhau với ai đi?
Miêu Nghị qua loa:
- Bí pháp không thể cho người ngoài biết.
Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn sắc trời, hỏi:
- Ngươi đi đâu? Chúng ta buổi sáng đã nằm ở đây, ngươi làm gì tới trời sắp tối mới về?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Nghị chối:
- Làm gì đi đâu, vì cứu các người nên ta bị trúng độc nặng hơn, ta luôn ở gần thi pháp chứ đi đâu được.
Hoàng Phủ Quân Nhu quay đầu nhìn vùng đất cấm kỵ lại quay sang nhìn Miêu Nghị:
- Coi như ngươi giỏi lấy cớ nhiều, việc này tạm không nói đến. Tên khốn này, đột nhiên tấn công ta, trói ta lại, cái này tính thế nào?
Nhắc tới đây thì Hoàng Phủ Quân Nhu luôn chú trọng bề ngoài bây giờ tóc tai bù xù, nàng nghiến răng nghiến lợi.
Chung Ly Khoái ngước đầu nhìn trời, gã không xen vào loại chuyện này.
Miêu Nghị cười khẩy nói:
- Nàng nghĩ ta không biết nàng làm gì sao? Nàng luôn theo dõi ta, ta rất nghi ngờ có phải ai phái nàng tới giám sát ta không!
Cái này gọi là trả đũa.
Giám sát?
Hoàng Phủ Quân Nhu biết ẩn ý câu nói của Miêu Nghị, bối cảnh của nàng là tay sai cho Thiên Đình.
Hoàng Phủ Quân Nhu nóng nảy hét to:
- Ngươi đừng ngậm máu phun người! Ta chỉ cảm thấy ngươi lén lút nên muốn nhìn xem ngươi làm gì!
Miêu Nghị nói thẳng:
- Dù ta có làm chuyện gì mờ ám, ta thập thò lén lút thì sao? Ta không muốn cho nàng biết ta làm gì, được không? Nếu ta luôn nhìn nàng chằm chằm thì nàng nghĩ sao?
- Ngươi . . .!
Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ vào mũi hắn mắng:
- Ngươi đánh lén ta còn có lý?
Hoàng Phủ Quân Nhu nhớ đến lại đau lòng. Hai đêm như keo như sơn, đắp chung chăn gối làm nàng vô cùng hạnh phúc, ai ngờ nam nhân này xách quần liền trở mặt, còn đánh lén nàng, tức quá!
Chung Ly Khoái lên tiếng ngăn cản:
- Đừng cãi nữa!
Chung Ly Khoái chỉ lên trời, lấy làm lạ hỏi:
- Các người phát hiện gì không? Bầu trời thiếu sắc màu huyền ảo, mới rồi ta luôn chú ý dường như bầu trời đã trở lại bình thường.
Miêu Nghị, Hoàng Phủ Quân Nhu ngước lên nhìn, lại ngắm bầu trời xung quanh, đúng thật. Cả hai đều thấy kỳ lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy đôi oan gian yên lặng thì Chung Ly Khoái co tay ho khan, nói việc chính:
- Miêu Nghị, ta cảm thấy thân phận bối cảnh của hai người không tiện ở đây lâu, ta nghĩ nên nhanh chóng rời đi, lỡ bị lộ ra thì ta không cách nào ăn nói với sư môn.
Hoàng Phủ Quân Nhu lườm Miêu Nghị, nàng đinh ninh hắn chạy tới đây là có ý đồ gì, sẽ không chịu đi ngay.
Ai ngờ Miêu Nghị im lặng một lúc, gật đầu nói:
- Được rồi, nghe lời ngươi. Dù sao luôn bị người nhìn chằm chằm không có nhã hứng ngắm cảnh, nhân lúc còn sớm trở về đi.
Về? Hoàng Phủ Quân Nhu không biết nên nói cái gì, nàng khó khăn lắm mới xin mẫu thân cho nghỉ phép, định lén lút vui chơi với Miêu Nghị một thời gian, bây giờ phải về rồi?
Hoàng Phủ Quân Nhu hơi không cam lòng, nhưng hai vị kia đều quyết định như vậy, nếu nàng yêu cầu tiếp tục ở lại cũng vô ích.
Ba người rời đi, trước khi đi có quay về tìm Lưu Hàn, đưa lệnh bài và bản đồ trả cho gã, nhờ gã chuyển lời từ biệt đến Tiên Hành tinh giùm.
Lưu Hàn nhìn theo ba người phá không bay đi, Lưu Hàn nhíu chặt mày. Ở khoảng cách gần Lưu Hàn lại xác nhận Miêu Nghị, Hoàng Phủ Quân Nhu càng lúc càng giống người trong ấn tượng.
Trời tối lại sáng.
Sao lạnh lấp lánh trong bình minh, chân trời mới sáng, Cảnh Tông, chưởng giáo Tiên Hành cung đáp xuống ngoài Phù Vân cung, đứng trước cánh cửa khép kín.
Cảnh Tông chắp tay hành lễ:
- Đệ tử Cảnh Tông cầu kiến tổ sư!
Cửa đóng kín phát ra tiếng trầm đục, không gió tự mở bốn phần liền ngừng, Cảnh Tông bước vào trong.
Trong điện tĩnh lặng trống rỗng không có gì, một lão nhân ngồi khoanh chân tĩnh tọa trên mặt đất bạch ngọc. Trong điện có bốn cây cột to chế tạo bằng nguyên cây bạch ngọc.
Lão nhân mặc trường bào trắng tinh rộng lớn, tóc bạc phơ rất dài phủ lên nửa người thành hình cung dài trải dưới đất ở hai bên và sau lưng như có tấm vải bạc khoác từ đỉnh đầu xuống đất. Đôi lông mày tuyết rậm, giữa trán có hoa văn mây vàng, khuôn mặt hơi nhăn bình tĩnh yên ả, dưới môi dày có râu bạc rũ xuống ngực.
Lão nhân này là tổ sư khai sơn của Tiên Hành cung, cũng là gia sư của Cảnh Tông, tên là Du Y.
Chưởng giáo Cảnh Tông đứng cách hai trượng, chăm tay khom người vái dài:
- Đệ tử Cảnh Tông bái kiến tổ sư!
Không thấy Du Y nhúc nhích, mở miệng nói chuyện, nhưng thanh âm ung dung mông lung văng vẳng trong điện:
- Chưởng giáo tiến đến có chuyện gì?
Cảnh Tông vẫn chắp tay:
- Tuân mệnh tổ sư đệ tử mỗi đêm luôn chú ý thiên tượng. Đêm qua thiên tượng thay đổi lớn, từ đêm qua mãi cho đến trời sáng sắc màu cực quang trên trời thần kỳ biến mất . . .
Cảnh Tông chưa nói xong Du Y luôn thờ ơ ngồi như điêu khắc bỗng mở mắt ra, mắt bắn ra tia sáng, trong điện nổi gió như gió nổi mây phun. Tóc bạc sau lưng Du Y bay phần phật tỏ vẻ tâm tình của lão đang cực kỳ không bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro